Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 927: Phạm Sơn cùng Vương Hưởng 2

**Chương 927: Phạm Sơn và Vương Hưởng 2**
Trong lúc nói chuyện, tr·ê·n mặt hắn lộ ra vẻ bi thương, ngẫm kỹ lại, không sai biệt lắm đã bảy năm hắn không có cơ hội tham gia đoàn kịch nào. Không có kịch bản hay là một lý do, nhưng lý do khác nữa là không có đoàn làm phim tốt nào tìm đến một diễn viên lão làng hết thời như hắn.
Mấy ngày trước, hắn còn đang buồn rầu vì chuyện kịch bản, đột nhiên nh·ậ·n được một cuộc điện thoại, thiếu chút nữa hắn đã cho rằng đó là một cuộc gọi lừa đảo. Đến kinh thành, gia nhập vào công ty giải trí có thực lực mạnh nhất cả nước, gặp được vị đạo diễn n·ổi danh nhất, còn được diễn vai nam chính trong kịch.
Những chuyện liên tiếp này, ngoại trừ trong mơ hắn mới có thể gặp được, những lúc khác làm sao có thể p·h·át sinh tr·ê·n người hắn đây?
"Hiện tại làng giải trí trong nước cần những lão hí cốt như ngài, trước mắt cũng là một loại xu hướng, rất nhiều đoàn kịch cũng sẽ tìm một ít diễn viên gạo cội tới để chống đỡ kịch, tin tưởng sau này ngài định càng ngày sẽ càng tốt."
Chỉ thấy Phạm Sơn lắc đầu nói: "Tình huống như vậy cũng chỉ đối với một số lão hí cốt đã nổi danh mà thôi, dù sao cũng là lão hí cốt, nhưng không có danh tiếng."
Lần này Đàm Việt không có phản bác, Phạm Sơn nói rất có đạo lý, lão hí cốt cũng chia ra thành người đã nổi danh và người không nổi danh.
Muốn một lão hí cốt được tỏa sáng, trước tiên, điều quan trọng nhất là phải có một bộ kịch chất lượng tốt, nếu không vẫn như cũ sẽ không được người xem quen thuộc.
Tiễn Đào nói: "Phạm lão sư, tôi tin tưởng ngài sau khi quay xong bộ kịch này của Đàm tổng, nhất định sẽ nổi danh trở lại, để cho ngài sau này nh·ậ·n vai diễn mỏi cả tay."
Hắn nói không một chút nào khoa trương, dựa vào «Bão Táp» mà nổi danh, Trương Thánh Văn đã nh·ậ·n được rất nhiều lời mời từ các đoàn kịch. Càng khoa trương hơn là, trước kia, những kịch mà Trương Thánh Văn từng diễn, cho dù là một nhân vật nhỏ đều bị rất nhiều cư dân m·ạ·n·g tìm lại để xem.
Huống chi, Phạm Sơn lại là nam chính trong kịch, nhất định sẽ có càng nhiều đoàn kịch tìm đến hắn.
"Tiền Tổng Thanh Tra nói không sai, quay bộ kịch này của Đàm tổng, nhất định sẽ làm cho người xem lần nữa nhớ lại ta."
Phạm Sơn rất vui vẻ, đây là lần vui vẻ nhất trong suốt bảy năm qua của hắn.
Đàm Việt nói: "Tiểu truyện nhân vật, nội dung cốt truyện dàn ý cùng với kịch bản đều là của ngài, khai máy còn cần chuẩn bị một thời gian, ngài hãy chuẩn bị thật tốt. Tin tưởng dưới sự thể hiện của Phạm lão sư, bộ kịch này nhất định sẽ thu hoạch được một thành tích hài lòng."
Phạm Sơn nghiêm mặt nói: "Bộ kịch này là hồi ức của thời đại chúng ta, khoảng thời gian này ta nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt nhân vật cùng nội dung cốt truyện, trước khi khai máy, nhất định sẽ làm cho Đàm tổng ngài hài lòng."
"Chúng ta cùng nhau cố gắng!"
Đàm Việt phân phó nói: "Tiền tổng, anh dẫn Phạm lão sư đi ký tên những hợp đồng liên quan."
"Chuyện còn lại cứ giao cho tôi." Tiễn Đào đứng dậy: "Phạm lão sư, mời ngài đi theo tôi."
"Đàm tổng, tôi xin phép đi trước."
Trước khi đi, Đàm Việt dặn dò: "Chăm sóc Phạm lão sư thật tốt."
Phạm Sơn, dưới sự hướng dẫn của Tiễn Đào, quay trở lại phòng họp của bộ phận phim truyền hình. Hai người vừa trò chuyện vừa chờ thư ký đem hợp đồng tới.
Hơn mười phút sau.
Tiễn Đào nói: "Sự tình đã xong xuôi, tiếp theo ngài sẽ chờ đoàn kịch khai máy."
"Đã làm phiền anh rồi."
"Đều là việc tôi nên làm, ngài ở kinh thành, hay là trở về Thẩm Thành?"
Phạm Sơn chỉ chỉ ba lô: "Con của ta, cả nhà nó đều ở kinh thành, ta sẽ đến thăm bọn chúng một chút."
"Vậy để tôi an bài cho ngài, công ty sẽ đưa ngài trực tiếp tới đó."
"Quá phiền toái rồi, tôi tự mình có thể đi được."
"Ngài không nên k·h·á·c·h khí."
Phạm Sơn không có từ chối nữa: "Đa tạ."
Ngồi ở trong xe, Phạm Sơn hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua trong nửa ngày này, nụ cười càng ngày càng vui vẻ.
Đưa Phạm Sơn đi xong, Tiễn Đào đi tới phòng làm việc của Đàm Việt, báo cáo tình hình.
"Đàm tổng, những hợp đồng liên quan của Phạm lão sư đều đã ký xong."
Đàm Việt "ừ" một tiếng, mọi chuyện thuận lợi vượt xa dự trù.
Giống như Phạm Sơn, mặc dù là một lão hí cốt đã rất lâu chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của khán giả, không phải là họ không có vai diễn nào để đóng. Mà là bọn họ đối với yêu cầu của bản thân tương đối cao, sẽ không dễ dàng nh·ậ·n một bộ kịch nào.
Đàm Việt tin tưởng, bảy năm qua, Phạm Sơn tuyệt đối không thể nào không nh·ậ·n được lời mời từ một đoàn kịch nào, chỉ là chưa có lời mời nào đạt đến yêu cầu của ông.
Mặc dù Phạm Sơn không còn danh tiếng như năm đó, nhưng một khi xuất hiện, tuyệt đối có thể đ·á·n·h thức ký ức trong lòng khán giả.
Đàm Việt đặt ly xuống, nói: "Tìm kiếm một số diễn viên t·h·í·ch hợp, qua mấy ngày nữa an bài một buổi thử vai."
«Mùa Dài Đằng Đẵng» - c·ô·ng việc chọn diễn viên nên chính thức bắt đầu rồi.
Tiễn Đào t·r·ả lời: "Tôi lập tức quay lại chuẩn bị."
Nội dung cốt truyện số trang rất ngắn, số lượng diễn viên yêu cầu tương đối cũng tương đối ít, c·ô·ng tác chuẩn bị chọn diễn viên rất nhanh có thể hoàn thành.
Tiễn Đào từ phòng làm việc đi ra, chạy thẳng tới phòng làm việc của chính mình, đ·á·n·h máy vi tính lên.
Số lượng diễn viên yêu cầu không nhiều, nhưng nhất định phải là những diễn viên có diễn xuất.
Lần này, Đàm Việt quay trở lại quay phim truyền hình, bất luận là trong giới hay là ngoài giới, tất nhiên sẽ có rất nhiều người đang chú ý, mỗi một vai diễn trong kịch đều phải chọn lựa diễn viên t·h·í·ch hợp nhất.
Tiễn Đào đầu tiên là đ·á·n·h mở danh sách diễn viên nội bộ công ty, bắt đầu tìm kiếm diễn viên t·h·í·c·h hợp.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, bất luận là diễn viên nào có thể nắm c·h·ặ·t, muốn n·ổi tiếng là một chuyện rất đơn giản.
Đương nhiên, Tiễn Đào sẽ không đem tất cả ánh mắt đặt vào diễn viên trong công ty, chỉ cần công ty không có nhân tuyển t·h·í·c·h hợp, thì sẽ tìm diễn viên bên ngoài công ty.
Sau khi chỉnh lý tài liệu diễn viên nội bộ, Tiễn Đào liền bắt đầu tìm kiếm diễn viên từ những nơi khác.
Gần đây không có việc gì, Mã Quốc Lương, lại lần nữa xem lại những tài liệu nâng cao diễn xuất.
Về phần chuyện gần đây có rất nhiều người nói muốn hắn xuất bản sách, hắn đã uyển chuyển cự tuyệt.
Hắn cảm thấy năng lực của mình còn chưa đạt tới bước đó.
Cốc, cốc, cốc... tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào." Mã Quốc Lương buông cuốn sách trong tay xuống, nhìn về phía cửa.
Người đi vào là người đại diện.
"Mã lão sư." Người đại diện có vẻ mặt thần bí, chắc chắn trong phòng làm việc chỉ có Mã Quốc Lương, quay đầu nhìn cửa một chút, rồi đóng kỹ cửa lại.
"Sao vậy?"
"Tôi vừa nghe được một đại sự."
"Đại sự? Đại sự gì?"
Phòng làm việc chỉ có một người, người đại diện nói chuyện như cũ rất nhỏ tiếng: "Vừa mới tôi nghe người ta nói, Đàm tổng đang chuẩn bị kịch mới."
"Chuyện này chẳng phải rất bình thường sao? Cũng không tính là đại sự." Mã Quốc Lương uống một hớp, nói: "Trước đó «Lang Gia Bảng» và «Bão Táp» không phải đều là Đàm tổng viết kịch bản đó sao."
"Tôi nói không phải là ý này, nghe nói lần này là Đàm tổng tự mình quay chụp."
"Đàm tổng tự mình quay chụp?" Mã Quốc Lương không quá tin tưởng: "Tin đồn này anh nghe được từ đâu?"
"Một người bạn ở bộ phận phim truyền hình, nghe nói đã bắt đầu chọn diễn viên rồi. Yên tâm, tin tức này tuyệt đối là thật."
Nhìn vẻ mặt thành thật của người đại diện, Mã Quốc Lương rất kinh ngạc, thông thường đạo diễn đều là từ phim truyền hình chuyển sang điện ảnh, còn việc quay trở lại thì rất ít thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận