Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 296: Lục tiết mục, tốt âu phục

**Chương 296: Ghi hình, bộ Âu phục đẹp**
Đàm Việt cuối cùng vẫn không đi tìm Trần Tử Du đòi lại công đạo, với sự hiểu rõ của hắn về Trần Tử Du, đi cũng không ích gì. Tuy nhiên, Đàm Việt âm thầm quyết định trong lòng, sau này chỉ làm single, không làm album, trừ khi trong album đều là bài hát của mình!
Dù Đàm Việt không tìm Trần Tử Du, Trần Tử Du lại cử Chu San tới.
"Thầy Đàm, tổng giám đốc Trần mời ngài trưa nay cùng dùng bữa, ở phòng ăn của công ty, lô ghế riêng." Chu San nói với Đàm Việt.
Đàm Việt buổi trưa cũng không định ra ngoài ăn, liền gật đầu đồng ý.
Buổi trưa, Đàm Việt thấy thời gian không còn sớm, liền đứng dậy đi phòng ăn công ty. Phòng ăn ở tầng 64, phần lớn diện tích đều là bàn ăn vuông bốn người, nhân viên công ty có thể ăn cơm ở đây.
Phía trong là lô ghế riêng với diện tích lớn nhỏ khác nhau, Đàm Việt biết lô ghế riêng Trần Tử Du hay tới, khi đến cửa, liền nghe được bên trong có tiếng nói chuyện.
Đàm Việt gõ cửa, tiếng bước chân truyền tới, cửa bị người từ bên trong mở ra.
Chu San thấy Đàm Việt, cười lên tiếng chào hỏi.
Đàm Việt đi vào, Trần Tử Du đã ngồi vào một bên bàn, đang nhìn mình cười.
Đàm Việt đi tới, ngồi xuống đối diện Trần Tử Du.
"Tổng giám đốc Trần." Đàm Việt nói.
Trần Tử Du gật đầu cười, nói với Đàm Việt: "Thầy Đàm, tôi nói với anh, ngoài việc dùng bữa, còn có chuyện muốn bàn bạc với anh một chút."
Lưng Đàm Việt nhất thời thẳng lên, hắn biết mà, Trần Tử Du chủ động mời hắn cùng ăn cơm, khẳng định không có ý tốt.
Quả nhiên, là có việc tìm tới.
Những người khác nghe được ông chủ có chuyện dặn dò, phần lớn đều lo sợ bất an, miệng đầy đáp ứng.
Nhưng Đàm Việt tài cao gan lớn, tình huống bây giờ, hắn và công ty giải trí Thôi Xán tách ra, nhất định là Thôi Xán giải trí tổn thất nặng nề, dựa theo tính cách của Trần Tử Du, nhất định sẽ không ép buộc mình, "Tổng giám đốc Trần, có chuyện gì chị cứ nói."
Trần Tử Du hơi cúi đầu, thân thể nghiêng về phía trước, đến gần Đàm Việt một chút, mở miệng nói: "Là như vầy, Lý Du Phàm của công ty chúng ta muốn phát hành album, anh xem có thể viết bài hát cho cậu ấy không?"
Giống như Trương Văn Hoa, Lý Du Phàm cũng là nghệ sĩ lưu lượng của công ty giải trí Thôi Xán, bất quá nghệ sĩ lưu lượng này đã cơ bản hết thời rồi.
Năm ngoái khi Đàm Việt quay chụp « Hội nghị n·h·ổ nước bọt », Lý Du Phàm vẫn còn nằm trong danh sách nhân vật công chúng hàng đầu, xếp hạng 48, đếm ngược thứ tư.
Lưu lượng nghệ sĩ lên nhanh, xuống cũng nhanh.
Đàm Việt nhớ, Lý Du Phàm hình như đã rớt từ danh sách nhân vật công chúng hàng đầu xuống hàng hai rồi.
Hơn nữa, khác với Trương Văn Hoa khiêm tốn cố gắng, Đàm Việt trước kia đã từng nghe qua một vài tin tức tiêu cực liên quan đến Lý Du Phàm, không có chút tài năng ca hát, diễn xuất, từng hát nhép, quay phim thì đọc số.
Đàm Việt lắc đầu, ban đầu hắn viết ca khúc cho album mới của Trương Văn Hoa, một mặt là vì có thể k·i·ế·m tiền, mặt khác là vì hắn thấy Trương Văn Hoa vừa mắt.
Hắn và Lý Du Phàm không thân, hơn nữa Đàm Việt đã quyết định, sẽ không viết ca khúc cho album của người khác nữa!
"Tổng giám đốc Trần, chị đây chính là làm khó tôi, tôi chỉ là một người làm tiết mục, tình cờ viết ra được một ca khúc cũng rất may mắn rồi, làm sao có thể nói viết một ca khúc liền viết được một ca khúc chứ, tôi đây khẳng định không làm được."
Trần Tử Du nghe xong cũng không sốt ruột, khẽ mỉm cười, nói: "Không sao, tôi để Ngụy Vũ an bài người khác viết cho cậu ấy vài bài là được."
Trần Tử Du biểu hiện rất dễ nói chuyện, đối với Đàm Việt cũng là dáng vẻ cười híp mắt.
Trần Tử Du dễ dãi, Đàm Việt rất hài lòng.
Đàm Việt ăn cơm nhanh, hắn ăn xong, nhìn Trần Tử Du ung dung thong thả như mèo con ăn cơm, liền đứng lên cáo từ trước.
Sau khi Đàm Việt đi, Chu San nhìn ra bên ngoài, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Trần Tử Du rút ra một tờ khăn ướt lau miệng, nói: "A San, vừa rồi Đàm Việt nói không viết ra được ca, cậu thấy là thật hay giả?"
Chu San ngẩng đầu, suy nghĩ một chút, nói: "Tôi cảm thấy hẳn là thật, viết ca khúc đâu phải trò đùa, viết ra bài hát hay càng khó hơn, tôi thấy rất nhiều nhạc sĩ viết ca khúc đều phải suy nghĩ rất lâu, thầy Đàm còn phải bận rộn những chuyện khác, cũng không thể chuyên tâm viết ca khúc."
Trần Tử Du nhếch khóe miệng, không nói gì.
Nàng cảm thấy Đàm Việt có thể viết ra bài hát mới, viết ra bài hát hay, đây là một loại tin tưởng đối với hắn, một loại niềm tin từ từ tích lũy.
Chỉ là nàng không ép Đàm Việt, bởi vì Đàm Việt quan trọng hơn, mười Lý Du Phàm trói lại, cũng không bằng một Đàm Việt.
Đài truyền hình Kinh Thành ở khu Đông Thành, tòa nhà Trường An chính là ở khu trung tâm thành phố Kinh Thành.
Thứ hai, buổi sáng.
Có hai chiếc xe từ hầm đậu xe của tòa nhà Trường An lái ra, đi đài truyền hình Kinh Thành, một chiếc Mercedes-Benz, một chiếc Volkswagen.
Trong xe Mercedes-Benz, ngồi ba người, Đàm Việt lái xe, ngồi ghế phụ là Địch Toàn cùng hắn nói chuyện, phía sau chính là Mạt Mạt.
Trong công ty, Mạt Mạt vẫn luôn là làm trợ lý của Đàm Việt.
Trong xe không ai nói gì, mặc dù Địch Toàn biểu hiện tận lực chững chạc, nhưng Đàm Việt vẫn có thể thấy chút k·í·c·h động trong mắt hắn.
Cũng đúng, Địch Toàn trước kia không có cơ hội tham gia tiết mục, khoảng thời gian trước mượn « Ngộ Không » ở cuộc thi ca sĩ trên mạng Sáng Mai Thanh Xuân cầm hạng nhất, nhất thời thu hút rất nhiều người chú ý, độ hot tăng lên rất nhiều, cũng có rất nhiều tiết mục gửi cành ô liu cho Địch Toàn, nhưng những tiết mục này cũng không phải là tiết mục có trọng lượng gì.
Khoảng thời gian này Địch Toàn tham gia mấy chương trình, nhưng không có chương trình nào có tỷ lệ người xem cao như « Music talent show », dù sao « Music talent show » có tỷ lệ người xem phá 1%.
Trên đường không có kẹt xe, nửa giờ đường xe, đoàn người đã đến dưới lầu Đài truyền hình Kinh Thành.
Vừa mới dừng lại, liền thấy từ trong cửa bước nhanh ra 4, 5 người đeo thẻ công tác trên cổ, dẫn đầu chính là Triệu Hữu Thành, người trước kia đến Thôi Xán giải trí ký hợp đồng với Đàm Việt.
Đồng nghiệp trên xe Volkswagen xuống xe nhanh hơn, trong đó có đồng nghiệp bộ phận kinh doanh nghệ sĩ, cũng là người đại diện của Địch Toàn, phụ trách trao đổi công việc với đài truyền hình Kinh Thành.
Lúc trước người đại diện của Địch Toàn không quan tâm đến Địch Toàn, không phải chèn ép Địch Toàn, chỉ là vì Địch Toàn không có giá trị, không thể tạo ra giá trị cho công ty, tự nhiên cũng sẽ không được coi trọng.
Hiện tại mấy người mới xem như thật sự tận tâm tận lực.
Thấy Đàm Việt và Địch Toàn xuống xe, Triệu Hữu Thành liền vội vàng đi tới, cười nói: "Thầy Đàm, thầy Địch."
Sau khi chào hỏi, Triệu Hữu Thành liền dẫn Đàm Việt và Địch Toàn vào tòa nhà.
Ven đường, dưới tàn cây.
Hai tên paparazzi đang nhìn cảnh này.
Một người trong đó đội mũ lưỡi trai màu đen, mũi khá lớn; người còn lại có vóc người gầy cao, mắt một mí, đôi mắt nhỏ.
Mũi to nói với mắt nhỏ: "Này, người kia nhìn quen mắt quá, cậu có thấy qua chưa?"
Mắt nhỏ lắc đầu, hai hàng lông mày như sâu róm nhíu lại với nhau, nói: "Ừ, tôi cũng thấy quen mắt, nhưng khẳng định không phải minh tinh lớn."
Nếu là minh tinh lớn, hai người đã sớm nhận ra.
Vừa nói như thế, mũi to và mắt nhỏ đều có chút mất hứng thú, trời nóng bức, bọn họ ở đây mai phục, không phải để rình những nghệ sĩ nhỏ này.
Mũi to nghi ngờ nói: "Thật kỳ quái, vừa rồi người kia là Phó đạo diễn của « Music talent show » đúng không? Nghệ sĩ nhỏ nào lại để cho một Phó đạo diễn ra nghênh đón."
Mắt nhỏ nheo mắt, híp thành một khe hở, đột nhiên nói: "A, người kia không phải Địch Toàn hát « Ngộ Không » nổi lên gần đây sao, chẳng lẽ là « Music talent show » mời Địch Toàn tới tham gia tiết mục? Hả? Không đúng!"
Mắt nhỏ nhất thời trợn to, nói: "Cậu nhìn người đi trước Địch Toàn kia, hắn không phải người đó sao?"
Lúc này chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, mũi to không đoán ra được: "Ai vậy?"
Mắt nhỏ đã giơ máy ảnh trong tay lên, hướng về phía thân ảnh kia chụp liên tục, "Đàm Việt a!"
"Đàm Việt?" Mũi to sửng sốt, sau đó cũng nhanh chóng cầm máy quay phim lên chụp.
Địch Toàn độ hot nếu nói cũng tạm được, Đàm Việt chính là rất cao.
Hai người mặc dù đều là nhân vật công chúng tuyến ba, nhưng bàn về sức ảnh hưởng lại là khác nhau một trời một vực.
Địch Toàn tới tham gia « Music talent show » ngược lại không có gì, có lẽ cũng có thể đưa tin một chút, mượn độ hot còn sót lại của cuộc thi ca sĩ trên mạng Sáng Mai Thanh Xuân đánh cược một chút sự chú ý của cư dân mạng, nhưng Đàm Việt lại khác, nếu hắn tới tham gia « Music talent show » vậy tất nhiên là phải đưa tin rầm rộ.
Đây chính là lưu lượng!
Đây chính là độ hot!
Mũi to và mắt nhỏ nhanh chóng nhấn đèn flash.
Càng xem bóng lưng kia càng giống Đàm Việt, hơn nữa ai cũng biết « Ngộ Không » mặc dù là Địch Toàn hát, nhưng tác giả là Đàm Việt, nếu « Music talent show » có thể mời Địch Toàn, vậy mời Đàm Việt cũng rất hợp lý.
Hôm nay nắng to như vậy, không uổng công vất vả.
Vào trong tòa nhà Đài truyền hình, dưới sự hướng dẫn của Triệu Hữu Thành, mọi người đi thang máy đến phòng biểu diễn.
Trong phòng biểu diễn, tổ tiết mục « Music talent show » làm việc hừng hực khí thế.
Biên đạo Phương Triết đang đứng dưới đài chỉ huy bố trí hiện trường, hắn ở « Music talent show » là tổng đạo diễn và người lên kế hoạch, quyền lực càng lớn, việc phải làm cũng nhiều hơn.
Có người nhắc nhở hắn, Đàm Việt đã đến, Phương Triết mới cầm loa trong tay đặt xuống, lau mồ hôi trên trán, xoay người nhìn, liền thấy Đàm Việt và những người khác vừa mới đến cửa phòng biểu diễn.
Đây là lần đầu tiên Phương Triết gặp Đàm Việt ngoài đời.
Bước nhanh về phía Đàm Việt, "Thầy Đàm, thầy Địch, chào hai vị."
Phương Triết rất khách khí đưa tay bắt tay Đàm Việt và Địch Toàn.
Địch Toàn rất khẩn trương, bất quá bây giờ là có người cao lớn chống đỡ, lời nói và hành động của hắn đều theo sát Đàm Việt, ngược lại sẽ không làm trò cười.
Thầm nghĩ, thật may thầy Đàm cũng tới, nếu không chỉ riêng khí thế của Phương Triết, bản thân đã bị áp chế, làm sao có thể giống thầy Đàm, thong dong như vậy.
Nói chuyện vài câu, Phương Triết nói: "Thầy Đàm, thầy Địch, các anh vào hậu trường nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị trang điểm, hóa trang, lát nữa tôi sắp xếp xong việc ở phía trước, sẽ vào hậu trường nói chuyện với các anh về tiết mục."
"Được."
Nói xong, Triệu Hữu Thành liền dẫn Đàm Việt và Địch Toàn vào hậu trường phòng biểu diễn.
Vào hậu trường, có sảnh lớn và phòng riêng, Đàm Việt và Địch Toàn cũng không vào phòng riêng, trực tiếp tìm ghế ngồi trước gương trang điểm trong phòng khách.
Triệu Hữu Thành dặn dò nhân viên làm việc vài câu, liền xoay người ra ngoài, một lát sau, có thợ hóa trang và thợ trang điểm tới hóa trang, trang điểm cho hai người.
Có lúc, so sánh một chút, liền có thể khiến người ta nhận ra hiện thực rất tàn khốc.
Địch Toàn vẫn luôn cảm thấy nhan sắc của mình trên trung bình, khuôn mặt tuấn tú, mới debut, còn được gọi là "tiểu thịt tươi".
Nhưng bây giờ, mắt Địch Toàn chốc chốc liếc Đàm Việt trong gương, chốc chốc lại so sánh nhìn mình trong gương.
Sao đột nhiên lại bị so sánh thành người qua đường thế này?
Tuy nói mấy năm nay hắn không quá chú trọng bảo dưỡng, nhan sắc có chút giảm xuống, nhưng cũng phải cao hơn người bình thường một đoạn chứ, sao trước mặt thầy Đàm, lại bình thường không có gì lạ thế này?
Địch Toàn dứt khoát nhắm mắt lại, không so sánh nữa, mặc cho thợ hóa trang tùy ý trên mặt mình.
"Lão đại, uống nước, một lát lên sân khấu liền không uống được."
Bên tai, truyền tới âm thanh ôn nhu săn sóc của Mạt Mạt.
Địch Toàn mở mắt ra, nhìn Đàm Việt đang uống nước bên cạnh, và Mạt Mạt mỉm cười phục vụ bên cạnh. Lại nhìn người đại diện đang nghịch điện thoại di động của mình, lại nhắm mắt lại.
Quá đau lòng!
Bất quá, tình huống đau lòng rất nhanh bị Phương Triết chạy tới hóa giải.
Trán Phương Triết ướt đẫm mồ hôi, hiển nhiên là vừa rồi ở phía trước làm không ít việc.
"Thầy Đàm, thầy Địch, chúng ta nói chuyện về chương trình ghi hình tiết mục lát nữa, tôi nói, các anh nghe, chỗ nào có vấn đề thì nói với tôi." Phương Triết kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh gương trang điểm.
"Chương trình tiết mục của chúng ta, hai vị thầy hẳn đã biết rồi, bây giờ tôi nói đơn giản lại một lần, nếu không có vấn đề, cứ theo kịch bản này."
"Khâu đầu tiên, mời hai vị thầy hát « Ngộ Không » một lần, xem như mở màn cho tiết mục của chúng ta. Sau đó chúng ta tiến hành nói chuyện phiếm, kịch bản đã cho hai vị thầy hướng trả lời sơ lược, hai vị thầy có thể theo kịch bản, nếu tự tin về lời nói của mình, cũng có thể tự do phát huy. Tuy nhiên, cũng phải chú ý, dù là ghi hình, nhưng hiện trường vẫn có hơn tám mươi khán giả, nói sai điều gì, tổ tiết mục có thể thu âm lại, nhưng nếu bị khán giả truyền đi, có thể sẽ không tốt. Khâu thứ ba, chính là lại mời thầy Đàm ca hát."
Phương Triết nói một hơi, trên trán lại bắt đầu đổ mồ hôi.
Đàm Việt và Địch Toàn đều gật đầu tỏ ý đã biết, trước đó tổ tiết mục đã gửi chương trình tiết mục cho bọn họ xem.
Phương Triết gật đầu cười, nói: "Thầy Đàm và thầy Địch cứ trang điểm, hai thợ hóa trang này đều là người ưu tú nhất đài chúng tôi, có ý kiến gì cứ nói với họ, tôi đi trước đài bận việc trước."
Đàm Việt không biết hai thợ hóa trang này có phải là người ưu tú nhất đài truyền hình Kinh Thành không, nhưng sau khi Phương Triết nói xong, hai thợ hóa trang đều nở nụ cười.
Về điểm này, EQ của Phương Triết vẫn rất cao.
Đàm Việt nhìn mình trong gương, hắn vốn định đề nghị với thợ hóa trang, trang điểm đơn giản là được, nhưng nghĩ lại, thợ hóa trang là chuyên nghiệp, mình đừng lắm mồm.
Hôm nay mặc một bộ âu phục của Tể Thủy lão gia, trước kia nguyên chủ giấu không mặc.
Có sao nói vậy, khó trách nguyên chủ thích như vậy, chất lượng và kiểu dáng đều vô cùng tốt, mặc lên người, khí chất càng thêm nổi bật.
---
PS: Cảm ơn 【Tinh Không Vật Ngữ】 đã ủng hộ Tề Tuyết 30000 tệ Qidian.
Cảm ơn 【Lâm Dao Thần Gia】 đã ủng hộ 2000 tệ Qidian.
//« Music talent show » là Hoàn Cầu Bách Nhạc hợp tác với 56 Video, Youku, Khốc 6, Sina, Tencent... chế tạo hoạt động tìm kiếm ngôi sao ca nhạc Hán Ngữ. Tuyển thủ dự thi hạng nhất có thể trực tiếp ký hợp đồng với Hoàn Cầu Bách Nhạc, Bách Nhạc chi phí 5 triệu tệ sản xuất, top 10 tuyển thủ có cơ hội ký hợp đồng với Warner Music, Hoa Nghị Music, EMI Music, Thái Hợp Mạch Điền, Hoàn Cầu Music... Đến lúc đó sẽ có nhạc sĩ nổi tiếng, giám đốc âm nhạc của công ty đĩa nhạc, ca sĩ, hướng dẫn phê bình, tuyển chọn hàng tháng ở Bắc Kinh Mạch Nhạc Địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận