Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 772: Giá trị ba cái ức lễ vật

Chương 772: Lễ vật trị giá ba trăm triệu
Năm 2022, ngày 28 tháng 10.
Kinh thành.
Thôi Xán Entertainment.
Phòng làm việc của tổng tài, Đàm Việt.
Tr·ê·n bàn còn có mấy phần văn kiện, không cần dùng gấp, Đàm Việt chuẩn bị ngày mai xử lý.
Đóng máy tính, lấy chiếc máy mát xa đặt ở dưới cổ, Đàm Việt làm vài động tác vươn vai đơn giản để thả lỏng thân thể một chút, rồi đi tới bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ.
Đường phố phồn hoa, xe cộ qua lại, dòng người nối liền không dứt, tr·ê·n mặt Đàm Việt lộ ra một nụ cười.
Việc « C·ô·ng Phu » có thể thu về bảy tỷ một doanh thu phòng vé, hắn vô cùng hài lòng, bộ phim này của Tinh Gia đã không bị hủy trong tay mình.
Lúc trước khi quyết định quay bộ phim này, trong lòng Đàm Việt cũng có chút băn khoăn.
Tr·ê·n địa cầu, « C·ô·ng Phu » là ký ức kinh điển của nhiều thế hệ trong lòng người, vậy thì bây giờ, ở cái thế giới này, bộ phim này cũng có thể ảnh hưởng tới nhiều thế hệ.
Đứng trong chốc lát, thả lỏng tinh thần xong, Đàm Việt lấy điện thoại di động trong túi ra, mở phần mềm mua đồ ăn, vừa xem vừa nghĩ xem nên chuẩn bị cho Trần Tử Du bữa tối như thế nào.
Đi c·ô·ng tác là một chuyện rất mệt nhọc, buổi tối phải ăn uống dinh dưỡng một chút.
Chọn món xong, Đàm Việt đi ra khỏi phòng làm việc.
"Chào Đàm tổng."
"Đàm tổng!"
Từ lúc rời khỏi phòng làm việc, vừa vặn gặp lúc tan làm, rất nhiều người đều đang chào hỏi Đàm Việt.
Giờ tan làm, Đàm Việt thường sẽ trì hoãn lại một hai giờ, là để tránh giờ cao điểm.
Hôm nay vì Trần Tử Du trở về, Đàm Việt tan làm đúng giờ để về nhà.
Tr·ê·n đường xe cộ rất đông.
Đặc biệt là ở Kinh thành, một nơi như thế này, buổi tối sáu, bảy giờ là lúc tắc nghẽn nhất, bất luận là đường lớn hay đường nhỏ cũng đều tràn đầy xe cộ.
Đàm Việt mở nhạc, đi th·e·o dòng xe chạy chậm rãi di chuyển.
Bất kể là tâm tình như thế nào, chỉ cần là gặp phải tình huống kẹt xe, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có chút sốt ruột.
Hai người đã mấy ngày không gặp mặt, giờ phút này Đàm Việt chỉ muốn mau chóng về nhà, làm một bàn đồ ăn ngon, chờ Trần Tử Du trở về.
Mặc dù đường rất tắc, nhưng nhờ có ưu thế về khoảng cách, vừa đi vừa nghỉ, nửa giờ sau đã về đến tiểu khu.
Đàm Việt về đến nhà không được mấy phút, liền nh·ậ·n được điện thoại của Tiểu ca giao hàng.
"Xin chào tiên sinh, đồ ăn ngài gọi đã đến."
"Ngươi để ở cửa là được, ta một lát sẽ ra lấy."
"Không thành vấn đề, phiền ngài đánh giá tốt."
Hôm nay hắn đã đặt một ít tôm, còn có một vài món ăn khác.
Trong số vô vàn c·ô·ng thức nấu ăn tr·u·ng Quốc, món Trần Tử Du thích ăn nhất là tôm, phàm là mỗi lần làm tôm, gần như đều có thể ăn sạch.
Trần Tử Du nói muốn ăn món gì ngon, hắn tự nhiên liền nghĩ đến món này.
Đàm Việt thu dọn một chút, đeo tạp dề, đi tới phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi rửa sạch toàn bộ nguyên liệu, Đàm Việt không vội làm ngay.
Máy bay của Trần Tử Du khoảng bảy giờ rưỡi hạ cánh, cộng thêm thời gian kẹt xe tr·ê·n đường, làm sớm quá thì đồ ăn sẽ nguội, ảnh hưởng đến hương vị.
"Hay là trước đi lấy chỉ tôm." Đàm Việt uống một ngụm nước, cầm tăm đi tới phòng bếp cẩn t·h·ậ·n tách chỉ tôm.
Trong miệng khẽ hát, rất là cao hứng.
Đang lúc Đàm Việt bận rộn làm việc, nghe được tiếng chuông điện thoại di động đặt ở tr·ê·n bàn phòng kh·á·c·h, hắn đặt con tôm trong tay xuống, vội vàng đi ra ngoài nghe điện.
【 Mọi người có thời gian có thể thử xem. 】
Hắn biết là Trần Tử Du gọi tới.
"Hạ cánh rồi à?" Đàm Việt hỏi.
Trần Tử Du đáp: "Ân ân, xuống máy bay rồi, bây giờ đang tr·ê·n đường về nhà."
Đàm Việt nhìn đồng hồ, đã 7 giờ 50 phút.
"Được, tr·ê·n đường cẩn t·h·ậ·n một chút, bây giờ ta bắt đầu nấu cơm đây."
Đặt điện thoại xuống, Đàm Việt tăng nhanh tốc độ, đầu tiên là đun nước trong nồi, sau đó lấy hết chỉ tôm xong, đặt vào nước sạch, rửa lại từng lượt.
Rất nhanh, trong phòng bếp truyền ra âm thanh xào rau xèo xèo, từng trận mùi thơm bay ra.
Từng món ăn thơm ngát được dọn ra.
Ngoài cửa,
Trần Tử Du nhập m·ậ·t mã vào, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của cơm và thức ăn, đứng ở ngoài phòng bếp, nhìn Đàm Việt đang bận rộn, lớn tiếng nói: "Thơm quá!"
Đàm Việt quay đầu nhìn Trần Tử Du đã mấy ngày không gặp, nở nụ cười: "Nhanh đi rửa tay, ta làm xong ngay đây, đều là những món em thích ăn cả."
Trần Tử Du nhìn những món ăn được bày biện tr·ê·n bàn: "Biểu hiện không tệ!"
"Đó là đương nhiên, đây chính là Đàm đầu bếp tự mình làm cho em đó." Đàm Việt cười nói.
Trần Tử Du cầm túi da trong tay giơ lên trước mặt, nhướng mày nói: "Thấy anh vất vả như vậy, em cũng có một món quà muốn tặng anh."
"Đây là vật gì?" Đàm Việt nghi hoặc hỏi.
"Tạm thời không cho anh nhìn, rửa tay trước đã, em chờ anh ở phòng kh·á·c·h."
Trần Tử Du xoay người rời khỏi phòng bếp, nụ cười tr·ê·n mặt lại không ức chế được.
Đàm Việt càng thêm nghi ngờ, Trần Tử Du lần này là đi thẩm tra c·ô·ng ty chi nhánh Ma Đô, văn kiện trong tay rốt cuộc là cái gì?
Đồ trong nồi cần thêm chút thời gian nữa mới chín.
Đàm Việt đầu tiên là nhìn lướt qua, chắc chắn sẽ không bị khét nồi, sau đó vào phòng vệ sinh dùng nước rửa tay, rửa thật sạch mỡ dính tr·ê·n tay, trong lòng còn đang không ngừng suy nghĩ xem Trần Tử Du sẽ chuẩn bị cho mình sự bất ngờ như thế nào.
Trần Tử Du xõa tóc, giày cao gót dưới chân cũng đã đổi thành dép lê thoải mái.
Đàm Việt đi tới: "Rốt cuộc đây là cái gì, làm thần bí như vậy."
Trần Tử Du vỗ một cái lên ghế sô pha: "Ngồi xuống, em cho anh biết."
Đàm Việt nhìn Trần Tử Du, định tìm một chút manh mối từ tr·ê·n mặt nàng.
Bất quá trước đó, Trần Tử Du đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhìn qua vô cùng bình tĩnh, trong lòng còn không ngừng nhắc nhở chính mình: "Nhất định phải giữ bình tĩnh, không thể để anh ấy nhìn ra."
Đàm Việt cười, ngồi xuống bên cạnh Trần Tử Du, trêu ghẹo nói: "Có cần phải nhắm mắt lại không?"
"Vậy sao mà nhìn được." Trần Tử Du lấy văn kiện trong túi da bò ra, đưa cho Đàm Việt, trong lòng không giấu được vui mừng, nói: "Đây chính là kinh hỉ mà em chuẩn bị cho anh."
Đàm Việt định thần nhìn lại, đồng tử đột nhiên giãn to, kinh ngạc nói: "Nhà ở Tomson Riviera (cao ốc)?"
Mặc dù không quá chú ý đến chuyện nhà cửa, Đàm Việt cũng đã từng nghe nói Tomson Riviera (cao ốc) thuộc một trong những khu nhà có giá cao nhất cả nước.
Tr·ê·n m·ạ·n·g có rất nhiều người châm biếm, giá của một nhà vệ sinh ở đó cũng có thể mua được cả một căn nhà ở những nơi khác, mà còn là trả đầy đủ.
Đàm Việt vẫn còn đang chìm trong sự kinh ngạc, nhìn hợp đồng trong tay.
Trần Tử Du gật đầu một cái: "Trước hết em phải x·i·n· ·l·ỗ·i anh, mấy ngày nay em đã n·ó·i ·d·ố·i anh là đi thẩm tra c·ô·ng ty chi nhánh, thật ra là em đi xem nhà. Những ngày qua. . ."
Sau đó Trần Tử Du đem chuyện đi xem nhà mấy ngày nay kể lại một lần cho Đàm Việt nghe.
"Em làm chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho ta một tiếng." Đàm Việt buồn cười lắc đầu nói.
Trần Tử Du nắm lấy tay Đàm Việt: "Em muốn tạo cho anh một sự bất ngờ."
"Căn nhà này bao nhiêu tiền?" Đàm Việt còn chưa xem xong hợp đồng trong tay.
Trần Tử Du đưa ra ba ngón tay: "Ba trăm triệu."
Đàm Việt hít sâu một hơi, thực sự bị giá tiền này làm cho giật mình, trong đầu nghĩ xem ra những gì cư dân m·ạ·n·g nói đều là thật.
"Sao em lại đột nhiên nghĩ đến việc đi Ma Đô mua nhà?"
"Không phải anh đã nói muốn ở mỗi thành phố lớn đều có một căn nhà sao, để sau này khi đi du lịch có thể ở tại nhà của mình sao?" Trần Tử Du nghiêm túc trả lời: "Em muốn giúp anh hoàn thành nguyện vọng, còn muốn sau này cùng anh đi du lịch."
Mặc dù nghĩ tới cái giá này vẫn còn có chút đau lòng, nhưng Đàm Việt khẽ hít một hơi, đưa tay ra ôm Trần Tử Du vào trong n·g·ự·c, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn em, Tử Du."
Bạn cần đăng nhập để bình luận