Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1889: Thuần Phục, Hoặc Chết (1)

Trong lòng Chu Văn âm thầm suy tư.
Phương pháp bảo đảm nhất chính là tấn thăng Tận Thế cấp trước sau đó mới đi Kỳ Tử Sơn.
Tuy nhiên đường tấn thăng Tận Thế cấp, ngoại trừ chém chết dị sinh vật Tận Thế cấp, lấy được sức mạnh của bọn chúng ra, Chu Văn không thể nghĩ được con đường thứ hai.
Tuy nhiên dị sinh vật Tận Thế cấp trên Địa Cầu có được bao nhiêu? Lại có cái nào Chu Văn có thể đi giết chứ?
Những nơi nghi ngờ có sinh vật Tận Thế cấp trên Địa Cầu, theo sự nghi ngờ của Chu Văn, có mấy nơi như Lão Quân sơn và Tiểu Phật Tự, có khả năng nhất lại là Kỳ Tử Sơn. Còn có một người Chu Văn cơ bản có thể xác định là Tận Thế cấp, chính là Điềm Điềm.
Dĩ nhiên Chu Văn không thể nào đi giết Điềm Điềm, dù cho muốn giết cũng không tìm được nàng, càng có thể không phải là đối thủ của nàng.
Nhìn sinh vật hình người vẫn bị nhốt, Chu Văn thu hồi thạch đao, nhấc hắn lên, nhốt vào một nơi bên trong cung điện.
Hắn rất có thể là loài người đã từng lên chiếc thuyền kia, sau này có lẽ có thể tìm được một ít manh mối từ hắn.
Tuy nhiên trước đó, Chu Văn phải tìm được một người giỏi trộm tin tức linh hồn, bởi vì suy nghĩ của hắn quá hỗn loạn, khẳng định là không hỏi được cái gì.
Thử để cho Trương Ngọc Trí đi vỗ về sinh vật hình người, sau khi thử mấy lần phát hiện chỉ cần thạch đạo không xuất hiện ở gần hắn thì năng lực của Trương Ngọc Trí đối với hắn vẫn là cực kỳ hiệu quả.
- Thạch đao này và hắn có quan hệ gì đây?
Trong nhất thời Chu Văn cũng không đoán được.
Bản thân lai lịch của thạch đao đã hết sức có vấn đề, theo lý thuyết, thạch đao của Nhân Hoàng phải có liên quan với Toại Nhân Thị.
Tuy nhiên thạch đao lại ở trên bệ thần hỏa, nên nơi này mới được đặt tên là Hỏa Thần đài, trên thực tế là một đài ngắm sao, không có liên quan gì đến Toại Nhân Thị.
- Rốt cuộc đao này dùng để làm gì?
Chu Văn cầm thạch đao nghiên cứu.
Bên trong đạo quả thật có một cỗ sức mạnh dương cương, mãnh liệt như lửa, nhưng sức mạnh thực sự kích phát ra lại không phải là hệ Hỏa.
Sức mạnh của thạch đao thông thường cơ bản không thể phóng thích ra ngoài, Chu Văn có rót vào nguyên khí nhiều hơn nữa thạch đao cũng đều không thể phóng thích dù là một tấc đao khí.
Một chuôi thạch đao chỉ có thể dùng cho cận chiến, năng lực thực sự chỉ có thể kiểm tra được trong thực chiến.
Thế giới Dị Thứ Nguyên.
Một ngọn núi, một ngọn núi thiêu đốt như mặt trời, nhiệt độ của núi kia sợ là có thể hòa tan sắt thép trong nháy mắt.
Nhưng trên ngọn núi như vậy lại có một tòa cung điện vô cùng hùng vĩ như đúc ra bằng vàng ròng.
Đây là khu vực của Thái Dương tộc, một trong những chủng tộc mạnh nhất Dị Thứ Nguyên, có mấy vị cường giả Tận Thế cấp.
Ngày trước nếu có tộc khác đi tới Thần sơn Nhật Bất Lạc, dù có là cường giả Tận Thế cấp cũng sẽ không có hành động bất kính, hạ xuống dưới chân núi, đi từng bước một tới thần điện Thái Dương.
Tuy nhiên hôm nay, lại có một bóng người màu trắng lơ lửng trên bầu trời Thần sơn Nhật Bất Lạc, dùng tư thái nhìn từ trên cao xuống quan sát thần điện Thái Dương dưới chân.
- Vương Minh Uyên, ngươi muốn tìm chết sao?
Những giọng nói cổ xưa truyền ra từ bên trong thần điện Thái Dương, ngọn lửa bao phủ cả tòa Thần sơn Nhật Bất Lạc cũng điên cuồng bốc lên theo những giọng nói kia, giống như muốn thiêu cả thế giới thành tro vậy.
- Chết hoặc là thần phục, đây là hai lựa chọn cho các ngươi.
Vương Minh Uyên lạnh nhạt nói.
- Vương Minh Uyên, ngươi còn dám xuất hiện sao?
Một vị thần tướng mặc áo giáp tỏa ra ánh hào quang lấp lánh trừ trong Thần điện Thái Dương lao ra, chắn trước mặt Vương Minh Uyên, lạnh lùng mà chỉ thẳng Vương Minh Uyên:
- Tiên tộc đã không lấy được mạng của ngươi nên ngươi lại đem mạng mình tặng tới cửa cho Thần sơn Nhật Bất Lạc bọn ta à.
- Nếu các ngươi không thần phục, ta đây chỉ đành khiến cho Thần sơn Nhật Bất Lạc đón hoàng hôn cuối cùng thôi.
Vương Minh Uyên chẳng thèm để ý vị thần tướng mặc kim giác, lạnh nhạt nói.
Cái giọng nói này, ngay lập tức chọc giận vị thần tướng mặc kim giáp thuộc Thái Dương tộc, không một giây vô nghĩa mà trực tiếp mở rộng thần mang rộng ra vô tận, phóng về phía Vương Minh Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận