Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 1018: Phiên ngoại một trận du lịch mùa thu

**Chương 1018: Phiên ngoại - Một chuyến du lịch mùa thu**
Kinh thành, trong nhà Đàm Việt.
Hôm nay là cuối tuần, lúc này, Đàm Việt sau một tuần làm việc mệt nhọc vẫn còn nằm say sưa trên giường.
Một lát sau, Đàm Việt mở mắt, khẽ "ân" một tiếng, bất giác vươn vai. Nhìn ánh mặt trời bên ngoài, cảm thấy hôm nay thời tiết rất đẹp, đột nhiên nảy ra ý định hôm nay đi ngoại ô dã ngoại, hơn nữa bây giờ đã sắp cuối thu, thời tiết thuộc loại không nóng không lạnh. Thêm nữa, đi ra ngoài ngắm phong cảnh ngoại ô, cũng thuận tiện bồi đắp tình cảm, nói là làm, vì vậy liền lên lầu hai gọi Trần Tử Du, rủ nàng đi ngoại ô chơi. Trần Tử Du vừa nghe đi dã ngoại không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, sau đó cách cửa nói với Đàm Việt:
"Được a! Ngươi chờ ta, ta trang điểm một chút."
"Đi! Vậy ngươi nhanh lên."
Đàm Việt ngồi trong phòng khách, mở TV, châm một điếu thuốc, yên lặng xem tin tức buổi sáng của đài truyền hình vệ tinh Kinh Thành, chờ đợi Trần Tử Du.
Không lâu sau, Trần Tử Du từ phòng ngủ đi ra, hôm nay Trần Tử Du mặc cả bộ quần áo thường màu trắng, càng làm tăng thêm hương vị khác lạ.
"Đi thôi! Đàm Việt."
"Tuân lệnh, công chúa điện hạ của ta."
Đàm Việt trêu ghẹo nói, sau đó cùng Trần Tử Du lên chiếc xe Đại G màu đen, hướng ngoại ô Kinh Thành khởi hành.
Là thủ đô của Bân quốc, Kinh Thành cũng là một tòa đô thị lớn hàng đầu, mà Đàm Việt mang theo Trần Tử Du cũng phải lái xe gần một giờ mới ra khỏi khu vực nội thành Kinh Thành, đi tới ngoại ô.
Mà xung quanh những tòa nhà cao chọc trời cũng biến mất không thấy, thay vào đó là từng ngọn núi nhấp nhô, ở giữa liên tiếp với từng thôn trấn nhỏ. Lúc này, núi do đã vào cuối thu, hơn nữa Kinh Thành nằm ở phía bắc Bân quốc, vốn xanh um tươi tốt, giờ đây lại dần dần trở nên tiêu điều, hiu quạnh, mang một cảm giác mênh mông, hoang vắng.
Đàm Việt và Trần Tử Du cũng dừng xe nghỉ chân ngắm cảnh, nhưng theo những người dừng xe thưởng thức cảnh đẹp xung quanh ngày càng nhiều, hai người vì không muốn bị đám chó săn phát hiện, cũng chỉ đành tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Đàm Việt cùng Trần Tử Du vừa lái xe, vừa ở trên xe thưởng thức phong cảnh ngoại ô. Xa xa ẩn hiện Trường Thành, trấn nhỏ Long Đàm được xây dựng mô phỏng theo kiến trúc cổ, cùng với Vận Hà uốn lượn như du long cũng khiến Đàm Việt và Trần Tử Du vui vẻ không thôi. Bởi vì người sống trong thành phố lâu ngày, tâm tình khó tránh khỏi cũng sẽ trở nên ngột ngạt, ra ngoài nhiều một chút, cảm thụ non sông, cũng có thể cảm nhận được những điều khác lạ, giải tỏa áp lực tinh thần và thể xác.
Hai người cứ thế lái xe đi về phía trước, Trần Tử Du ở ghế phụ thưởng thức cảnh đẹp, mà Đàm Việt chính là nhất tâm đa dụng, không chỉ phải chú ý đường sá, thưởng thức phong cảnh, còn phải quan sát người xung quanh, cảnh giác những tay chó săn không biết thỉnh thoảng từ đâu xuất hiện. Coi như không phải chó săn, nhưng hai người dù sao đều là nhân vật của công chúng, nhất là Cố Thận, sức ảnh hưởng rất lớn, lần này ra ngoài là để dã ngoại, vạn nhất bị nhận ra muốn xin chữ ký cũng sẽ khá phiền toái, cho nên hai người cho đến khi tới một nơi không người, mới xuống xe.
Sau khi xuống xe, Đàm Việt phát hiện đã tới vùng nông thôn phụ cận ngoại ô Kinh Thành, giờ phút này đập vào mắt là một mảnh ruộng lúa mạch vàng óng, tràn ngập cảnh tượng được mùa. Gió thu thổi vào mặt, lúa mì cũng theo đó chập chờn, tạo thành sóng lúa vàng óng theo gió cuộn trào!
"Thật là đẹp a!"
Trần Tử Du sinh ra trong đại gia tộc, đối với phong cảnh tự nhiên thế này tương đối ít thấy, giờ phút này thấy cũng không khỏi cảm thán nói.
Đàm Việt khi còn bé ở nhà dì cả mấy năm, cho nên đối với cảnh tượng trước mắt cũng không thấy lạ lẫm.
Hai người xuống xe, bày chăn, lấy đồ ăn vặt ra.
"Sau này ta cũng mua mấy ngàn mẫu đất, trồng cho ngươi xem, được không?"
"Được a, đây chính là ngươi nói đấy nhé...! Không được nuốt lời đâu đấy."
"Nơi này đẹp như vậy, chúng ta ở đây dã ngoại nhé?"
"Được a, vừa vặn ta mang theo rất nhiều đồ ăn, bây giờ chúng ta lấy xuống đi!"
Đàm Việt và Trần Tử Du hai người hành động, một người đi lấy thảm trải trên mặt đất, một người cầm theo đồ ăn mang đến để dã ngoại.
Bày xong, Đàm Việt xé ra một gói khoai tây chiên, lấy ra mấy miếng, nhẹ nhàng đút cho Trần Tử Du, gương mặt xinh đẹp, bóng loáng của Trần Tử Du cũng đỏ lên.
Một lát sau, Trần Tử Du đề nghị muốn vào trong ruộng lúa mạch đi xem một chút, Đàm Việt liền cùng Trần Tử Du đi vào trong ruộng, hai người đi xuyên qua trong ruộng lúa, ngắm nhìn sóng lúa lay động theo gió, cùng với núi non trùng điệp xa xa, ánh nắng ấm áp của buổi sáng cuối thu chiếu lên người hai người, dần dần, cảm giác thể xác và tinh thần cũng hòa vào mảnh thiên địa này.
Có lẽ là tâm linh tương thông, khi Đàm Việt đang chuẩn bị đưa tay ôm eo Trần Tử Du, Trần Tử Du cũng tựa vào Đàm Việt, hai người nhẹ nhàng nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương thấy được tình yêu, nhìn nhau không nói gì, có lẽ lúc này đây chính là miêu tả chân thật nhất.
Trần Tử Du tựa vào vai Đàm Việt, hai người không tiếng động ở trong ruộng lúa mạch chầm chậm tản bộ, cùng nhau đi tới, bông lúa mạch vàng óng như gió nhẹ nhàng lướt qua ống tay áo của hai người. Được tình cảnh này ảnh hưởng, Đàm Việt muốn nói điều gì đó để bày tỏ tình cảm trong lòng, lại bị Trần Tử Du dùng ngón tay chặn môi lại.
Trần Tử Du vẻ mặt thâm tình nhìn Đàm Việt, sau đó mở miệng nói:
"A Việt, ngươi muốn nói gì ta biết rõ, nhưng trước khi ngươi nói có thể nghe ta kể một câu chuyện được không?"
"Được a! Ngươi nói đi."
"Ngày xưa, có một cô gái, trong nhà cũng rất giàu có, sau khi tốt nghiệp đại học, người nhà muốn cô ấy kế thừa gia sản, nhưng cô ấy không hứng thú với sự nghiệp của gia tộc, cũng không hài lòng với sự sắp đặt của gia đình. Cô ấy từ nhỏ đã yêu ca hát, cũng mơ ước một ngày nào đó có thể trở thành đại minh tinh. Thế rồi, khi lên đại học, cô ấy bắt đầu xông pha vào làng giải trí, đóng vai phụ, diễn nha hoàn, cũng từng tham gia The Voice, cuối cùng cũng thành lập được công ty giải trí của riêng mình. Cô ấy từng nghĩ rằng mình cũng sẽ giống như rất nhiều nữ cường nhân trong giới kinh doanh, không yêu đàn ông, nhưng cho đến sau này gặp một người đàn ông, hài hước lại có tài hoa, dần dần làm tan chảy trái tim lạnh giá của cô ấy. Thì ra, gặp hắn, giống như mở ra một cánh cửa, mà phía sau cánh cửa, chính là thiên đường!"
Nghe đến đó, Đàm Việt luôn luôn thông minh, ứng xử khéo léo, không hề sợ hãi cũng vô cùng chấn động, trong lòng càng thêm dịu dàng, nhìn về phía đôi mắt thâm tình của Trần Tử Du nói:
"Ta gặp một cô gái tốt, nếu như ta không đi đến trước mặt nàng, nàng có lẽ vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy ta."
Ngay sau đó, Đàm Việt hôn lên môi Trần Tử Du, giờ phút này gió nhẹ lướt qua, sóng lúa mạch vàng óng lại một lần nữa cuộn trào mãnh liệt.
Hồi lâu, Đàm Việt buông Trần Tử Du ra, hai người đều khôi phục lại tư thế đứng ban đầu, cục diện có chút ngượng ngùng, Trần Tử Du dẫn đầu phá vỡ bầu không khí, nói:
"Nơi này cảnh sắc đẹp như vậy, chúng ta chụp mấy tấm hình đi!"
Đàm Việt và Trần Tử Du chụp chung mấy tấm, lại chụp thêm mấy tấm phong cảnh, sau đó muốn đăng lên vòng bạn bè, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó nói:
"Hay là về rồi đăng đi, bây giờ đăng lên vòng bạn bè, bị người khác biết được, nói không chừng sẽ đến quấy rầy hai ta. Hơn nữa bạn bè thì còn đỡ, chỉ sợ có một số người có dụng ý khác, bây giờ sức ảnh hưởng của ngươi quá lớn, rất nhiều người đang chú ý, mỗi lời nói, hành động càng phải cẩn thận, để tránh bị người ta bắt được điểm yếu."
"Vẫn là Trần tổng suy nghĩ chu đáo a!"
Đàm Việt trêu ghẹo cười nói, Trần Tử Du liếc hắn một cái, lúc này bụng không nhịn được kêu lên "ọt ọt".
"Đói bụng không, đi, chúng ta quay lại ăn cơm thôi!"
Đàm Việt kéo tay Trần Tử Du hướng về nơi bọn họ bày đồ dã ngoại đi tới, hai người đi tới trước xe, Đàm Việt đem những đồ ăn còn lại mở ra, sau đó lại lấy ra một cái bếp ga dã chiến và nồi, lại lấy dao nhỏ ra, bắt đầu xử lý đơn giản đồ ăn, rồi bắt đầu nấu nướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận