Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1868: Chuyện Phi Thường

Lúc này vẻ mặt Vương Minh Uyên rất bình tĩnh, thần khí toát lên, không nhìn ra có chút nào giống bộ dạng của người bị thương nặng sắp chết. Hắn đứng lơ lửng sau lưng Thiên Ngoại Tiên, một bàn tay đè trên đầu Thiên Ngoại Tiên, năm ngón tay như móc câu cắm vào xương sọ nàng ta.
Mặc dù không kịp thấy bất kỳ cái gì nhưng Chu Văn có thể cảm giác được, sức mạnh trên người Thiên Ngoại Tiên đang chảy ra cực nhanh.
Chỉ trong chớp mắt, Chu Văn cũng không còn cảm giác được lực nắm trên tay Thiên Ngoại Tiên truyền tới từ thân kiếm nữa.
Chu Văn kinh ngạc nhìn Thiên Ngoại Tiên và Vương Minh Uyên ở sau lưng nàng ta, chỉ thấy sức sống trên người Thiên Ngoại Tiên gần như đã cạn kiệt, cả người buông thõng giống như cành liễu bị vùi dập trong gió, nếu không phải còn bị Vương Minh Uyên nắm đầu, sợ là đã sớm ngã xuống bụi trần.
- Ngươi ngươi...
Như một cụ già hấp hối, Thiên Ngoại Tiên ngay cả nói cũng không thành câu, vô lực nói được hai chữ ngươi, đầu lại đột nhiên nổ tung như dưa hấu.
Vương Minh Uyên năm ngón tay nhuốm máu, nhìn thi thể không đầu của Thiên Ngoại Tiên rơi xuống giống như đang nhìn một thứ rác rưởi.
- Chu Văn, ngươi làm rất tốt.
Vương Minh Uyên cầm một cái khăn tay màu trắng, lau đi máu trên năm ngón tay rồi mặc cho khăn tay bay đi theo gió, sau đó nhìn Chu Văn mỉm cười nói.
Ánh mắt Chu Văn lại nhìn về phía thần điện đổ nát, thấy rõ ràng tình hình ở nơi đó xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chung Tử Nhã cùng Khương Nghiễn vốn bị giam cầm trên cột đá, lúc này đã biến thành hai cỗ thây khô, da thịt khô đét, có phần giống như thịt muối bị gió hong khô.
Vẻ mặt Chu Văn rất phiền muộn, nhìn về Vương Minh Uyên, hắn hy vọng Vương Minh Uyên có thể cho hắn một lời giải thích, hy vọng sự thật không phải như hắn nghĩ.
Vương Minh Uyên khẽ thở dài một tiếng nói:
- Để làm được những việc nhất định phải làm, không thể tránh khỏi có một số hy sinh.
Lời vừa nói ra, Chu Văn chỉ cảm thấy cả người như rơi xuống hầm băng, thân thể run lên không khống chế được.
- Bọn họ vì lão sư mới liều chết tới nơi này.
Giọng nói của Chu Văn cũng đã run lên không thể kìm chế.
- Cho nên, ta càng phải làm cho cái chết của bọn họ có giá trị.
Vương Minh Uyên nói.
Từ ban đầu lão sư đã tính toán bọn họ?
Chu Văn còn ôm một tia hy vọng, nhìn Vương Minh Uyên hỏi.
- Không chỉ là bọn họ, bao gồm cả con, tất cả học sinh ta thu nhận đều là bởi vì các ngươi có thiên phú ta cần. Sự thẳng thắn của Vương Minh Uyên làm cho Chu Văn không nói nên lời.
Chu Văn nhìn Vương Minh Uyên im lặng không nói, Khương Nghiễn coi Vương Minh Uyên như người thầy nhân sinh, Chung Tử Nhã lại càng coi Vương Minh Uyên là sự tồn tại như một người cha.
Cho dù là bản thân Chu Văn cũng coi Vương Minh Uyên như một người lão sư tốt đáng tôn kính.
Nhưng làm sao cũng không ngờ được Vương Minh Uyên từ ban đầu đã tính toán với những học sinh bọn họ.
- Muốn làm chuyện phi thường phải sử dụng thủ đoạn phi thường. Ta không có lựa chọn nào khác. Vương Minh Uyên lạnh nhạt nói.
- Vậy Chung Tử Nhã và Khương Nghiễn thì sao? Chẳng lẽ bọn họ không có lựa chọn khác sao? Nhưng bọn họ đã lựa chọn lão sư.
Chu Văn nhìn Vương Minh Uyên, lạnh lùng nói.
- Bọn họ lựa chọn ta, mà ta lựa chọn cả thế giới, việc này cũng không có gì mâu thuẫn.
Vương Minh Uyên nói.
- Lão sư, đây là một lần cuối cùng ta gọi ngài như vậy, hy vọng sau này ngài cũng sẽ không hối hận vì lựa chọn của mình.
Chu Văn nói xong liền xoay người rời đi.
- Ngươi có thể đi, nhưng để hai thanh kiếm kia lại.
Vương Minh Uyên gọi Chu Văn lại.
- Nếu ta nói không thì sao?
Chu Văn dừng bước, cũng không quay đầu lại.
- Ta đã mất đi hai người đệ tử, ta không mong sẽ mất đi người thứ ba.
Vương Minh Uyên thở dài nói.
Chu Văn không để ý đến Vương Minh Uyên, đi tới bên cạnh Tuyệt Tiên kiếm, lập tức rút Tuyệt Tiên kiếm đang cắm trên mặt đất ra.
Oành!
Vương Minh Uyên khẽ xua tay, một luồng sức mạnh lao tới Chu Văn.
Chu Văn trở tay vung kiếm chém ra, chém vào sức mạnh như dòng nước ngầm tuôn trào, nhưng giống như chém lên lò xo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận