Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 1236: Người nhà

**Chương 1236: Người nhà**
Đàm Việt bận rộn xong công tác, nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ.
Hôm nay, công việc buổi chiều có chút nhiều, từ khi bắt đầu vào sở, hắn vẫn chưa có thời gian rảnh rỗi.
Một công ty giải trí lớn như vậy, cần phải xử lý rất nhiều việc.
Đàm Việt cầm ly lên, uống cạn chỗ nước còn thừa.
Hắn không nhớ rõ buổi chiều đã uống bao nhiêu ly nước, lá trà đã hoàn toàn mất đi hương vị.
Đàm Việt đổ lá trà vào thùng rác, bắt đầu thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị tan làm về nhà.
Thời gian này, Trần Tử Du vẫn chưa tới, cho thấy cô vẫn còn đang bận xử lý công việc.
Một lát sau.
Đàm Việt đi ra khỏi phòng làm việc.
"Tiểu Diệp, tan làm về nhà đi."
Trần Diệp bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Đàm Việt xoay người đến trước phòng làm việc bên cạnh, gõ cửa rồi đi vào.
"A Việt."
"Xong việc rồi sao?"
"Xong rồi." Trần Tử Du vặn vẹo người, nói: "Vừa mới chuẩn bị đi tìm ngươi thì nhậ·n được một email, xem qua một chút."
Buổi sáng, nàng đi ra ngoài tham gia hội nghị, buổi chiều trở lại công ty rồi vẫn ngồi trong phòng làm việc xử lý văn kiện.
"Đi thôi, tan làm về nhà, ta vừa mới đặt mua một ít đồ ăn trên mạng."
Trần Tử Du tắt máy tính, nói: "Dì và mọi người chắc chắn khi nào đến chưa?"
"Cuối tuần, dịp Tết Đoan Ngọ sẽ tới." Đàm Việt nói: "Bọn họ đã mua vé xong, buổi tối sẽ đến đây."
"Đến lúc đó ta sẽ đi đón cùng với ngươi."
Đàm Việt "Ừ" một tiếng, gật đầu: "Đến lúc đó lái xe thương vụ của công ty đi, vừa vặn lúc đi chơi cũng có thể ngồi được nhiều người."
Trần Tử Du thu dọn đồ đạc xong: "Về nhà thôi."
Hai người đi thang máy xuống hầm để xe, lái xe hướng về phía tiểu khu Thụy Thiện.
Dọc đường vừa đi vừa nghỉ, về đến nhà đã hơn nửa canh giờ sau.
Ở kinh thành, lại còn là trung tâm thành phố, hơn nữa vào giờ cao điểm tan tầm, muốn không kẹt xe là điều không thể.
Từ khi công ty chuyển đến địa điểm này, hắn chưa từng được trải nghiệm tình huống không kẹt xe.
Đến tiểu khu Thụy Thiện.
Đàm Việt lái xe vào bãi đỗ xe.
Nhà để xe thông với căn hộ, hắn đi qua một cánh cửa là về đến phòng.
Trần Tử Du xách đồ ăn từ bên ngoài vào cũng vừa kịp lúc vào nhà.
Đàm Việt thay dép, nói: "Hôm nay em nghỉ ngơi đi, để anh nấu cơm."
Buổi sáng, Trần Tử Du đi tham gia hội nghị, hơn ba giờ chiều mới trở lại, sau đó lại tiếp tục công việc, vất vả hơn hắn nhiều.
"Vậy thì làm phiền anh rồi." Trần Tử Du thực sự cảm thấy cả người mệt mỏi, ngồi trên ghế sô pha, nhất thời không muốn nhúc nhích.
Đàm Việt đi vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn.
Trần Tử Du ngồi trên ghế sô pha lướt các kênh video ngắn, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Hai người đã ngồi vào bàn ăn, bắt đầu bữa tối.
Trần Tử Du nói: "Em vừa mới tìm hiểu một chút hướng dẫn du lịch ở kinh thành, em thấy mấy chỗ khá ổn, anh xem thế nào?"
Khó khăn lắm mới đến kinh thành một lần, tự nhiên phải đưa bọn họ đi cảm nhận phong cảnh nơi đây.
Đàm Việt cầm lấy điện thoại, xem qua, nói: "Anh thấy rất tốt, chờ bọn họ đến, để cho bọn họ xem qua rồi quyết định."
Trần Tử Du lấy lại điện thoại, chụp màn hình lại phần hướng dẫn du lịch này.
Dù thời gian ba ngày không quá dài, nhưng cũng không thể vì muốn ngắm được nhiều cảnh đẹp mà sắp xếp cho bọn họ một chuyến "du lịch kiểu đặc công" được.
Phần hướng dẫn du lịch này có ít địa điểm hơn.
"Ăn chút cái này đi." Đàm Việt gắp thức ăn vào bát của Trần Tử Du.
Hai người tiếp tục bữa tối.
...
"Để cho chú và dì ở căn phòng này đi."
Ăn tối xong, Đàm Việt và Trần Tử Du đang xem xét các phòng.
"Được."
Trần Tử Du giải thích: "Phòng này ở tầng một, chú và dì cũng tiện hơn nhiều. Hơn nữa lại hướng về phía mặt trời mọc, ánh sáng rất tốt."
Ý định ban đầu của Đàm Việt là dọn dẹp hết tất cả các phòng, để khi mọi người đến tự chọn phòng.
Nhưng Trần Tử Du cảm thấy như vậy không thích hợp.
Bọn họ nhất định sẽ tùy tiện chọn một phòng để ở.
Đàm Việt nói: "Tối liên hoan, anh sẽ gọi điện thoại cho dì, bảo dì ngày mai đến dọn dẹp một chút."
"Đừng quên thay ga trải giường, vỏ chăn, và cả đồ dùng vệ sinh nữa."
"Giao cho anh, em cứ yên tâm."
Trần Tử Du nói: "Có thể để cho chị dâu và Đàm Hinh ở tầng ba, vừa vặn trong phòng đó còn có một phòng ngủ nhỏ."
Đàm Việt "ừ" một tiếng.
Trần Tử Du suy nghĩ chu đáo hơn hắn nhiều.
Sắp xếp xong phòng ốc, hai người đi tới phòng khách.
Trần Tử Du ngáp: "Hôm nay không xem chương trình nữa, rửa mặt xong đi ngủ sớm một chút nhé?"
"Đương nhiên rồi." Đàm Việt cười nói: "Từ sau khi ăn tối xong, em ngáp liên tục."
"Hôm nay mệt quá, nhất là vừa mới ngồi trên ghế sô pha một lát, buồn ngủ kinh khủng." Vừa nói, Trần Tử Du lại ngáp một cái.
"Về phòng ngủ thôi."
Khi ánh đèn tầng một tắt, hai người trở về phòng riêng.
Trần Tử Du cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, đi rửa mặt.
Đàm Việt thì đỡ hơn nhiều, buổi trưa đã nghỉ ngơi một lát, tinh thần coi như không tệ.
Tuy rằng giờ này nằm trên giường có lẽ chưa thể ngủ ngay được, nhưng Đàm Việt vẫn đi rửa mặt trước.
Hắn dự định sau khi rửa mặt xong sẽ đọc sách một lát.
Không lâu sau.
Tắm xong, Đàm Việt trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại lên xem, thấy Đàm Hinh gửi tin nhắn thoại.
"Chú ơi, chú làm xong việc chưa? Nếu làm xong rồi thì nhắn lại cho cháu, nếu chưa xong thì chú cứ tiếp tục làm việc, không cần trả lời tin nhắn đâu ạ."
Đàm Việt cười, bấm vào màn hình điện thoại, gửi tin nhắn thoại: "Vẫn chưa ngủ sao, có chuyện gì vậy Hinh Hinh?"
"Chú ơi, chúng ta sắp đến kinh thành tìm chú chơi rồi."
Đàm Hinh gần như trả lời ngay lập tức, có vẻ như cô bé vẫn luôn chờ tin nhắn.
"Có muốn đi chơi ở đâu không?"
"Chú có rảnh vào ngày đó không ạ?"
Nghe được câu này, Đàm Việt cảm thấy Đàm Hinh hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
Cháu gái của hắn từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương của cha, nhưng lại hiểu chuyện sớm hơn so với bạn bè cùng trang lứa.
"Có chứ, đương nhiên là có, đến lúc đó chú sẽ dẫn cháu đi chơi khắp kinh thành."
"Cháu muốn đi xem nghi thức kéo cờ."
"Được, còn nơi nào khác không?"
Đàm Việt đã quyết định, trong dịp Tết Đoan Ngọ, bất kể có chuyện gì, nhất định phải gác lại.
Thứ nhất là để ở bên cạnh cha mẹ.
Thứ hai là vì Đàm Hinh.
Đàm Việt dựa vào đầu giường, tiếp tục trò chuyện với Đàm Hinh.
Bình thường, hai người cũng chỉ thỉnh thoảng nói chuyện phiếm vài câu.
Hôm nay, nghe Đàm Hinh líu lo không ngừng, hắn biết cô bé thực sự rất vui.
Đàm Việt cũng hy vọng chị dâu có thể dẫn Đàm Hinh đi chơi nhiều hơn.
Như vậy có thể giúp Đàm Hinh trở nên hoạt bát, vui vẻ hơn.
Dù có thân thiết đến đâu, hắn dù sao cũng là người ngoài, không thể can thiệp quá nhiều.
Nhìn thời gian đã gần mười giờ, Đàm Việt nói: "Hinh Hinh, ngày mai còn phải đi học, ngủ sớm đi. Chờ các cháu đến, chú sẽ dẫn cháu đi chơi thỏa thích."
"Chú ngủ ngon ạ."
"Ngủ ngon."
Đàm Việt không đọc sách nữa, nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
...
...
Trong nháy mắt đã đến trước ngày nghỉ Tết Đoan Ngọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận