Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1856: Thần Đạo, Nhân Đạo

Mê Tiên Kinh rất lâu không hoạt động, bỗng nhiên bùng phát, tám loại công pháp ngưng kết ra thiên tai lĩnh vực, giống như tám bể chứa nước, liên tục vận chuyển các loại năng lượng về phía Mê Tiên Kinh.
Không, nói một cách chính xác, là bị Mê Tiên Kinh hút lấy năng lượng.
Sự thoải mái khó tả xâm nhập vào từng sợi dây thần kinh của Chu Văn, dục tiên bay bổng như muốn thăng tiên, cảm giác này làm người ta đắm chìm trong đó không thể nào thoát khỏi.
Nếu lúc này có người nhìn thấy Chu Văn, e là cũng bị giật mình.
Chu Văn ngồi xếp bằng tại chỗ, không có sấm sét vờn quanh, cũng không có năng lượng Ngũ Quang Thập Sắc di động, chỉ trợn tròn mắt, ánh mắt mê ly như đi vào cõi thần tiên.
Trên da hơi có chút mồ hôi, hai má lại đỏ ửng làm người ta run sợ.
Dáng vẻ kia, nhìn qua như thiếu nữ hai tám đang nhớ nhung mơ mộng tuổi thanh xuân, khóe miệng lại còn hiện lên nụ cười mập mờ.
Chỉ là cảm giác của bản thân Chu Văn, không hưởng thụ và thoải mái như vẻ ngoài nhìn thấy.
Trên đất đai hoang tàn khắp nơi, nham thạch nóng chảy phun trào ngập trời, một pho tượng thần cao trên mây xanh, nhìn xuống đất đai hồng hoang, ánh mắt yên lặng như nước, giống như những gì hắn nhìn thấy không phải đất đai nhân gian, mà là một sa mạc không có sự sống. "Thiên Đạo tức ta đạo, Đạo Pháp Tự Nhiên Trong bóng tối, như có một giọng nói đang vang vọng trong cơ thể vị thần kia, theo tâm trạng biến hóa của vị thần, tất cả đất đai đều thế sự xoay vần theo.
Vạn vật sinh trưởng, héo rũ, đất đai lên lên xuống xuống, đại dương biến thiên lên xuống, hết thời đại này đến thời đại khác đang không ngừng thay đổi trong dòng sông dài của lịch sử.
Đó là thần lực khó có thể tưởng tượng, thần sở niệm vạn vật biến thành.
Thân thể Chu Văn cũng không kiểm soát được mặc cho thần lực kia vuốt ve, lúc là nước, lúc là đá, lúc lại là cỏ cây.
Lúc Chu Văn đang kinh hãi không thể nào ngăn cản thần lực, đã thấy vị thần trên bầu trời biến thành một vị khác, đó là một thần linh như quang như điện, không nhìn thấy dáng vẻ, chỉ cảm thấy có thần lực vô biên đang dập dờn trên người hắn, thế giới lại biến thành một mảnh tối tăm.
- Phải có sáng.
Thần niệm đang dập dờn.
Vì vậy thế giới tối tăm mới có sáng.
- Phải có cây.
Vì vậy thế giới không có thứ gì mới có cây.
- Phải có mây.
Vì vậy bầu trời trống rỗng mới có mây.
Vạn vật trong thiên địa sinh ra từ một ý niệm tự nhiên, thế giới vốn hư vô tối tăm dần trở nên muôn màu muôn vẻ.
Hết pho tượng này đến pho tượng khác hiện lên, tổng cộng có tám vị thần, mỗi vị đều bày ra thần lực khó có thể tưởng tượng nổi, đó là sức mạnh người thường chỉ có thể ngưỡng mộ, khiến Chu Văn cảm thấy bản thân mình nhỏ bé như một con kiến.
Chu Văn chưa bao giờ thấy qua những vị thần này, lại có thể đoán ra được tám loại công pháp mình cần tu luyện, phát ra từ thần lực trên thân họ.
Chỉ là cảnh giới họ bày ra, rất xa không phải hiện tại Chu Văn có thể với tới được.
Sau khi tám vị thần lần lượt hiện ra, thiên địa lại về đến cảnh tượng hoang tàn của lũ lụt, chỉ là khắp đất đai trong cảnh hoang tàn kia, xuất hiện thêm một bóng dáng nhân loại gầy yếu.
Bởi vì chỉ có một bóng dáng, Chu Văn không nhìn thấy được đó là ai, trông như một thiếu nữ, nàng ta như đang cố gắng đi về phía trước, bước từng bước đi tập tễnh, như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Hết bước này đến bước khác, thiếu nữ không biết đã ngã sấp xuống bao nhiêu kần, cuối cùng ngay trước một hồ nước, vẫn không thể đứng lên được.
Tay nàng, vẫn vươn về phía hồ nước, cho đến chết cũng không thể đạt được ước muốn, dù nguyện vọng của nàng chỉ là uống một ngụm nước. "Thần Đạo vô hỉ, nhân đạo bản bi Một giọng nói vang lên bên tai Chu Văn, Chu Văn xoay người nhìn lại, đã thấy một nữ nhân không rõ mặt mũi đứng sóng vai cùng hắn.
Mặc dù không nhìn rõ mặt mũi, nhưng Chu Văn biết nàng là ai, đó chính là nữ nhân của Vương Chi Thán Tức. Chu Văn mở miệng muốn hỏi, nhưng miệng lại không thể nói.
- Đến lúc phải lựa chọn, Thần Đạo và nhân đạo, ngươi muốn lựa chọn thế nào?
Nữ nhân không nhìn Chu Văn, chỉ chăm chú nhìn nơi giao nhau giữa thiên địa phương xa.
Tám vị thần vừa hiện lên ở phía chân trời, thiếu nữ kia lại đứng lên, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là hồ nước phía trước nàng đã biến mất, xa xa không có gì nữa, chỉ là đất đai đổ nát tan hoang như mạt thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận