Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1979: Nhất

Định Phải Thắng Lý Tiếu nghĩ đến lúc nãy khi hắn rời khỏi Quy Đức cổ thành, người đàn ông đứng trên cửa thành nhìn hắn chằm chằm, không khỏi thở dài nói:
- Người kia nhà ngươi càng ngày càng mạnh, chúng ta đều không bằng hắn, cũng cùng một cha một mẹ, sao tính cách hai người các ngươi khác nhau quá vậy?
An Thiên Tá trừng mắt liếc hắn một cái:
- Lời này ngươi đừng có nói lung tung, lỡ để tiểu Tĩnh nghe được, ngươi không cần phải lên Thiên Mệnh đài, ta chặt ngươi ngay bây giờ luôn.
- Đến cả chuyện này mà ngươi cũng bảo vệ, người kia nhà ngươi cũng muốn bảo vệ, ngươi có thể bảo vệ bọn họ tới khi nào? Đôi lúc, ngươi nên buông tay để bọn họ trưởng thành.
Lý Tiếu nghiêm mặt nói.
- Ta chính là sợ nàng trưởng thành, nàng không trưởng thành, thì sẽ mãi mãi là em gái của ta, ta có thể che gió che mưa cho nàng. Nếu như nàng trưởng thành, ta không biết nàng có còn nhận người anh trai là ta đây nữa không.
An Thiên Tá thở dài nói.
- Một nửa một nửa cơ hội, ngươi không định liều một phen à?
Lý Tiếu cười xấu xa nói.
- Ta sẽ không đọ sức với nàng.
An Thiên Tá trầm giọng nói.
- Ngươi có phải lớn tuổi rồi không, càng ngày càng không quả quyết. Ngươi không đọ sức, thì ta đọ sức, nếu có thể lên Tận Thế, trong tương lai có thể chiến một trận với ngươi.
Lý Tiếu đi đến cửa.
- Lý Tiếu.
An Thiên Tá đứng dậy gọi Lý Tiếu lại.
- Làm sao?
Lý Tiếu quay đầu cười hỏi.
- Trở về.
An Thiên Tá chỉ nói ra hai chữ.
- Đương nhiên là phải trở về, lần này, là ta đi phía trước ngươi, ngươi thua.
Lý Tiếu quay người đi ra khỏi phòng, cũng không quay đầu lại biến mất không còn tăm hơi.
- Lần này, ngươi nhất định phải thắng.
An Thiên Tá nhìn qua cửa phòng mở rộng, đứng ở đó thật lâu vẫn chưa hồi thần.
Hình khối ma phương tỏa sáng lấp lánh, lại xuất hiện hình thang một lần nữa.
- Lại có con người qua ải, người đó là ai? Tại sao trước giờ chưa từng nhìn thấy? Chắc không phải là đại ma đầu nào đó chứ?
Bây giờ người Liên Bang đã thần hồn nát thần tính, Vương Minh Uyên người đầu tiên đi lên là phản đồ lớn nhất của loài người, người thứ hai lên bảng, lại là ma đầu lớn nhất từ trước đến giờ của Liên Bang, hai người lên bảng đều không phải người tốt lành gì.
- Hi vọng là người tốt, nếu không tín ngưỡng của ta sụp đổ mất, khiến ta rất nghi ngờ, có phải chỉ có kẻ ác mới có thể sống tốt hơn trên cuộc đời này không.
- Đừng bi quan như vậy, chúng ta còn có Nhân Hoàng mà.
- Đúng đấy, cũng không biết Nhân Hoàng đang làm gì, vì sao hắn còn chưa vượt ải nữa?
- Cơ hội tốt như vậy, Nhân Hoàng hẳn sẽ không bỏ qua đâu. Lúc Nhân Hoàng chưa lên Tận Thế đã có thể chiến đấu với sinh vật Tận Thế cấp, chờ đến lúc hắn lên Tận Thế cấp, mấy gia hỏa Dị Thứ Nguyên, ai còn dám đến làm càn.
Lúc mọi người đang nghị luận ầm ĩ, trên thang trời Lý Tiếu đã ra tay.
Thủ Hộ giả xuất hiện phía sau Lý Tiếu, hóa thành áo giáp bao bọc xung quanh người hắn.
Nhìn thấy Thủ Hộ giả xuất hiện, mọi người không khỏi có chút thất vọng.
Thủ Hộ giả nói đi nói lại, cuối cùng vẫn phải dựa vào sức mạnh Dị Thứ Nguyên, mới có thể trở thành cường giả loài người.
Người như thế này, có thể xem như cường giả loài người không?
Mặc áo giáp Thủ Hộ giả, Lý Tiếu bước từng bước trên thang trời tiếp lên phía trước.
Hắn đi không nhanh, mỗi một bước giống như phải dùng hết sức lực toàn thân, như vác theo ngọn núi mà đi.
- Lão Chu, ngươi nói xem liệu hắn có thể không?
Lý Huyền đứng trước khối ma phương đứng ngồi không yên, thậm chí còn không dám đi xem hình ảnh khối ma phương.
- Không biết.
Chu Văn lắc đầu, hắn chưa từng thấy ai sử dụng Thủ Hộ giả lên Thiên Mệnh đài, không biết quy tắc Thiên Mệnh đài, có cho phép người như thế lên đỉnh Thiên Mệnh đài không.
- Ngươi không thể nói lời may mắn à?
Lý Huyền như bóng xì hơi, ngồi lại trên ghế.
- Ta nói không biết, là đã nói rõ có thể có cơ hội, nếu ta nói không có cơ hội, là thật sự không có cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận