Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 1017: Sôi sùng sục

**Chương 1017: Sôi trào**
Mã Quốc Lương bất chợt ngẩng đầu, nở nụ cười tươi: "Nếu như có Phạm Sơn lão sư cùng đi, ta đối với Liên hoan phim Cannes lần này lại càng thêm mong đợi."
Phạm Sơn đối với Mã Quốc Lương mà nói vừa là thầy vừa là bạn, trong quá trình đóng phim, hai người không có việc gì lại cùng nhau trao đổi về vấn đề diễn xuất, bây giờ gặp phải vấn đề còn thường xuyên đi thỉnh giáo.
"Tuy nói Phạm lão sư là lần đầu tiên xuất diễn trong một bộ phim điện ảnh chiếu đồng bộ toàn cầu, nhưng bởi vì nhân vật lão giáo phụ này đã quá mức thâm nhập lòng người, nên ở trên trường quốc tế nhận được sự chú ý cực cao." Người đại diện nghiêm túc nói.
Phạm Sơn và Mã Quốc Lương đều là vai nam chính của 《Bố Già》, Liên hoan phim Cannes đồng thời phát ra lời mời đến hai người là vô cùng hợp lý.
'Tích tích tích'
Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
"Hỏng rồi." Người đại diện trực tiếp đứng dậy, đi ra bên ngoài: "Quên mất việc chính, ta đi làm việc trước."
Mã Quốc Lương khoát khoát tay, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu vai diễn của mình.
Cách phòng làm việc của Mã Quốc Lương không xa, trong một căn phòng, Phạm Sơn đang ngồi, nghiêm túc lật xem kịch bản trên bàn. Xuất diễn vai lão giáo phụ đã giúp cho danh tiếng của hắn tăng mạnh, không chỉ nhận được rất nhiều kịch bản trong nước, mà ngay cả đạo diễn nước ngoài cũng có không ít tìm hắn để mời đóng phim.
Về điểm này, hắn đã nói chuyện phiếm một phen với Đàm Việt.
Đàm Việt sẽ không nhúng tay vào chuyện kịch bản, chỉ cần Phạm Sơn cảm thấy kịch bản tốt thì đều có thể đi quay.
Đối với thái độ khi xem xét kịch bản, Phạm Sơn so với Mã Quốc Lương lại càng kỹ lưỡng hơn.
Phạm Sơn không chỉ có yêu cầu cao về nội dung cốt truyện, mà đối với việc xây dựng nhân vật lại càng nghiêm khắc. Cho nên mặc dù khoảng thời gian này nhận được số lượng lớn kịch bản, vẫn chưa tìm được một cái nào khiến mình cảm thấy hài lòng.
'Thùng thùng' có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
"Mời vào!"
"Phạm lão sư."
"Tiểu Trần, có chuyện gì?"
Người này là người đại diện của Phạm Sơn.
"Ngài đang bận sao?" Người đại diện thấy đầy bàn kịch bản không khỏi rung động, những kịch bản này đều là do hắn từng quyển đưa vào, đến bây giờ mới biết rõ khoảng thời gian này mình đã đưa tới bao nhiêu.
Phạm Sơn cười nói: "Không có việc gì, xem xem có kịch bản nào hay không."
Tiểu Trần âm thầm giơ ngón tay cái, 《Bố Già》 vừa mới chiếu xong, lại bắt đầu chuẩn bị cho một giai đoạn công việc tiếp theo, hơn nữa tuổi tác của Phạm Sơn đã ở đó, so với phần lớn nghệ sĩ trẻ tuổi còn có lòng cầu tiến hơn.
"Phạm lão sư, ngài không cần phải cực khổ như vậy, không cần phải gấp gáp bắt đầu công việc tiếp theo, ngài có thể nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe."
"Tuổi lớn rồi, không chịu ngồi yên được, trước kia muốn đóng phim lại không có kịch bản." Phạm Sơn chỉ vào đống kịch bản trên bàn nói: "Cơ hội đặt ở trước mắt, phải nắm chặt lấy."
"Đúng rồi." Tiểu Trần đột nhiên nhớ tới chính sự: "Ta vừa mới nhận được một tin đồn, nói Liên hoan phim Cannes rất có thể sẽ mời ngài."
Phạm Sơn nhẹ nhàng gật đầu, khẽ mỉm cười, không nói gì.
"Phạm lão sư, là Liên hoan phim Cannes." Thấy Phạm Sơn phản ứng, rõ ràng có chút ngoài dự liệu của Tiểu Trần. Trong ấn tượng của hắn, Liên hoan phim Cannes chính là giấc mộng của rất nhiều diễn viên, cho dù là tin đồn sau khi nghe được cũng hẳn phải k·í·c·h động một chút.
Phạm Sơn nhẹ "Ừ" một tiếng.
Nhìn Phạm Sơn tiếp tục cúi đầu nhìn kịch bản, Tiểu Trần nói: "Ngài làm việc trước, ta không quấy rầy ngài, ta đi ra ngoài trước."
Tiểu Trần đóng cửa lại, gãi đầu đầy thắc mắc, hắn quả thực không hiểu rõ vì sao Phạm Sơn lại bình tĩnh như vậy.
"Tiểu Trần đi họp."
"Lập tức tới."
Tiểu Trần lắc đầu, chạy chậm đến phòng họp.
Phòng tổng tài.
Đàm Việt cúi đầu nhìn văn kiện, trên văn kiện là tình hình tỷ lệ người xem của mỗi tiết mục trong tháng trước của bộ phận phim truyền hình.
Trong số những tiết mục này, có một số là hợp tác với đài truyền hình, có một số là hợp tác với nền tảng video, cũng chính là gameshow internet.
So với tháng trước, tỷ lệ người xem của tiết mục có chút giảm xuống, thuộc về tình huống bình thường.
Tháng trước là trong dịp Xuân Tiết, không chỉ có người nghỉ tương đối nhiều, mà rất nhiều chương trình đều là kế hoạch đặc biệt cho Xuân Tiết, so với tiết mục thường ngày đã thay đổi rất nhiều.
Đàm Việt cau mày suy nghĩ xem có thể thường xuyên đưa vào trong tiết mục một số yếu tố tương tự như vậy không.
Rất nhanh đã có phương hướng, tiết Nhật Nguyên thì không cần nhiều lời, chỉ cần đụng phải đều là tất yếu không thể thiếu, còn thời gian khác trong tiết mục có thể đưa vào những yếu tố tương tự 24 tiết khí.
Đàm Việt viết những điều này xuống giấy, đến lúc đó có thể để cho bộ phận kế hoạch tiết mục phụ trách làm phong phú nội dung cụ thể.
Thời gian thấm thoắt trôi qua một giờ.
Nhìn trên giấy chi chít nội dung, hắn cũng không biết có bao nhiêu thứ có thể dùng được. Sau khi xử lý xong văn kiện, đang suy nghĩ gọi Trần Diệp đi tới, thì có tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Đàm Việt chỉnh lại văn kiện trên bàn.
"Đàm tổng." Người bước vào chính là Trần Diệp, thường cách một khoảng thời gian, nàng đều sẽ đi vào pha trà.
Trong lúc Trần Diệp pha trà, Đàm Việt nói: "Tiểu Diệp, lát nữa đi qua bộ phận phim truyền hình, nơi này có một thứ, ngươi giúp ta đưa cho tổng thanh tra của bọn họ. Bảo bọn họ xem xem có thể đưa các yếu tố trên giấy vào trong tiết mục hay không, nếu như không được thì không nên miễn cưỡng, duy trì nguyên trạng là được."
"Vâng, Đàm tổng." Trần Diệp đặt trà đã pha xong ở bên tay phải của Đàm Việt, sau đó nhận lấy văn kiện.
"Còn có một phần là văn kiện của bộ phận nghệ sĩ."
Trần Diệp nói một tiếng "Vâng" sau đó lấy ra từ trong túi một tấm ảnh, phía trên chính là Đàm Việt, ngượng ngùng nói: "Đàm tổng, có thể giúp ta ký tên được không? Đây là con trai của đồng nghiệp mẹ ta, cậu ấy là fan của ngài. Sau khi xem xong 《Bố Già》 lại càng thêm thích ngài, biết rõ ta làm việc ở đây, mới nhờ mẹ ta."
Trần Diệp không nói tiếp, càng nói càng cảm thấy gò má có chút nóng lên, dù sao bây giờ là giờ làm việc, làm những thứ khác, lại còn là xin chữ ký của Đàm Việt trên ảnh, trong lòng càng cảm thấy áy náy, thầm nghĩ: Sau này cho dù là mẹ ta muốn ảnh có chữ ký, ta cũng sẽ không xin trong giờ làm việc.
Nàng vốn định lúc tan làm mới tìm Đàm Việt, nhưng vừa rồi không biết đầu óc đang nghĩ gì mà lại trực tiếp lấy ra.
"Đương nhiên là không có vấn đề." Đàm Việt vui vẻ đồng ý, nhận lấy tấm ảnh nghiêm túc nhìn, trêu ghẹo: "Ánh mắt không tệ, chọn tấm hình này ta rất thích."
Nói xong cầm bút lên ký tên, tiêu sái ký tên mình lên tấm ảnh.
Khác với ký tên trên văn kiện công ty bình thường, ký tên cho fan hoàn toàn là một kiểu chữ khác, yêu cầu chính là sự phóng khoáng. Nhưng cũng không quá mức cường điệu, vẫn có thể nhận biết rõ là chữ gì, không giống như chữ ký của một số minh tinh, căn bản không thể hiểu nổi.
"Cảm ơn Đàm tổng." Trần Diệp nhận lấy tấm ảnh bỏ vào trong túi áo: "Ta đi đưa văn kiện trước."
"Ừ, đi đi."
Trần Diệp vội vàng rời khỏi phòng làm việc, trong thang máy xoa xoa đầu, đi tới bộ phận tiết mục.
...
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận