Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 1002: Đầu năm mùng một, 《Bố Già》 chiếu phim

**Chương 1002: Đầu năm mùng một, 《Bố Già》 công chiếu**
Trong nháy mắt đã hai ngày trôi qua, hôm nay là 30 Tết.
Đàm Việt mở cửa: "Chị dâu, mọi người đến rồi."
Đàm Hinh giành nói: "Thúc thúc theo ta đi nặn người tuyết đi."
An Noãn nhẹ nhàng gõ đầu Đàm Hinh, nói: "Tiểu nha đầu này ngày nào cũng nằng nặc đòi ta đưa nó tới đây, tìm ngươi đi nặn người tuyết, hôm nay tuyết ngừng rơi, nó mà không được đi qua thì khó mà dỗ dành."
"Ta chỉ là muốn thúc thúc chơi với ta."
"Được, đợi ta một chút, chúng ta đi ngay."
"Vâng ạ!" Đàm Hinh cao hứng nhảy cẫng lên.
An Noãn nói: "Nhìn thúc thúc ngươi trở về, làm ngươi chơi đến phát điên rồi, đợi qua hết năm, ngươi phải chăm chỉ học hành đi."
Vừa nghe đến phải đi học, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đàm Hinh nhất thời xụ xuống, trong miệng lẩm bẩm: "Nghỉ mà còn phải đi học, thà không nghỉ còn hơn."
"Chị dâu." Trần Tử Du từ trong phòng đi ra.
"Chào dì ạ!" Đàm Hinh chỉ vào quần áo trên người mình nói: "Cảm ơn dì đã mua quần áo mới cho con, rất đẹp ạ."
"Ngươi cái miệng nhỏ nhắn này thật ngọt ngào."
Trần Tử Du cười nói: "Đợi vài ngày nữa, dì lại đưa ngươi đi mua, có được không?"
"Dạ được ạ!"
"Đàm Hinh à..." An Noãn nói: "Hết năm đã mua cho con mấy bộ quần áo mới rồi, sao còn để dì phải đưa con đi mua nữa."
Lý Ngọc Lan đi tới, nói: "Trẻ con đều thích quần áo mới mà."
"Đi thôi, chúng ta đi nặn người tuyết." Đàm Việt mặc một bộ quần áo thật dày.
"Đi thôi, đi nặn người tuyết." Đàm Hinh hoạt bát đi theo sau lưng Đàm Việt.
Tể Thủy hai ngày nay vẫn luôn có tuyết rơi, mặt đất đã phủ một lớp dày.
Hai người từ trong sân đi ra, trên bầu trời vẫn còn bay những bông tuyết nhỏ, so với hai ngày trước đã nhỏ hơn rất nhiều.
Cả sân đều bị tuyết bao phủ, vườn hoa Đông Thanh là nơi duy nhất có màu xanh lục, đèn lồng treo trước cửa cũng được bao phủ một lớp màu trắng nhạt.
"Thúc thúc, chúng ta đi bên kia đi." Đàm Hinh kéo Đàm Việt, cao hứng nói: "Vừa đến đây con phát hiện bên kia tuyết rất dày."
Hai người tới một nơi tương đối rộng rãi, coi như là quảng trường hoạt động của khu ngoại ô này. Do thời tiết, cộng thêm gần đây mọi người bận chuẩn bị đón năm mới, nên hai ngày nay không có ai ra ngoài.
"Chúng ta bắt đầu thôi!"
Hai người nhanh chóng bắt tay vào làm, thỉnh thoảng còn chơi ném tuyết, rất vui vẻ.
Bên kia, Trần Tử Du và An Noãn vừa giúp chuẩn bị cơm tất niên, vừa trò chuyện với nhau.
An Noãn nói: "Tử Du, cảm ơn cháu đã mua cho chúng ta nhiều đồ như vậy."
Quần áo, đồ trang điểm, thậm chí còn có cả túi xách.
"Chị dâu, chị lại nói cảm ơn thì khách khí quá rồi, lâu rồi cháu không tới, mua ít đồ là lẽ đương nhiên, chị mà còn nói cảm ơn, lát nữa cháu giận thật đấy." Trong lòng Trần Tử Du, người nhà của Đàm Việt chính là người nhà của mình, bất kể mua bao nhiêu thứ đều là chuyện đương nhiên.
"Không nói, không nói nữa." An Noãn đổi đề tài: "Công việc của các cháu bình thường có bận lắm không?"
"Trước mắt coi như vẫn có thể ứng phó được, gần đây chuẩn bị đưa công ty phát triển ra quốc tế, so với trước kia thì nhiều việc hơn một chút."
"Công ty bận rộn cũng phải chú ý nghỉ ngơi."
Lý Ngọc Lan nói: "Chị dâu cháu nói đúng, quản lý một công ty lớn như vậy, phải có một sức khỏe tốt."
Trần Tử Du cười nói: "Mọi người yên tâm đi, dù có bận rộn đến đâu, đến lúc nghỉ ngơi, chúng cháu nhất định sẽ nghỉ ngơi."
"Hai người cứ nói chuyện, ta đi xem còn thiếu đồ gì không."
"Dì à, để con đi cùng với dì nhé?"
Lý Ngọc Lan nói: "Con ngồi đi, Tử Du, ta đi cùng với ba của Tiểu Diệp xem một chút là được."
Trần Tử Du gật đầu.
An Noãn và Trần Tử Du cùng ăn trái cây, nói chuyện phiếm.
Chẳng mấy chốc đã đến tối, người một nhà vui vẻ cùng nhau ăn cơm tất niên.
Đàm Việt nằm trên giường, gọi điện thoại cho Hứa Nham.
"Đang làm gì thế? Mập mạp."
"Vừa ăn cơm xong, uống với ba ta hai ngụm." Hứa Nham thở dài một tiếng.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Vẫn là mấy vấn đề mà các bậc phụ huynh hay nói, còn định hôm nay nhân dịp năm mới, nói với hai ông bà già đừng có giục chuyện kết hôn nữa, không ngờ vừa mới mở lời, suýt chút nữa ta không biết tìm lỗ nào mà chui."
"Tính khí của chú thím ta, ngươi còn không biết sao, ngươi còn dám tự mình nhắc đến chuyện này."
"Haizz, không phải hối hận rồi sao." Hứa Nham nhìn trần nhà, vẻ mặt buồn bã.
"Ngươi đừng có buồn, đâu phải lần một lần hai." Đàm Việt nói: "Lấy cho ta hai vé xem phim ngày mai, buổi sáng."
Hứa Nham nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: "Để ta giữ cho, lát nữa sẽ nhắn tin cho ngươi."
Đàm Việt đặt điện thoại xuống, hắn muốn đích thân đến rạp chiếu phim xem thử phản ứng của khán giả sau khi xem phim.
Hôm sau, mùng một Tết.
Người một nhà dậy thật sớm ăn sủi cảo.
"Hôm nay các con có ra ngoài không? Hay là ở nhà?"
"Buổi tối liên hoan, chúng con định đi xem phim, hôm nay phim công chiếu, đi xem thử tình hình thế nào." Đàm Việt hỏi "Ăn cơm xong mọi người định làm gì?"
"Chúng ta cũng không có việc gì, xem có ai đánh bài không."
Trải qua mấy ngày trước Tết bận rộn chuẩn bị, mùng một Tết về cơ bản mọi người đều lấy việc vui chơi là chính.
Lý Ngọc Lan nói: "Tiểu Việt, buổi tối liên hoan con viết cho mẹ mấy tấm ảnh có chữ ký nhé, mấy ngày trước dì Phùng còn tìm mẹ đòi đây này."
Ảnh có chữ ký của Đàm Việt gần như trở thành vật không thể thiếu trong gia đình, đặc biệt là vào dịp lễ Tết, không ít người tìm Lý Ngọc Lan để xin.
Ăn sáng xong, Đàm Việt đưa ảnh đã ký xong cho mẹ, sau đó liền cùng Trần Tử Du đi thẳng tới rạp chiếu phim.
Trời hửng nắng, trên đường tuyết đã được công nhân vệ sinh dọn dẹp sạch sẽ.
Nhưng lượng xe cộ lại nhiều một cách kinh ngạc, không hề thua kém giờ cao điểm đi làm ở Kinh Thành. Có người đi chơi, cũng có người giống như Đàm Việt và Trần Tử Du, chuẩn bị đi xem phim.
Xe chầm chậm tiến vào bãi đậu xe uhih 2.
"Như vậy không nhận ra ta chứ?"
"Không nhận ra, rất an toàn."
Đàm Việt đeo khẩu trang, còn giấu mặt dưới mũ.
"Đi thôi, chúng ta lên, phim sắp bắt đầu rồi."
Đàm Việt nắm tay Trần Tử Du, đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất của siêu thị, cũng chính là nơi có rạp chiếu phim.
"Nhiều người quá!"
Cửa thang máy mở ra, Trần Tử Du bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, bất kể là sảnh của rạp chiếu phim hay cửa ra vào, đều chật kín người.
Hôm nay là mùng một Tết, rất nhiều phim lựa chọn công chiếu vào hôm nay.
Dịp Tết này có tám bộ phim cùng ra rạp.
"Chán quá, lúc đặt vé không để ý, không ngờ hôm nay tất cả vé của 《Bố Già》 đều bán hết."
Ở cửa rạp chiếu phim, cuộc trò chuyện của vài người thu hút sự chú ý của Đàm Việt.
"Ngươi biết đủ đi, hôm nay mua được vé đã là may rồi, nếu không chỉ có thể ở nhà."
"Nhưng ta muốn xem 《Bố Già》, vẫn luôn theo dõi bộ phim này, nghĩ rằng có thể xem vào ngày đầu tiên công chiếu."
"Có ý nghĩ như vậy không chỉ có mình ngươi, bất kể rạp chiếu phim nào, chỉ cần là vé của 《Bố Già》 đều đã bán hết, hai ngày nữa xem lại vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận