Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 824: Trên phi cơ 2

**Chương 824: Trên máy bay 2**
Một nữ sinh nói nhỏ với khuê mật bên cạnh:
"Ngươi xem, toàn là trai đẹp."
"Bên kia là Thôi Xán Entertainment, không chừng là minh tinh nào đó đấy?"
Khi hai người còn đang nói chuyện phiếm, Đàm Việt và bốn người đã đi xa.
Khách sạn Thiên Lĩnh.
Bốn người dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi tới đại sảnh.
Bên trong đại sảnh rất náo nhiệt, cơ bản đều là người quen.
Lần này đoàn phim « Sở Môn Thế Giới » không chỉ có diễn viên là nòng cốt, còn lại nhân viên hậu trường đều là những nhân viên kỳ cựu, giàu kinh nghiệm của công ty.
"Thật kích động, Đàm tổng lại sắp đóng phim rồi, hơn nữa lần này còn chiếu trên toàn cầu."
"Để quay bộ phim này, ai cũng phải dốc hết tài năng, nhìn những người đến ăn chung xem, đều là người quen cũ."
"Còn phải nói sao, cơ hội khó có được, không chừng công ty chúng ta có thể dựa vào bộ phim này mà kết nối với làng giải trí quốc tế, đến lúc đó công ty chúng ta chính là công ty giải trí lớn nhất trong nước."
"Nghe ngươi nói như thế, ta cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn."
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, nhân viên đoàn phim lục tục kéo tới.
Sau khi tất cả nhân viên đều đến đông đủ, phục vụ viên bắt đầu mang thức ăn lên, lần này chỉ có đồ uống, không có rượu.
Ở bàn chủ tọa, Đàm Việt cầm micro nói:
"Lần quay phim điện ảnh này quan trọng như thế nào chắc mọi người đều đã nghe nói, quá trình sẽ vô cùng vất vả. Ta sẽ cùng mọi người cố gắng vượt qua khó khăn, tạo ra một bộ phim điện ảnh xuất sắc, để cho toàn bộ khán giả trên thế giới thấy được điện ảnh của chúng ta."
"Sáng mai chúng ta sẽ lên đường đến địa điểm quay phim, hôm nay không uống rượu, đợi sau khi quay xong, chúng ta sẽ không say không về."
Bên trong đại sảnh vang lên một trận hoan hô.
Đạo lý uống rượu hỏng việc ai cũng hiểu rõ, huống chi điện ảnh còn phải chiếu đồng bộ trên toàn cầu, không có ai cảm thấy lần ăn chung này không uống rượu là điều gì không ổn.
Không khí trong đại sảnh rất nhanh trở nên náo nhiệt, dù sao đều là người quen cũ, rất quen thuộc với nhau.
"Sau khi đến Thuận Lợi Sơn Thủy trang viên, đột nhiên cảm thấy thức ăn ở đây cơ bản tạm được, nhưng không có gì đặc sắc."
"Giờ đã bày đặt rồi sao? Bắt đầu ghét bỏ thức ăn ở khách sạn Thiên Lĩnh không ngon rồi à? Ta nhớ lần đầu tiên ngươi đến đâu có nói như vậy."
Những người xung quanh nghe được không nhịn được cười ra tiếng, rối rít trêu chọc.
Ngồi ở bàn chủ tọa, mấy người cũng không ngừng trò chuyện.
Lưu Thiến và Tân Chỉ dường như có vô vàn đề tài, có thể thấy trên mặt hai người, họ nói chuyện rất thoải mái, từ kịch bản đến cuộc sống thường ngày, thậm chí cả những chuyện bát quái trong giới, nội dung gì cũng có.
Mã Quốc Lương ngồi bên cạnh Đàm Việt, hai người từ lúc rời khỏi công ty, vẫn đang nói chuyện có liên quan đến phương diện nhân vật.
Mã Quốc Lương nổi tiếng là người si mê vai diễn, chỉ cần có kịch bản, hắn liền bắt đầu coi mình là nhân vật trong phim, sau khi quay xong một thời gian dài không thoát ra được khỏi nhân vật cũng là do nguyên nhân này.
Trải qua một thời gian dài nghiên cứu, hắn có rất nhiều suy nghĩ của riêng mình về nhân vật.
Bất quá, cuối cùng có thể được thể hiện trong phim hay không, vẫn phải xem Đàm Việt.
Mã Quốc Lương thường xuyên lộ ra vẻ mặt suy tư, hắn đang nghiền ngẫm những lời Đàm Việt nói.
Tuy không có uống rượu, nhưng bầu không khí của cả bữa ăn khá tốt, kéo dài gần một giờ mới kết thúc.
"Đàm tổng, chúng tôi về trước."
Lưu Thiến và Tân Chỉ đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Các ngươi trên đường cẩn thận một chút."
Những người khác rối rít cáo biệt Đàm Việt.
Sau khi toàn bộ nhân viên đoàn phim rời đi, Đàm Việt và Mã Quốc Lương đi bộ về công ty, đi tới bãi đậu xe.
"Đàm tổng, trên đường đi chậm một chút."
"Ngươi cũng vậy, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai lên đường."
Đàm Việt lái xe chầm chậm rời khỏi bãi đậu xe.
Mã Quốc Lương lên xe, không vội rời đi, lấy ra kịch bản ở ghế phụ.
Quyển kịch bản trong tay hắn giống như vừa trải qua một kiếp nạn lớn, có nếp nhăn, vết nước, thậm chí còn có một chút mỡ đông.
Bất luận đi đến nơi nào, kịch bản gần như chưa từng rời khỏi tầm mắt của Mã Quốc Lương.
Nếu không phải vì muốn hỏi Đàm Việt vấn đề có liên quan đến nhân vật trong phim, hắn cũng sẽ mang theo quyển kịch bản này đi ăn chung.
Lật xem kịch bản, bên trên đã viết chi chít đủ loại ký hiệu màu sắc.
Mã Quốc Lương viết xuống một ít cảm ngộ tối hôm nay, mới lái xe rời khỏi bãi đậu xe.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Mọi người trong đoàn phim « Sở Môn Thế Giới » đến sân bay, Thôi Xán Entertainment bao trọn một chiếc máy bay đặc biệt.
Cân nhắc đến việc nhân viên đi đến sân bay tương đối khó khăn, cố ý thuê xe buýt ở cửa công ty lên đường.
Một số người trên xe buýt rất hưng phấn.
"Vẫn là lần đầu tiên qua bên kia, ta có tìm hiểu trên mạng, đẹp vô cùng."
"Vậy có gì hay để chơi không?"
"Xin chú ý thái độ của ngươi, chúng ta là đi công tác... À, ta nói với ngươi làm gì."
Đàm Việt ngồi trên xe của Trần Tử Du, từ khu Thụy Thiện rời đi, chạy trên đường đến sân bay.
Trần Tử Du dặn dò: "Đến nơi rồi gọi điện thoại cho ta."
Đàm Việt "Ừ" rồi gật đầu: "Đến địa điểm chắc khoảng năm giờ."
Đến bên kia sau còn phải ngồi xe đi bến tàu, cuối cùng đi thuyền mới có thể đến đảo nhỏ.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi, rất nhanh đã đến sân bay.
Đàm Việt từ lối đi VIP lên máy bay, hơn hai mươi phút sau, máy bay cất cánh.
Từ khi lên máy bay, Mã Quốc Lương đã cầm kịch bản trong tay, nhưng vẫn không xem, mà ôm bụng, nhắm mắt ngửa người ra ghế, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Bụng sôi ùng ục, muốn đi nhà vệ sinh.
Buổi sáng uống một ngụm nước lạnh, bây giờ có chút đau bụng.
Máy bay tiến vào tầng bình lưu, nghe được nữ tiếp viên hàng không nói có thể tùy ý đi lại, Mã Quốc Lương không kịp chờ đợi cầm kịch bản đi vào nhà vệ sinh.
Cho đến khi có người gõ cửa, Mã Quốc Lương mới nhận ra mình vẫn còn ở trong nhà vệ sinh, không bị vướng bận gì, vừa rồi nghiên cứu kịch bản say mê quá.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, sự chú ý của Mã Quốc Lương vẫn dồn vào quyển kịch bản trong tay, hoàn toàn không nhận ra nữ tiếp viên hàng không đang bưng cà phê ở bên cạnh.
Không ngoài dự đoán, Mã Quốc Lương làm đổ ly cà phê.
"Xin lỗi!"
"Xin lỗi!"
Hai người đồng thời lên tiếng.
"Ta đang xem kịch bản, không chú ý tới cô, xin lỗi nhé!" Mã Quốc Lương bày tỏ áy náy.
"Là ta không chú ý tới ngài, không đổ lên quần áo của ngài chứ?"
Nữ tiếp viên hàng không càng thêm căng thẳng.
"Không có."
Mã Quốc Lương ôm kịch bản trở lại chỗ ngồi.
Nữ tiếp viên hàng không vội vàng dọn dẹp cà phê đổ ra cabin, mắt thỉnh thoảng liếc về phía Mã Quốc Lương.
Thu dọn xong, do dự một chút, trong lòng tự cổ vũ, đi tới bên cạnh Mã Quốc Lương.
"Xin lỗi, Mã lão sư, có thể làm phiền ngài một chút không?"
"Cô nói đi." Mã Quốc Lương đặt quyển kịch bản trong tay xuống.
"Có thể cho ta xin chữ ký không?" Gò má nữ tiếp viên hàng không có chút ửng hồng.
"Đương nhiên là được."
Mã Quốc Lương ký tên, để bày tỏ áy náy vì đã làm đổ cà phê, còn chủ động chụp một bức ảnh chung.
Nữ tiếp viên hàng không không rời đi ngay, ngượng ngùng nói: "Mã lão sư, có thể cho ta xin phương thức liên lạc của ngài không?"
"Xin lỗi, việc này không tiện lắm."
Mã Quốc Lương từ chối rất dứt khoát.
Những đồng nghiệp xung quanh chứng kiến cảnh này, rối rít lắc đầu thở dài: "Mã lão sư đúng là một khúc gỗ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận