Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1817: Khủng Bố Như Vậy?

"Cường giả mạt thế cấp, đều khủng bố như vậy sao?” Trong lòng Chu Văn giật mình, hắn đã dùng hết toàn lực nhưng đầu gối vẫn thần tốc chạm xuống mặt đất.
Trên thực tế không phải tất cả mạt thế cấp đều có được ý thức lực như vậy, hoặc có thể nói sinh vật có thể làm ý thức lực đạt đến trình độ này, là rất hiếm hoi trong số mạt thế cấp.
Ý chí cứng rắn và ý thức lực hóa thành sức mạnh hữu hình, hoàn toàn là hai lượng cấp khác nhau, dù ý chí lực của Chu Văn kiên định thế nào, cũng không thể ngăn cản hai chân bị cong lại.
Nhìn hai chân Chu Văn cong lại, Tầm Tích thầm nghĩ trong lòng: "Muốn làm lão sư của Tầm Tích ta, còn muốn được ta bái, e là ngươi không có mạng để được rồi." ͏ ͏ ͏ ͏ ͏.
Tất nhiên Tầm Tích rất rõ ràng, loại vũ khí Vị Danh Chi Thần này gần giống như thần linh, lòng tự trọng kiêu ngạo cỡ nào, sao có thể chịu đựng được kẻ ký kết khế ước với hắn cúi đầu quỳ lạy với bất cứ sinh vật nào khác.
Sau ba bái, trong mắt Tầm Tích, Chu Văn cũng là một người đã chết rồi.
"Ta đã cho ngươi cơ hội, là tự ngươi lựa chọn để ta bái sư, có chết cũng đừng trách ta. Nhưng có thể chết dưới sức mạnh của Vị Danh Chi Thần, xem như ngươi chết không thiệt thòi, không phải tồn tại mạt thế cấp, Vị Danh Chi Thần căn bản chẳng thèm có bất cứ phản ứng gì." Tầm Tích nghĩ vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, nàng vốn không có sát tâm, chỉ bị ép đến nước này, bái xuống dưới sự tức giận, nhìn Chu Văn sắp quỳ xuống, thầm nghĩ: "Kiếp sau đừng muốn làm lão sư người khác như vậy nữa, càng đừng muốn làm lão sư của Tầm Tích ta." ͏ ͏ ͏ ͏ ͏.
Sau Chu Văn, đám người Lý Huyền, Phong Thu Nhạn, Minh Tú và Tần Trăn, đều là những chiến lực cao nhất trong nhân loại, cũng trong dư âm bạch quang kia làm bọn hắn đứng tại chỗ không thể động đậy, dù vùng vẫy thế nào, cũng khó có thể nhúc nhích được.
Không chỉ bọn hắn, trên thực tế tất cả người trong Quy Đức phủ đều không thể nào nhúc nhích, những nhân loại có sức mạnh và ý thức lực yếu một chút đều trực tiếp quỳ xuống đất.
Đám Phong Thu Nhạn và Minh Tú cũng liều mạng đối kháng với sức mạnh kia, nhưng đầu gối cũng đã chạm xuống đất, hai tay chống trên mặt đất vẫn khó có thể đối kháng lại, thân thể cũng sắp quỳ rạp trên mặt đất rồi.
Lý Huyền đứng bất động, hai chân không cong xuống, chỉ nghe trên người hắn phát ra tiếng rắc rắc khung xương đứt khúc, xương gãy đâm ra khỏi da thịt.
Tần Trăn lấy kiếm chống mặt đất, cố gắng không để mình quỳ xuống, nhưng kiếm kia lại nhanh chóng bị ấn vào lòng đất, thân thể nàng ta cũng nhanh chóng ghé sát mặt đất, không thể không nằm bò xuống.
Vị Danh Chi Thần kia tồn tại cỡ nào, kẻ ký kết khế ước với hắn quỳ trên mặt đất, sao những người khác có thể đứng, đừng nói đứng, ngay cả quỳ cũng không được.
Tầm Tích quỳ, vậy tất cả mọi người chỉ có thể nằm bò sát đất.
Đó chỉ mới là dư âm của ý thức lực kia thôi, Chu Văn đối kháng chính diện với ý thức lực, đến bây giờ đầu gối còn chưa tiếp xúc mặt đất, sức mạnh và ý chí đã lớn mạnh vượt xa mọi người, nhưng vẫn không đủ để đối kháng với sức mạnh kia.
Tầm Tích nhắm hai mắt lại, nàng đã dự liệu được kết cục, không hề muốn nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Chu Văn bị ý thức lực hoàn toàn phá hủy.
Tầm Tích nhắm mắt lại chờ đợi tiếng xương gãy máu rơi, nhưng đợi một lúc lâu, cũng chỉ nghe thấy tiếng những người xung quanh va chạm trên mặt đất, không hề nghe thấy tiếng đầu gối va chạm mặt đất phát ra từ chỗ Chu Văn đứng, càng không nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy như trong tưởng tượng của nàng.
- ͏ Chẳng lẽ là vì chính diện chấp nhận sự phẫn nộ của Vị Danh Chi Thần, vẫn chưa chạm mặt đất, thân thể đã hoàn toàn bị hủy diệt thành tro sao?
Tầm Tích không nhịn được mở mắt nhìn về phía vị trí của Chu Văn.
Một giây sau, sau khi nhìn thấy rõ, mắt Tầm Tích trợn tròn lên, như gặp quỷ, mặt đầy vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi.
Chu Văn căn bản không hề bị hủy diệt thành tro như tưởng tượng của nàng, cũng không bị quỳ trên mặt đất như trước đó nàng nghĩ, mà vẫn đứng ở đó, trước đó đầu gối còn hơi gập lại, hiện tại đã thẳng tắp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận