Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 206 Trần Tử Du trở về nước, đăng Đàm gia môn

**Chương 206: Trần Tử Du về nước, đến cửa Đàm gia**
Đêm mùng hai Tết, chương trình "Đại Hội Chửi Đổng" số mới nhất được phát sóng trên đài truyền hình vệ tinh Hà Đông.
Đây cũng là chương trình mà Đàm Việt đã thu âm trước Tết, cho nên đội ngũ sản xuất vẫn giữ nguyên.
Sau khi phát sóng, chương trình đã gây ra một làn sóng tranh luận sôi nổi trên mạng, với vô số lời khen ngợi.
"Ha ha ha, hài quá đi mất!"
"Thật là thâm nho!"
"Ngọa Tào, cười rụng cả rốn."
"Bảo sao 'Đại Hội Chửi Đổng' có thể vượt mặt 'Running Man', hiệu quả của chương trình này đúng là đỉnh của chóp!"
"Đàm Việt ăn nói duyên dáng quá, không biết MC thay thế anh ấy có được như vậy không?"
"Đàm Việt đúng là một điểm sáng, nhưng đừng vì anh ấy thể hiện tốt mà phủ nhận sự xuất sắc của những người khác, các vị biên kịch của tiết mục cũng đáng yêu lắm chứ bộ."
Trên mạng, liên quan đến nội dung của "Đại Hội Chửi Đổng" kỳ mới nhất, một mảnh khen ngợi.
Hôm sau.
Tỉ suất người xem của "Đại Hội Chửi Đổng" tập thứ mười được công bố, đạt 3,46%.
So với các tập trước, tỷ suất người xem lần này không tăng, nhưng cũng đã ổn định.
Không phải do chất lượng chương trình giảm sút, mà là do bị Xuân Vãn lấn át. Không chỉ "Đại Hội Chửi Đổng" gặp phải vấn đề này, các chương trình tạp kỹ khác cũng chịu ảnh hưởng tương tự từ Xuân Vãn. Tuy nhiên, nhờ vào độ gây nghiện cao, "Đại Hội Chửi Đổng" ít bị ảnh hưởng nhất, trong khi "Running Man", một chương trình có tỷ suất người xem từng phá 3%, thì nay lại không thể vượt qua được con số 3%.
Hai ngày Giao Thừa và mùng một Tết, tuy mọi người đều được nghỉ, nhưng không giống như ngày cuối tuần bình thường, họ không xem TV hay cày phim mà thay vào đó, mọi người tụ tập ăn uống, nâng ly chúc mừng và xem Xuân Vãn.
Điều này đã ảnh hưởng không nhỏ đến các chương trình tạp kỹ khác.
.
Sân bay Kinh Thành.
Trần Tử Du, với chiếc kính râm thời thượng màu mực tôn lên sống mũi cao thanh tú, khoác trên mình chiếc áo da chồn màu nâu, sải những bước chân dài ra khỏi sảnh chờ. Cách đó hai bước chân, hai nhân viên thuộc công ty đi theo sau.
"Tổng giám đốc, ở kia, xe của chị San." Một nhân viên mặc áo lông, đeo ba lô sau lưng chỉ vào chiếc xe hơi màu đen bên đường, lên tiếng gọi.
Trần Tử Du nhìn sang, nở một nụ cười nhẹ, Chu San cũng bước xuống xe với vẻ mặt tươi tắn.
Mặc dù trên danh nghĩa, Chu San là thư ký của Trần Tử Du, nhưng mối quan hệ riêng tư của hai người luôn rất tốt đẹp, Trần Tử Du xem Chu San như em gái.
"Trần tổng, cuối cùng chị cũng về rồi." Chu San tiến đến trước mặt Trần Tử Du, cười nói.
Trần Tử Du cười ha ha, nói: "Sao vậy? Mới đi có mấy ngày mà đã nhớ chị rồi à?"
Nói xong, Trần Tử Du liền mở cửa ghế phụ, ngồi vào trong.
Hai nữ nhân viên nhìn nhau, đành phải ngoan ngoãn ngồi vào hàng ghế sau, Trần tổng là sếp, muốn ngồi đâu thì ngồi.
Thắt dây an toàn, Trần Tử Du cầm điện thoại lên xem, lướt qua một lúc, phần mềm tin tức liền đẩy đến tin tức mới nhất về "Đại Hội Chửi Đổng".
Trần Tử Du khẽ nhíu mày, cười nói: "Đúng là 'Đại Hội Chửi Đổng' có khác, trong dịp Tết mà tỷ suất người xem vẫn cao ngất ngưởng, hiếm có thật."
Nghe Trần Tử Du nói, Chu San đang cầm lái khựng lại.
Trần Tử Du thấy động tác kỳ lạ của Chu San, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Về công ty thôi."
Chu San quay đầu nhìn Trần Tử Du, nói: "Trần tổng, chắc chị chưa biết, Đàm Việt đã nghỉ việc ở đài truyền hình tỉnh Hà Đông, và cũng sẽ rời khỏi 'Đại Hội Chửi Đổng'."
Nghe Chu San nói, Trần Tử Du đầu tiên là dựng đứng lông mày, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng đặc sắc, cuối cùng không nhịn được hé mở đôi môi anh đào, có chút dở khóc dở cười.
Chu San thấy phản ứng của Trần Tử Du thì sững sờ, mắt mở to. Cô biết mối quan hệ giữa Trần lão bản và Đàm Việt không tệ, hơn nữa rất coi trọng Đàm Việt, để hợp tác với "Đại Hội Chửi Đổng", Trần lão bản đã không tiếc chi tiền.
Cô cứ tưởng khi nói cho Trần lão bản biết chuyện Đàm Việt nghỉ việc ở đài truyền hình tỉnh Hà Đông, Trần lão bản sẽ tức giận, thương xót cho Đàm Việt vì bị đối xử bất công. Ai mà ngờ được, Trần Tử Du lại phản ứng như vậy.
"Tử Du tỷ, chị... Chị đây là..." Chu San cảm thấy hơi khó hiểu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Trần Tử Du.
Trần Tử Du không hề mất tự nhiên khi bị Chu San nhìn với ánh mắt kỳ lạ, cô đeo lại chiếc kính râm vừa tháo ra, nói: "Chị đã định từ bỏ, không ngờ cành ô liu lại vươn ra với chị."
Trần Tử Du quay đầu nhìn Chu San, tiếp tục nói: "A San, không về công ty nữa, cùng chị đến Tể Thủy."
Chu San sững sờ, cô chưa kịp hoàn hồn thì Trần Tử Du đã nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống.
Chu San há miệng, tính cách của Trần lão bản đúng là như vậy, nhưng có phải là quá đột ngột không?
Tắt máy xe, dặn dò hai nhân viên công tác ngồi phía sau, Chu San cũng đẩy cửa xe, đi theo Trần Tử Du.
"Tử Du tỷ, chị mới từ Luân Đôn về, nghỉ ngơi một ngày rồi hẵng đi." Chu San gọi.
Trần Tử Du lắc đầu, bước chân không dừng lại, tiến vào sảnh chờ, "Chị không mệt, A San, em kể lại chi tiết cho chị nghe chuyện gì đã xảy ra được không?"
Chu San hiểu tính cách của Trần Tử Du, biết bây giờ Trần Tử Du đã quyết định, cô không thể làm gì khác hơn là làm thủ tục lên máy bay xong, sẽ kể lại cho Trần Tử Du nghe những chuyện đã xảy ra gần đây của Đàm Việt.
.
Thành phố Tể Thủy, nhà Điền Văn Bân.
Trong phòng khách, cả nhà họ Điền vừa nói chuyện vừa xem TV.
Trong TV đang phát chương trình "Đại Hội Chửi Đổng" số mới nhất.
"Ba, sau này anh Phong sẽ làm MC cho chương trình này đúng không ạ?"
Điền Nguyên cười hì hì hỏi Điền Văn Bân.
Điền Văn Bân gật đầu, nói: "Ừ, sau này cậu ấy sẽ là MC của 'Đại Hội Chửi Đổng'."
Khoảng thời gian này, Điền Văn Bân dần có ác cảm với Lâm Khải Phong, người trẻ tuổi có tâm cơ cũng được, nhưng lại dùng tâm cơ với con gái ông, thậm chí thông qua Điền Nguyên để thăm dò ông, coi ông như công cụ để lợi dụng, đây chính là điều khiến Điền Văn Bân khó chịu.
Chỉ là không có cách nào, con gái ông lại quá yêu hắn.
Chỉ có thể nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Điền Nguyên nói: "Ba, sao ba không bảo người ta cắt hết hình ảnh của Đàm Việt đi, giờ anh ta đâu còn là người của đài, có tư cách gì mà xuất hiện trên 'Đại Hội Chửi Đổng' nữa."
Điền Văn Bân trừng mắt nhìn con gái, nói: "Con biết cái gì, 'Đại Hội Chửi Đổng' hiện là chương trình quan trọng nhất của đài, cũng là chương trình cốt lõi, nếu vô lý cắt bỏ hình ảnh của Đàm Việt, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng chương trình, đến lúc đó danh tiếng với khán giả không còn, tỷ suất người xem giảm xuống thì làm sao? Ai chịu trách nhiệm đây?"
Bởi vì Đàm Việt rời đi, tỷ suất người xem của "Đại Hội Chửi Đổng" sau này không biết có thể ổn định hay không, khoảng thời gian này tâm trạng của Điền Văn Bân cũng rất ức chế, lần này không nhịn được nên giọng nói có chút nặng nề.
Nói xong, lại lo lắng nói nặng lời, dọa sợ Điền Nguyên vừa mới hồi phục sức khỏe, ông đành thở dài, trong phòng khách nhất thời có chút yên lặng.
Điền phu nhân cau mày, lườm Điền Văn Bân một cái, nói: "Đàm Việt trước đây chưa từng làm MC, hoàn toàn là thay đổi giữa chừng, giờ MC đổi thành Khải Phong, chắc chắn sẽ dẫn tốt hơn Đàm Việt."
Điền Nguyên nghe xong, cũng gật đầu lia lịa, nói: "Đúng vậy đúng vậy, năng lực dẫn chương trình của anh Phong rất giỏi, trước đây khi anh ấy dẫn chương trình 'Mỗi ngày nói', là MC có năng lực tốt nhất trong đài, tất nhiên, bây giờ cũng vậy."
Điền Văn Bân hít một hơi, nói: "Hy vọng vậy, Đàm Việt đi rồi, nếu Lâm Khải Phong có thể gánh vác 'Đại Hội Chửi Đổng', vậy thì coi như cậu ta có chút bản lĩnh, sau này giao con gái bảo bối của ta cho cậu ta, ta cũng yên tâm."
Điền Nguyên cười hì hì, nói: "Ba, ba cứ chờ xem, anh Phong nhất định sẽ đưa 'Đại Hội Chửi Đổng' tiến xa hơn, phá vỡ kỷ lục hiện tại!"
Điền Văn Bân cười, bây giờ trong lòng ông vốn thấp thỏm, không mong Lâm Khải Phong có thể đưa "Đại Hội Chửi Đổng" lên tầm cao mới, chỉ cần cậu ta làm tốt công việc, năng lực dẫn chương trình được khán giả của "Đại Hội Chửi Đổng" công nhận, ông đã cám ơn trời đất.
Điền Nguyên cầm cốc sữa bò trên bàn trà lên uống hai ngụm, lộ vẻ mong đợi nói: "Thật muốn nhanh chóng được xem anh Phong dẫn 'Đại Hội Chửi Đổng' trên TV."
Khi chiều tối, An Noãn đưa Đàm Hinh về.
Trong phòng Đàm Việt, Đàm Việt trở lại căn phòng ngủ đã lâu không ở.
Anh đang ngồi trên giường đọc cuốn sách lịch sử mà mẹ mua trước đây, thì chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh đột nhiên đổ chuông.
Đàm Việt cầm điện thoại lên xem, sắc mặt hơi thay đổi, ngay cả khi nghỉ việc ở đài tỉnh, tâm trạng anh cũng không có nhiều biến động, nhưng giờ phút này lại có chút kích động.
Trần Tử Du gọi điện đến!
Sắc mặt Đàm Việt hơi đanh lại, trong đầu thoáng qua rất nhiều ý nghĩ, liên quan đến việc tại sao Trần Tử Du lại gọi điện đến.
Có liên quan đến việc mình nghỉ việc ở đài truyền hình tỉnh Hà Đông không? Vậy tại sao trước đó không gọi? Nhất định phải kéo đến bây giờ?
Nhờ độ hot của "Đại Hội Chửi Đổng", Đàm Việt đã nhiều lần lên hot search trong khoảng thời gian này, nếu nói Trần Tử Du là một bà chủ trong ngành giải trí, lại không biết chuyện của mình, Đàm Việt thật sự không tin.
Đàm Việt cau mày, anh đột nhiên nghĩ đến một nguyên nhân, có phải Trần Tử Du đang cố tình phớt lờ mình không, Đàm Việt đã lăn lộn trong giới văn phòng mười năm ở kiếp trước trên Trái Đất, rất nhiều chuyện cũng đã từng trải qua.
Trần Tử Du trước đây rất ân cần với mình, nhiều lần tuyên bố muốn chiêu mộ mình, mà bây giờ mình quả thật đã nghỉ việc ở đài tỉnh, lại không có động tĩnh gì, rất có thể là đang mài giũa mình, chờ mình mất hết kiên nhẫn, đến lúc đó sẽ không có tư cách ra giá, chỉ cần Trần Tử Du ném ra cành ô liu, mình rất có thể sẽ tùy tiện đồng ý, khi đó Thôi Xán giải trí phải trả cái giá rất lớn, cũng có thể hạ xuống mức thấp nhất.
Đàm Việt càng nghĩ khả năng này càng lớn, dù sao Trần Tử Du không phải là người lương thiện, cô ta là một thương nhân, đã là thương nhân ắt phải có lợi, Trần Tử Du không có lý do gì lại không cầm lấy lợi ích, cô ta là một thương nhân rất thông minh, một nữ thương nhân.
Ít nhất, Đàm Việt dựa vào một số mối quan hệ trong giới, trước đây cũng vô tình nghe được một số tin tức về Trần Tử Du, đa số những người từng hợp tác với Trần Tử Du đều nói cô ta là một người rất biết làm ăn, hơn nữa, còn nổi tiếng là "keo kiệt bủn xỉn".
Đàm Việt nghĩ rất nhiều trong đầu, nhưng thực tế chỉ có mười mấy giây đồng hồ, nhấn nút trả lời, Đàm Việt liền đặt điện thoại lên tai.
"A lô, Trần tổng, chúc mừng năm mới —— "
Còn chưa kịp nói hết câu, Trần Tử Du liền cắt ngang, "Đàm lão sư, chúc anh năm mới vui vẻ."
Đàm Việt cười ha ha, định chen vào nói, nhưng Trần Tử Du lại nói nhanh như một tràng pháo, căn bản không cho Đàm Việt cơ hội ngắt lời.
"Đàm lão sư, mấy hôm trước tôi ra nước ngoài, vừa mới biết tình hình của anh, bây giờ anh đã nghỉ việc ở đài truyền hình tỉnh Hà Đông rồi sao?"
Trần Tử Du hỏi.
Đàm Việt ngẩn ra, sau đó đột nhiên nhớ ra, trước Tết Trần Tử Du đến Tể Thủy tìm mình nói chuyện hợp tác "Đại Hội Chửi Đổng", đã nói muốn ra nước ngoài, hơn nữa Tết vẫn không thể ở trong nước, ngược lại mình lại quên mất, vừa rồi còn nghĩ Trần Tử Du có phải là đang mài giũa mình hay không.
Nghĩ rõ là mình hiểu lầm Trần Tử Du, tâm trạng Đàm Việt đột nhiên tốt hơn rất nhiều, cười nói: "Đúng vậy, bây giờ tôi đã nghỉ việc ở đài truyền hình tỉnh Hà Đông, coi như đã có được tự do trở lại."
Đầu dây bên kia, Trần Tử Du khựng lại, cô vốn còn nghĩ, mình đột nhiên hỏi Đàm Việt chuyện nghỉ việc ở đài truyền hình tỉnh Hà Đông, sẽ có hiềm nghi xát muối vào vết thương của người khác, Đàm Việt có thể sẽ có tâm trạng không tốt, lại không ngờ rằng, vị Đàm lão sư này lại còn cười được.
Trần Tử Du nói: "Đàm lão sư, tiếp theo anh định đi đâu?"
Khóe miệng Đàm Việt khẽ cong, chân mày nhướng lên, trong lòng có chút buồn cười, nhưng lý trí khiến giọng nói của anh bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là ngón tay cầm điện thoại hơi dùng sức một chút, nói: "Trần tổng, năm trước vừa mới nghỉ việc, sau đó lại bận rộn chuyện Tết, sau này đi đâu, thật sự chưa nghĩ ra."
"Vậy thì tốt quá!" Trần Tử Du phấn khởi nói.
Đàm Việt ngạc nhiên, nói: "Hả? Tốt quá?"
Trần Tử Du cười nói: "Không phải, Đàm lão sư, bây giờ anh có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với anh."
"Bây giờ?" Đàm Việt nói: "Bây giờ tôi ngược lại có thời gian, nhưng các cô không nghỉ sao?"
Trần Tử Du cười ha ha nói: "Trừ khi Lam Tinh nổ tung, còn không chúng tôi không nghỉ. Đàm lão sư, anh gửi vị trí của anh cho tôi, tôi đến tìm anh, chúng ta nói chuyện trực tiếp được không?"
Đàm Việt nhíu mày, hơi kinh ngạc nói: "Hiện tại sao?"
"Đúng, là bây giờ." Trần Tử Du nói: "Tôi mới từ sân bay ra, khoảng một tiếng nữa có thể đến khu vực trung tâm, tối nay chúng ta ăn tối cùng nhau nhé?"
Đàm Việt nghe xong vội vàng nói: "Trần tổng, bây giờ tôi không ở khu trung tâm, ở ngoại ô, tôi gửi vị trí chính xác cho cô, cô đến đây đi."
"Được."
Cúp điện thoại, Đàm Việt nheo mắt, sau đó liền mở phần mềm chat.
Trước đó đã thêm bạn tốt với Trần Tử Du, Đàm Việt trực tiếp gửi vị trí của mình qua.
Trần Tử Du đến quá đột ngột, Đàm Việt có chút không chuẩn bị kịp.
Hơn nữa bây giờ là mùng hai Tết, trên đường không có một quán cơm nào mở cửa, suy nghĩ một chút, Đàm Việt cũng không nghĩ nhiều, đành phải ở nhà nói chuyện với Trần Tử Du.
Chỉ là một chỗ để nói chuyện, ở nhà hay ở ngoài cũng không có gì khác biệt.
Nhà cũ của Đàm gia ở ngoại ô, cách sân bay không xa, chỉ khoảng hai mươi phút đi xe, Đàm Việt nghĩ một hồi Trần Tử Du sắp đến, cũng không thể ngồi yên trên giường, liền vén chăn xuống giường.
"Ba, trà mà lần trước chị dâu mang cho ba, ba để ở đâu rồi?"
"Mẹ, trong sân hơi bừa bộn, mẹ tạm dừng may quần áo, quét dọn sân đi ạ."
"Đúng rồi, mẹ, mẹ xem trong nhà còn thức ăn gì không, lát nữa có một người bạn của con đến, con hỏi cô ấy xem có muốn ở lại ăn cơm không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận