Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 213: Lại đến Trường An cao ốc, quen thuộc nữ trước đài

**Chương 213: Lại đến tòa cao ốc Trường An, quen thuộc nữ nhân viên quầy lễ tân**
Đàm Việt vốn định qua rằm tháng giêng mới đến công ty giải trí Thôi Xán, nhưng Trần Tử Du liên tục gọi hai cuộc điện thoại, giục hắn đến công ty sớm một chút.
Hơn nữa Đàm Việt từ trong giọng nói của Trần Tử Du, nghe được một loại khẩn cấp, thật giống như sợ hắn chạy mất vậy.
Đàm Việt ở nhà khoảng thời gian này cũng có chút buồn chán, đem chuyện Trần Tử Du thúc giục mình đi kinh thành nhậm chức nói với bố mẹ một lần, Đàm Việt vốn còn tưởng rằng phụ mẫu sẽ không nỡ, dù sao mới vừa qua năm mới, còn chưa qua Tết Nguyên Tiêu, nhưng phụ mẫu lại đồng ý, bảo hắn mau đi kinh thành, xử lý công việc mới.
Đàm Việt suy nghĩ một chút, rất nhanh liền biết bố mẹ nghĩ như thế nào, đoạn thời gian trước tin tức mình từ đài truyền hình Hà Đông tỉnh nghỉ việc ở trên mạng truyền rộng như vậy, phụ mẫu ngoài miệng mặc dù không nói, nhưng trong lòng cũng lo lắng không biết sau này mình sắp xếp thế nào, bây giờ có công việc mới, hơn nữa đãi ngộ cũng đều rất cao, tự nhiên hy vọng Đàm Việt sớm có công việc mới ổn thỏa.
Đàm Việt ở trong căn nhà tại khu trung tâm thành phố thu thập mấy bộ quần áo, sau đó liền kéo vali hành lý đi nhà cũ, đến sân bay t·i·ệ·n t·r·ải qua nhà cũ, trước khi đi nói với bố mẹ một tiếng.
Bảo xe taxi đợi ở ven đường một chút, Đàm Việt đi tới trong sân nhà cũ, chào tạm biệt bố mẹ, "Bố mẹ, con đi đây."
"Con đi đi."
"Đi nhanh đi nhanh."
Đàm Việt gật đầu một cái, "Vâng, con đi đây."
Đàm Việt chau mày đi ra ngoài, hắn đang suy tư, đang hồ nghi, chính mình có phải hay không là con ruột? Có câu nói con đi ngàn dặm mẹ lo, biết rõ phải đi đến nơi cách xa ngàn dặm, phụ mẫu lại không có lộ ra chút nào không nỡ.
Có cái gì đó không đúng, có cái gì đó rất không đúng.
Quay đầu nhìn một cái, Đàm Triệu Hòa, Lý Ngọc Lan hai người cũng đi theo Đàm Việt ra đại môn, Đàm Việt rất vui mừng, ít nhất hai người cũng đưa ra rồi, có thể thấy đối với chính mình cũng rất quan tâm.
"Bố mẹ, Tết Nguyên Tiêu để chị dâu con cùng hai người đón Tết, con chuyến này đi ngàn dặm, đường xá xa xôi, lại không thể đến ở bên cạnh hai người, hai người dừng bước đi, không cần đưa nữa."
Cha dừng bước lại, gật đầu nói: "Được, đi mau đi."
Mẹ cũng dừng bước, nói: "Có chuyện gì gọi điện thoại."
Đàm Việt vâng một tiếng, xoay người hướng xe taxi đi tới.
Dưới trời chiều, một cái bóng lưng người làm nông hơi có vẻ cô đơn, ở nơi này Xuân Tiết mùi pháo hoa còn chưa hoàn toàn tiêu tan, liền bước ra hành trình đi thành phố làm việc.
. . .
Trong ngày mùa đông.
Nhiệt độ kinh thành vẫn còn ở dưới không độ, nhưng ánh mặt trời lại rất tốt.
Đàm Việt đeo kính râm, khẩu trang, kéo vali hành lý đi ra đại sảnh chờ của sân bay.
"Haizz."
Đàm Việt ngẩng đầu nhìn bầu trời treo một vòng mặt trời đỏ, chợt khe khẽ thở dài, trong lòng của hắn còn có ý tưởng, chính mình xuất hiện ở sân bay có thể hay không bị người nh·ậ·n ra.
Đàm Việt tự nhiên không hy vọng bị người nh·ậ·n ra, nếu không mà nói đưa tới vây xem cũng thật phiền toái, nhưng dù sao cũng là một nhân vật của công chúng, mặc dù không hy vọng bị người nh·ậ·n ra, nhưng trong lòng vẫn là có một chút ý nghĩ như vậy, bây giờ thật không có bị nh·ậ·n ra, Đàm Việt thật là có một tí ti buồn phiền.
"Đàm lão sư."
Đột nhiên một cái thanh âm cô gái vang lên.
Đàm Việt sửng sốt một chút, nhịp tim hơi gia tốc, lần đầu tiên trong đời bị người ta nh·ậ·n ra, rốt cục vẫn phải ở nơi này kinh thành sân bay bị p·h·á sao?
Đàm Việt quay đầu nhìn sang, đó là một người phụ nữ nhìn quen mắt —— Chu San, nàng vừa mới mở cửa xe đi xuống đi về phía bên này.
Đàm Việt thở dài, kéo vali hành lý cũng hướng Chu San bên này đi qua.
"Đàm lão sư, đến, vali để phía sau đi." Chu San mở cốp sau xe, dự định giúp Đàm Việt đem vali bỏ vào, bất quá bị Đàm Việt cự tuyệt, chính hắn nâng vali bỏ vào cốp sau, không để cho Chu San động tay.
Chu San cười một tiếng, đợi Đàm Việt để tốt sau đó, liền đóng lại cốp sau, "Đàm lão sư, chúng ta đi thôi, Trần tổng còn ở trong công ty chờ đây, nàng sự tình rất nhiều, chỉ có thể ở công ty đợi ngài."
Đàm Việt cười một tiếng, nói: "Không có chuyện gì, thực ra ta tự mình bắt xe đi qua cũng được."
Chu San lắc đầu cười nói: "Chúng ta Thôi Xán giải trí ở trong giới cũng coi như công ty lớn rồi, Đàm lão sư sau này nhậm chức ở công ty chúng ta đảm nhiệm người phụ trách bộ phận tiết mục, chính là lãnh đạo cao cấp trong công ty, chúng ta là quản lý cấp cao trở về công ty nếu như còn phải đón xe, vậy thì quá mất mặt rồi."
Chu San vừa nói chuyện, một bên thuần thục khởi động xe, đạp chân ga.
Đàm Việt cười một tiếng, không lên tiếng, đem cửa sổ xe hạ xuống một chút để thổi chút gió lạnh cho tỉnh táo một chút.
Mặc dù hắn đã đáp ứng Trần Tử Du có thể tới nói chuyện một chút, nhưng còn không có quyết định cuối cùng sẽ ở lại công ty giải trí Thôi Xán, cuối cùng vẫn là phải xem hôm nay nói chuyện thế nào.
Hắn điều kiện không nhiều, nhưng cũng rất trọng yếu, nhìn Thôi Xán giải trí có nguyện ý hay không nhượng bộ, nói chuyện thuận lợi tự nhiên hết thảy đều tốt, nếu như không thể đồng ý Đàm Việt cũng chỉ đành quay về.
"Đàm lão sư, ngài ở nơi nào, đồ dùng trong nhà, chăn ga gối đệm các loại đồ dùng thường ngày, Trần tổng đã sắp xếp cho ngài xong rồi, ngài cái gì cũng không cần mang, trực tiếp vào ở là được, không nghĩ tới ngài còn mang theo một cái vali hành lý lớn như vậy." Chu San nói.
Đàm Việt gật đầu cười, nói: "Trần tổng nói cho ta biết, ta cũng không cầm theo nhiều đồ, chỉ có mấy món quần áo để thay giặt."
Dọc theo đường đi, hai người đ·ứ·t quãng trò chuyện.
Không phải giờ cao điểm tan làm, cho nên trên đường cũng không có kẹt xe, chỉ mất một giờ, đã đến trung tâm thành phố, tòa nhà Trường An.
Tòa cao ốc Trường An đứng sừng sững ở chỗ giáp giới trung tâm thành phố và khu tây thành, bất quá theo ranh giới phân chia là thuộc về trung tâm thành phố, cũng coi như rất là phồn hoa.
Chu San đem xe dừng ở cửa tòa cao ốc Trường An, nói với Đàm Việt: "Đàm lão sư, trong vali hành lý có đồ vật quan trọng gì không?"
Đàm Việt lắc đầu một cái, nói: "Không có, chỉ có mấy bộ y phục của ta, không đáng bao nhiêu tiền."
Chu San gật đầu nói: "Vậy đi, vali hành lý chúng ta trước hết để ở trong xe, ngài trước theo ta lên lầu, chúng ta tìm Trần tổng trò chuyện xong làm thủ tục nhậm chức, ta lại theo ngài đến nơi ở xem qua một chút."
Đàm Việt cười gật đầu đáp ứng.
Hai người xuống xe, có nhân viên bảo vệ cao ốc đã đợi ở cửa.
"San tỷ."
Bảo vệ chào Chu San một tiếng, Chu San gật đầu cười, nói với bảo vệ: "Tiểu Vương, vẫn giúp ta đỗ xe ở chỗ cũ đi, không cần rút chìa khóa xe, lát nữa ta còn phải dùng."
Bảo vệ cười gật đầu, nói: "Được, tôi biết rồi."
Đàm Việt nhìn bảo vệ lái xe đi, ngược lại không nghĩ tới bảo vệ ở kinh thành này còn có nghiệp vụ này, thật là so với các huynh đệ bảo vệ ở tòa nhà đài truyền hình Hà Đông tỉnh có phạm vi công việc lớn hơn không ít.
Đàm Việt cùng Chu San đồng thời bước vào tòa cao ốc Trường An, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ở phía trước quầy lễ tân có một nữ nhân viên đang ngồi.
Đàm Việt khẽ mỉm cười, coi như là chào hỏi.
Tới nơi này ba lần, đều gặp nữ nhân viên quầy lễ tân này, cũng là một loại duyên phận.
Nữ nhân viên kia đầu tiên là sững sờ, sau đó đột nhiên hồi tưởng lại, buột miệng nói: "Đàm Việt?"
————
ps: Cảm tạ bạn đọc 【trưởng ủy】5000 Qidian tệ khen thưởng.
Cảm tạ bạn đọc 【hèn mọn cho nên bình tĩnh ở】5000 Qidian tệ khen thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận