Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1867: Vẫn Ở Nhân Gian

Người chính là người, nếu đã sống ở thế gian, vậy thì để cho mình có thể tiếp tục sống, không vì trời, không vì đất, chỉ vì bản thân. Theo bàn tay Thiên Ngoại Tiên áp xuống, toàn bộ thần điện đều rung lắc vang dội, bức tường bằng thần thạch vạn cổ không thể phá hủy kia hiện giờ cũng nứt ra từng đường rãnh sâu, giống như cự mãng quấn quít. Cả tòa Thần Sơn đều lung lay giống như dưới sức ép khổng lồ của bàn tay, có thể vỡ nát bất cứ lúc nào. Sức mạnh hủy thiên diệt địa, mọi người nhìn mà kinh hãi run sợ, ánh mắt vẫn tập trung vào trên người Chu Văn đang cầm kiếm mà đứng. Mặc dù trong lòng vô số lần khẩn cầu cho hắn có thể chống được một chưởng này nhưng sự bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Lúc này thân hình Chu Văn cùng kiếm trong tay hắn ở dưới một chưởng này đều quá mức nhỏ bé, nhỏ bé đến gần như không đáng kể.
- Bất kể ngươi là Chu Văn hay là Nhân hoàng, trong mắt bản tôn cũng chẳng qua là mây khói lướt qua mà thôi.
Một bên sống một bên chết, dưới bầu trời này, tất cả sinh tử đều nằm trong bàn tay ta.
Giọng nói của Thiên Ngoại Tiên giống như âm thanh của thiên đạo, vọng tới từ bốn phương tám hướng, vang vọng thật lâu không dứt, tàn phá tâm hồn người.
Bành!
Dọc theo phía ngoài thần điện, những cột trụ lớn như trụ chống trời bằng thần thạch ở dưới một chưởng này, lần lượt vỡ nát từng cái một, giống như làm bằng gỗ mục.
- Vượt khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành, Thiên Ngoại Chi Tiên, vô pháp vô thiên.
Kiếm trong tay Chu Văn hạ thấp, ngẩng mặt nhìn trời xanh, trong miệng chậm rãi thì thầm.
- Không sai, có thể đủ hiểu rõ chênh lệch thực sự giữa ngươi và bản tôn như vậy, chết cũng có thể nhắm mắt.
Thiên Ngoại Tiên lạnh nhạt nói, bàn tay tiếp tục đè xuống, mắt thấy sắp nghiền nát Chu Văn dưới chưởng.
- Đáng tiếc, đây chẳng qua là ngươi vọng tưởng thôi, thật đáng buồn đáng thương. Nếu thiên ngoại vẫn còn có thiên, vậy thì không phải thiên ngoại. Vượt khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành lại như thế nào. Ta sẽ để ngươi biết được, ngươi vẫn ở nhân gian.
Trong lúc nói chuyện, hai tay Chu Văn nắm Lục Tiên Kiếm, điên cuồng nghịch thiên chém ra. Theo Lục Tiên Kiếm lên cao, thân thể Chu Văn và thân kiếm đều phát sáng, đó là một loại ánh sáng không hề mãnh liệt nhưng rất ánh sáng chói mắt.
Giống như là dục hỏa trùng sinh, như là phượng hoàng đang lột xác, theo ánh sáng bùng lên, Chu Văn cùng kiếm cũng như đang lột xác, lại giống như bùng cháy.
Vào lúc kiếm xé không gian, tiến lên nghênh đón bàn tay Thiên Ngoại Tiên, thân thể Chu Văn và thân kiếm đều tựa như đã hoàn toàn hóa thành ánh sáng, trở thành một luồng sáng trắng chói lòa. Kiếm và chưởng đụng nhau, không có quang bạo hoa lệ lóa mắt, cũng không có sóng trùng kích xé tan mọi thứ, thậm chí không có hoa lửa văng khắp nơi như tưởng tượng, càng không có trời sụp đất nứt.
Lưỡi kiếm cứ như vậy chém vào da thịt, làm da thịt trên bàn tay rách toạc, máu tươi chảy xuống dọc theo lưỡi kiếm.
- Không, không thể nào.
Mặt mũi Thiên Ngoại Tiên vặn vẹo, trong ánh mắt ngập tràn kinh hãi và không tưởng tượng nổi. Thiên ngoại chi lực của Tận Thế cấp, dùng toàn lực một kích lại bị một kiếm này của Chu Văn phá vỡ, bất kể như thế nào nàng cũng không thể chấp nhận chuyện hoang đường đến mức này.
Năm ngón tay Thiên Ngoại Tiên chợt co lại, nắm lấy thân kiếm, mặc cho máu thịt năm ngón tay bị cắt đứt, lưỡi kiếm cứa sâu vào tới xương ngón tay, máu tươi ở trong lòng bàn tay văng tung tóe.
Bàn tay còn lại của nàng ta một lần nữa đánh ra thiên ngoại chi lực, muốn tiêu diệt Chu Văn tại chỗ.
Chu Văn sớm có chuẩn bị, đang muốn cưỡng ép triệu hồi Ma Anh, để Ma Anh giúp hắn đỡ một kích trí mạng này. Nhưng mà còn không chờ tới lúc Chu Văn triệu hồi Ma Anh, lại thấy bàn tay Thiên Ngoại Tiên đột nhiên ngừng lại, con ngươi nàng ta cũng co lại hết sức quái dị, giống như gặp phải chuyện gì ngoài dự tính, chuyện cực kỳ khủng khiếp.
Ánh mắt Chu Văn xuyên qua gò má Thiên Ngoại Tiên, liền thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở sau lưng nàng.
- Lão sư.
Chu Văn hơi ngẩn ra.
Sau lưng Thiên Ngoại Tiên là một người toàn thân mặc đồ trắng, bất ngờ chính là Vương Minh Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận