Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 748: Văn hóa tổng cục động tác

**Chương 748: Động thái của Tổng cục Văn hóa**
Công ty giải trí Thôi Xán.
Chứng kiến thành tích phòng vé cuối cùng của «Hỉ Kịch Chi Vương» được công bố, toàn bộ công ty sau đó trở nên náo nhiệt.
"Đàm tổng chính là Đàm tổng, ba bộ phim điện ảnh đều không dưới 6 tỷ doanh thu phòng vé."
"Có nằm mơ cũng không ngờ Đàm tổng tự sáng tạo ra phong cách hài kịch vô ly đầu lại lợi hại như vậy, chặt chẽ, ta đối với Đàm tổng lại càng thêm sùng bái."
"Ta nguyện tôn xưng Đàm tổng là đệ nhất quỷ tài của giới đạo diễn và biên kịch, «Chiến Lang 2», «Vòng Hoa Dưới Núi Cao», «Hỉ Kịch Chi Vương», mỗi một bộ phim đều là mục tiêu phấn đấu cả đời của những đạo diễn khác."
"Ta xem bây giờ mấy công ty kia còn dám chê chất lượng phim của công ty chúng ta kém không, bây giờ trong top 10 lịch sử phòng vé đã có ba bộ phim của chúng ta, hơn nữa đều nằm trong top 5."
"Đàm tổng chính là vị thần tích thường xuyên xuất hiện! Mỗi lần ra mắt phim điện ảnh đều có thể tạo nên sóng to gió lớn trong giới điện ảnh, cảm giác này quá kích thích."
Trong một văn phòng, Chu Xán sau khi xem thành tích của «Hỉ Kịch Chi Vương», trực tiếp nhảy dựng lên, vui mừng trong lòng khó mà diễn tả bằng lời.
Bao nhiêu năm chờ đợi cuối cùng cũng khổ tận cam lai, chính mình rốt cuộc cũng được nở mày nở mặt.
Trên bảng xếp hạng doanh thu phòng vé lịch sử điện ảnh của Bân quốc sẽ có tên mình.
Chu Xán vội vàng rời khỏi phòng làm việc của mình.
Không lâu sau liền đi tới chỗ Mã Quốc Lương.
Nếu so sánh thì Mã Quốc Lương lại tỏ ra rất bình tĩnh, dù sao cũng đã trải qua những tình huống nhỏ nhặt thế này.
Chu Xán kích động nói: "Mã ca, bộ phim «Hỉ Kịch Chi Vương» của chúng ta đã vượt qua «Chiến Lang 2» trở thành bộ phim có doanh thu phòng vé cao thứ ba trong lịch sử."
Mã Quốc Lương cười nói: "Chúc mừng lão đệ Chu Xán."
"Tối nay chúng ta uống rượu ăn mừng một chút đi."
"Chính hợp ý ta."
"Ha ha ha."
Khoảng thời gian này hai người đoán chừng đã trở thành bạn rượu, Chu Xán đối với Mã Quốc Lương gọi từ Mã Lão Sư biến thành Mã ca. Có thể thấy quan hệ hai người khá vô cùng.
...
...
Tổng tài làm việc.
Trịnh Thông bị Đàm Việt gọi tới phòng làm việc, lúc này đang ngồi đối diện Đàm Việt, chờ đợi chỉ thị.
Đàm Việt nói: "Lão Trịnh, bây giờ doanh thu phòng vé của «Hỉ Kịch Chi Vương» đã có rồi, ngươi đi thống kê một chút danh sách toàn bộ người trong đoàn làm phim."
"Không thành vấn đề."
Trịnh Thông biết rõ Đàm Việt đây là chuẩn bị phát tiền thưởng cho mọi người.
Nhìn thành tích 6 tỷ doanh thu phòng vé của «Hỉ Kịch Chi Vương», liền biết đây là một bao tiền thưởng không nhỏ.
Đàm Việt nói tiếp: "Đúng rồi, còn có danh sách nhân viên làm việc của toàn bộ ngành điện ảnh, phòng biên tập, cũng thống kê một chút, đến lúc đó mỗi người cũng phát một bao tiền thưởng, khích lệ mọi người một chút, nhưng đừng quên phân biệt rõ với các thành viên đoàn phim «Hỉ Kịch Chi Vương»."
Trịnh Thông gật đầu đáp lại.
Dù sao có thể nhận được bao tiền lì xì đều là nhờ công của đoàn phim «Hỉ Kịch Chi Vương», coi như những người khác biết rõ cũng sẽ không có câu oán hận.
Trịnh Thông nhận được nhiệm vụ của Đàm Việt xong, liền nhanh chóng hành động.
Nhìn Trịnh Thông rời đi, Đàm Việt bắt đầu cân nhắc chuyện tiệc ăn mừng, mỗi lần tiệc ăn mừng đều là một khâu rất sung sướng.
Cầm lên điện thoại chuyên dụng nội bộ của công ty, kết nối với Trần Diệp: "Tiểu Diệp, ngươi tới đây một chút."
Đặt điện thoại xuống, rất nhanh sau đó Trần Diệp đi tới phòng làm việc của Đàm Việt.
"Đàm tổng."
"Tiểu Diệp, ngươi đi an bài một chút chuyện tiệc ăn mừng của đoàn phim «Hỉ Kịch Chi Vương», cuối cùng quyết định nói với ta một tiếng."
"Biết rõ."
Nhiệm vụ rất đơn giản, nhưng khi thực hiện vẫn có rất nhiều việc phải làm.
Trần Diệp phải liên lạc với toàn bộ nhân viên trong đoàn, hơn nữa tìm một thời gian mà tận lực tất cả mọi người đều rảnh rỗi.
Dù sao «Hỉ Kịch Chi Vương» cuối cùng có được thành quả to lớn như vậy, không thể không kể đến sự cố gắng của từng thành viên trong đoàn.
Tiệc ăn mừng phần lớn là Trần Diệp chuẩn bị, thực hiện cũng tương đối quen việc dễ làm.
Trần Diệp bên này cũng mau chóng hành động.
...
...
Khu dân cư Thụy Thiện.
Hiếm có được thời gian nghỉ ngơi cuối tuần.
Trần Tử Du lười biếng nằm trên ghế sofa xem ti vi.
Trước mặt trên bàn trà đặt trái cây còn có một chút đồ ăn vặt.
Chương trình ti vi có chút nhàm chán, Trần Tử Du ngáp không ngừng, thỉnh thoảng cầm lên những miếng trái cây đã được cắt sẵn cho vào trong miệng, để bản thân tỉnh táo lại.
Nàng không quá hy vọng thời gian nghỉ ngơi cuối tuần của mình trôi qua bằng việc ngủ.
Lúc này Đàm Việt đang ở thư phòng đọc sách.
Bây giờ coi như là đã hoàn toàn bước chân vào giới điện ảnh, điện ảnh có thể được nhiều người xem yêu thích, hoàn toàn là do chính mình đứng trên vai người khổng lồ mới có thể có được thành tựu lớn như vậy.
Mà hắn còn rất nhiều kiến thức cần phải học tập, cũng không cần phải hoàn toàn nắm giữ, có thể có hiểu biết thực sự là được.
Phòng vé dù có cao đến đâu thì bản thân bộ phim ít nhiều cũng sẽ có chút khuyết điểm nhỏ.
Đàm Việt hy vọng chính mình khi làm lại những bộ phim này, phơi bày trước mặt người xem, có thể đem những khuyết điểm nhỏ đó bù đắp lại.
Đặt ở cạnh tay, điện thoại di động reo lên, cắt đứt mạch đọc sách của Đàm Việt, cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, là mẹ mình gọi tới.
"Tiểu Việt, hôm nay có nghỉ ngơi không?"
Đàm Việt tiện tay cầm một tờ ghi chú kẹp vào trong sách, nói: "Gần đây công ty không quá bận rộn, hôm nay con ở nhà nghỉ ngơi."
"Tử Du đâu?"
"Nàng ấy đang ở phòng khách xem ti vi."
Lý Ngọc Lan đột nhiên hỏi: "Lần trước nói với con chuyện đính hôn, con đã hỏi Tử Du chưa?"
Lần trước sau khi gọi điện thoại cho Đàm Việt, vẫn không có kết quả, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.
Đàm Việt bất đắc dĩ cười một tiếng, biết mẫu thân gọi điện thoại lại là tới giục cưới.
"Không nên gấp mà, mụ." Đàm Việt đứng ở bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài phong cảnh: "Đây là chuyện đại sự cả đời, Tử Du còn phải thương lượng với gia đình, đợi có kết quả con sẽ nói cho mụ biết trước tiên."
"Vậy cũng tốt, con nhớ nhắc nhở Tử Du, hai đứa cũng đã ở bên nhau một thời gian dài như vậy rồi."
Bất đắc dĩ, Lý Ngọc Lan cũng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
...
...
Tể Thủy, ngoại ô, lão viện.
"Ai..." Lý Ngọc Lan đặt điện thoại xuống, thở dài một tiếng, đối với trượng phu bực tức nói: "Ông xem mấy người hàng xóm của tôi, mỗi ngày ôm cháu nội trong khu vui chơi, lại nhìn hai chúng ta, Tiểu Việt cũng không biết sốt sắng gì cả."
Đàm Triệu Hòa khuyên can: "Không nên gấp gáp, không phải cũng sắp có kết quả rồi sao, chúng ta phải hiểu cho bọn nhỏ."
Lý Ngọc Lan ném điện thoại di động sang một bên, nhìn bàn uống trà nhỏ ngẩn ra, thở dài nói: "Tôi cũng không muốn gấp, nhưng Tiểu Việt đã hơn ba mươi tuổi rồi, con cái nhà hàng xóm còn nhỏ tuổi hơn cả Tiểu Việt."
Hôm qua biết được, con dâu nhà hàng xóm Vương tỷ vừa mới kết hôn đoạn thời gian trước đã mang thai, Lý Ngọc Lan càng thêm nôn nóng muốn ôm cháu.
Đàm Triệu Hòa tất nhiên cũng muốn ôm cháu, nhưng thấy bạn già sốt ruột, tiếp tục an ủi: "Chờ một chút, ta đoán chừng Tiểu Việt bên kia sẽ nhanh chóng cho chúng ta tin tức thôi."
Lý Ngọc Lan xoa xoa trán, có chút phiền muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận