Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 1036: Gặp gia trưởng

Chương 1036: Gặp gia trưởng
"Không có gì, đây đều là việc chúng ta nên làm." Trần Tường tiếp tục nói: "Ta không quấy rầy nữa, ngươi nghỉ ngơi trước, có cần gì cứ tìm ta, hoặc tìm Lưu di đều được."
Sau khi Trần Tường rời đi, Đàm Việt đóng cửa phòng, quan sát một vòng bố trí trong phòng, ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi.
Căn phòng có thể dùng bốn chữ "không nhiễm một hạt bụi" để hình dung, bốn món đồ dùng trên giường vừa nhìn đã biết là đồ mới. Trên bàn trà trước mặt còn để loại lá trà mình thường thích uống, trong lòng vô cùng cảm động.
Hành lý đã được người ta mang tới, Đàm Việt chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, tắm rửa rồi ngủ một giấc, dưỡng chút tinh thần.
Trong phòng có phòng tắm, còn có cả phòng vệ sinh riêng.
Đàm Việt lấy điện thoại di động ra, thấy rất nhiều tin nhắn nhắc nhở, có tin nhắn trong nhóm, cũng có một vài chuyện trong công việc, bất quá hắn không xem, trực tiếp mở điện thoại, xem tin nhắn với Hứa Nặc.
Hứa Nặc gửi tin nhắn đến hơn mười phút trước: "Đến nơi rồi sao?"
Đàm Việt gõ lên màn hình điện thoại: "Đến rồi."
"Gặp chưa?" Hứa Nặc lập tức trả lời tin nhắn.
"Gặp rồi."
"Bây giờ cảm giác thế nào? Có khẩn trương không? (đầu chó) "
"Không có." Khóe miệng Đàm Việt khẽ mỉm cười, hắn không muốn nói tình hình thật của mình cho tên mập này, sau đó lại đánh mấy chữ: "Vừa mới ăn xong điểm tâm, không nói nữa, lái xe cả đêm hơi buồn ngủ, muốn đi ngủ."
Hứa Nặc trả lời bằng một biểu tượng 'OK', kết thúc cuộc trò chuyện.
Đàm Việt xem qua một vài tin nhắn khác, chọn mấy tin quan trọng trả lời, sau đó đặt điện thoại xuống, rót một ly trà, chuẩn bị đi rửa mặt.
'Cốc cốc cốc'
Trần Tử Du gõ cửa đi vào, cười đùa hỏi: "Bây giờ còn có cảm thấy khẩn trương không?"
"Vẫn còn một chút." Đàm Việt nói thật.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đây đều là lần đầu tiên gặp mẹ vợ và cha vợ, không khẩn trương mới là lạ.
Điều may mắn duy nhất là, bất kể là Trần phụ hay Trần mẫu, cả hai người đều là người tương đối dễ nói chuyện, chưa từng xuất hiện tình huống lúng túng, lạnh nhạt.
"Không sao, đến mấy lần nữa sẽ quen."
Đàm Việt hỏi: "Ba mẹ ngươi thấy ta thế nào?"
"Ta cũng không biết, sau khi ngươi đi lên, hai người họ cũng về phòng, không có nói gì với ta cả." Trần Tử Du ngồi ở một bên.
Đàm Việt khẽ vuốt cằm.
Lúc này, tại phòng ngủ chính trên tầng ba, Trần phụ và Trần mẫu đang thảo luận về Đàm Việt.
Trần mẫu nói: "Ta thấy Tiểu Việt so với trên TV còn đẹp trai hơn, lão Trần, ông thấy thế nào?"
"Đúng là tuấn tú lịch sự."
"Ta đã nói mắt nhìn của con gái chúng ta là tuyệt đối không có vấn đề mà."
Trần phụ nói: "Đúng vậy, Tử Du từ nhỏ đã một mình ở bên ngoài, sau đó lại gây dựng nên một tập đoàn giải trí lớn như vậy. Mọi người đều nói con bé là một nữ cường nhân, ta thấy những năm gần đây con bé đã thay đổi rất nhiều."
"Nữ cường nhân chỉ là cách người khác nhìn nhận, dù có là nữ cường nhân mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần gặp được người mình thích, người đàn ông có thể phó thác cả đời, cũng sẽ trở nên dịu dàng."
Trong mắt cha mẹ, sự thay đổi của Trần Tử Du hết sức rõ ràng, cái loại cảm giác nghiêm túc, khiến người ta cảm thấy xa cách trước kia đã giảm đi rất nhiều, bây giờ khóe miệng luôn nở nụ cười.
"Chuyện hôn sự của hai đứa, ta không có ý kiến gì." Trần phụ dẫn đầu bày tỏ quan điểm của mình, mặc dù thời gian tiếp xúc rất ngắn, nhưng dù sao ông cũng đã kinh doanh nhiều năm, năng lực nhìn người vẫn có.
Trần mẫu suy tư nói: "Ta vẫn muốn quan sát thêm một chút nữa."
Dù thế nào đi nữa, đây cũng là chuyện đại sự cả đời của con gái mình, dù bây giờ có hài lòng bao nhiêu, vẫn cần phải suy nghĩ kỹ càng.
Hai người không nói gì thêm, Trần phụ ý cười đầy mặt cầm ly lên uống trà, Trần mẫu cũng tương đối cao hứng.
Mặc dù bây giờ còn chưa nhắc đến chuyện đính hôn, kết hôn, nhưng song phương đều ngầm hiểu rõ.
Chớp mắt đã đến giữa trưa.
Trần mẫu đi tới phòng bếp chuẩn bị bữa trưa. Để có một bầu không khí tốt hơn, bà đã cho Lưu tỷ và đầu bếp tạm thời về nhà.
Bà và Trần Sơn đã tiếp xúc với ngành ăn uống từ rất sớm, làm một bữa cơm gia đình dĩ nhiên là không thành vấn đề.
Thức ăn đều là mới mua sáng nay, rất tươi ngon.
"Lâu lắm rồi không có dịp trổ tài." Trần mẫu xắn tay áo, chuẩn bị làm một bữa cơm thật ngon.
Bình thường, nếu không phải bận công việc, thì cũng là đang trên đường đi công tác, thỉnh thoảng về nhà cũng không có thời gian nấu cơm.
"Dì ơi, để con nấu cơm cho." Đàm Việt lên tiếng, Trần Tử Du ngáp dài đứng ở một bên, rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ.
"Tiểu Việt, sao con lại xuống đây, đã tỉnh ngủ rồi sao?"
"Con tỉnh rồi." Để không ngủ quá lâu, Đàm Việt cố ý đặt mấy cái đồng hồ báo thức, đây là lần đầu tiên tới nhà Trần Tử Du, nếu như tỉnh dậy đã là giờ ăn trưa hoặc là bỏ lỡ thời gian ăn trưa, thì ít nhiều gì cũng có chút thất lễ.
"Tử Du, con dẫn Tiểu Việt đi dạo xung quanh một chút, hoặc là các con xuống tầng hầm chơi một lát, ta làm xong cơm sẽ gọi các con."
Đàm Việt nói: "Dì ơi, dì đi nghỉ ngơi đi, để con nấu cơm là được rồi."
"Mẹ, mẹ cứ để anh ấy làm đi." Trần Tử Du suy nghĩ cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Trước khi tới, Đàm Việt cố ý dặn dò mình phải làm bữa cơm, thể hiện tài năng trước mặt bố mẹ vợ tương lai.
Chi tiết quyết định thành bại.
Nấu cơm là chuyện nhỏ, nhưng lại vô cùng quan trọng.
"Được, được, được!" Trần mẫu cười nói: "Không thể để Tiểu Việt một mình bận rộn trong bếp, Tử Du, con ở lại phụ ta một tay."
Đàm Việt muốn nói để Trần mẫu đi nghỉ ngơi, bản thân một người là được rồi.
Nhưng Trần mẫu dường như đã sớm nhìn thấu, giành nói: "Ta không ở không được, ta rửa rau giúp con, nếu không ta sẽ tự mình làm."
"Được, vậy thì phiền dì rồi." Đàm Việt vẫn còn có chút tinh thần, sức lực này.
Trần mẫu bắt đầu rửa rau ở một bên.
Theo như trước kia, Trần mẫu tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Khách lần đầu tiên đến nhà, làm gì có đạo lý để người khác nấu cơm.
Nghe con gái thường xuyên khen ngợi tài nấu ăn của Đàm Việt, bà cũng muốn biết thêm.
Bởi vì làm ăn uống, Trần Tử Du cũng là từ nhỏ đã được thưởng thức các món ăn nổi tiếng ở các vùng, hơn nữa còn được ăn không ít món sở trường của các đầu bếp, có thể được con bé khen ngon, thì tuyệt đối sẽ không tệ.
Thấy Đàm Việt làm đồ ăn thành thạo, Trần mẫu lặng lẽ giơ ngón tay cái lên trước mặt con gái, nhỏ giọng nói: "Nhìn động tác này là biết rất giỏi nấu ăn."
Ở trong ngành ăn uống nhiều năm, bà có thể liếc mắt là biết được kỹ năng thật hay là giả.
Rất nhanh, mùi thức ăn thơm bắt đầu tràn ngập trong phòng bếp.
Sự khẩn trương trong lòng Đàm Việt cũng đã biến mất, đem sự chú ý đều đặt lên việc nấu ăn.
Muốn phụ giúp một tay, Trần phụ vừa tới phòng bếp liền thấy một màn trước mắt, hỏi: "Sao các con lại để Tiểu Việt xào rau thế?"
Trần Tử Du nói: "Ba, cứ để anh ấy xào đi, vừa hay ba mẹ có thể nếm thử tay nghề của A Việt, nhất định sẽ khiến ba mẹ hài lòng."
"Không hay lắm đâu."
Trần mẫu nói: "Lão Trần, ông ngửi thử mùi vị xem."
"Không tệ, có mùi vị đó." Sau đó hai người nhìn nhau cười.
Ông cũng biết Đàm Việt biết nấu ăn, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn là phi thường vui vẻ, cảm thấy vui thay cho con gái mình.
Đàm Việt chuyên tâm xào thức ăn, trong đầu suy nghĩ nên bỏ thêm gia vị gì. Hắn không biết rằng, trong lòng bố mẹ vợ tương lai, mức độ hài lòng về hắn đang tăng vọt.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận