Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 32: Gia đình

**Chương 32: Gia Đình**
Cuối tuần,
Đàm Việt ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy thì đã hơn mười giờ.
Tuần này bận rộn khiến hắn tối tăm mặt mũi, vất vả lắm mới xong xuôi mọi việc, dĩ nhiên phải ngủ một giấc thật đã.
Thức dậy sau khi rửa mặt, hắn cũng chưa ăn cơm, trực tiếp bắt xe đi nhà cũ ở ngoại ô.
Đẩy cửa ra, liền thấy cha Đàm Triệu Hòa đang cùng Đàm Hinh chơi game trong sân.
Mẹ và chị dâu đang ngồi ở bàn bên cạnh cắn hạt dưa nói chuyện.
"Ba mẹ, chị dâu."
Đàm Việt lên tiếng chào, trực tiếp đi tới trước bàn ngồi xuống, cầm một nắm hạt dưa bắt đầu ăn.
"Chú út,"
Bé gái Đàm Hinh thấy Đàm Việt trở lại, lập tức chạy tới ôm lấy bắp chân Đàm Việt, ngẩng đầu hiếu kỳ hỏi: "Chú út, tiết mục của chú khi nào lên ti vi vậy ạ?"
Đàm Việt ôm lấy bé gái, đặt lên chân mình, đưa hạt dưa đã tách vỏ vào miệng nàng, cười nói: "Chú không có uổng công thương con, quan tâm đến chú như vậy à."
Đàm Hinh phồng má, bẹp bẹp ăn hạt dưa, nói: "Không phải con, là mẹ cơ, mấy ngày nay mẹ nói rất nhiều lần, con đều nhớ rồi."
"Hinh Hinh." An Noãn lên tiếng cắt ngang lời Hinh Hinh, lườm yêu cô bé nhiều chuyện một cái.
Đàm Hinh không sợ chút nào, hừ một tiếng, từ trên chân Đàm Việt nhảy xuống tìm ông nội chơi.
Đàm Triệu Hòa cũng rất vui vẻ, đến tuổi này, liền mong có thể sớm bế cháu trai cháu gái, Đàm Việt bên này trong thời gian ngắn là không trông cậy được, Đàm Triệu Hòa và Lý Ngọc Lan xem Đàm Hinh như cháu gái ruột vậy.
An Noãn vén mấy sợi tóc vương trên má, mới nhìn về phía Đàm Việt, hỏi: "Tiểu Việt, chương trình «Cây Trí Tuệ» của con thế nào rồi?"
Tuần này, An Noãn cũng cố ý tìm hiểu một chút về tiết mục của đài truyền hình, hiểu càng nhiều, lại càng lo lắng cho tiết mục mới của Đàm Việt.
Một chương trình thiếu nhi của đài truyền hình địa phương, sẽ có bao nhiêu người xem?
Nếu như không phải vì Đàm Việt lên kênh thiếu nhi làm tổng giám chế, An Noãn cũng không biết đài truyền hình thành phố Tể Thủy còn có một kênh như vậy.
Trong tình huống như vậy, tỉ lệ người xem làm sao có thể tốt được?
Đàm Việt đang bóc hạt dưa, tay hơi khựng lại một chút, nhìn về phía An Noãn, cười nói: "Không có chuyện gì, hết thảy đều rất tốt."
An Noãn gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa, nàng biết, Đàm Việt đây là không muốn làm cho mọi người lo lắng, đành phải nói: "Đừng tạo áp lực quá lớn, trong công việc có gì không thoải mái, cứ nói với chị dâu, dù sao chị dâu cũng là giáo viên chủ nhiệm, khuyên bảo người khác rất có kinh nghiệm."
An Noãn nói xong, cầm bình nước trên bàn rót cho Đàm Việt một ly nước.
Đàm Việt nghe An Noãn nói, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Khoảng thời gian này bận rộn nhiều việc, áp lực cũng lớn, nhưng Đàm Việt không nói với ai, cũng không cần thiết phải nói, cha mẹ có lúc gọi điện thoại hỏi han, Đàm Việt đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp, phảng phất hắn đã có thể dựa vào «Cây Trí Tuệ» để đứng vững ở kênh thiếu nhi.
Chỉ là ngay cả bản thân hắn cũng không đủ tự tin.
Hắn có thể đoán được, An Noãn nhất định là đã tìm hiểu tình hình hiện tại của đài truyền hình, biết một số chuyện về tình cảnh của hắn, mới nói những lời này, cũng rất có tâm.
Bất quá Đàm Việt coi như áp lực lớn hơn nữa, cũng sẽ không đi tìm An Noãn giãi bày, hắn không phải người như vậy, huống chi bây giờ còn chưa đến mức đó.
Lý Ngọc Lan cười vỗ tay An Noãn, nói: "Không có chuyện gì, Tiểu Việt nó tự có chủ ý, không tệ đâu."
Có thể thấy, Lý Ngọc Lan rất tin tưởng Đàm Việt, hoặc có lẽ là do Đàm Việt trước đó đã vẽ ra một viễn cảnh quá chân thực.
Nói chuyện một hồi, đã đến mười một giờ, mọi người bắt đầu xào rau nấu cơm.
Cả nhà rộn ràng bận rộn đến hơn mười hai giờ, làm xong một bàn thức ăn thơm phức.
Vẫn là cái bàn lần trước ở dưới cây lớn trong sân, Đàm Việt cùng cha mang bàn ra, lại đem thức ăn từ trên bàn nhỏ dọn lên.
"Con trai." Đàm Triệu Hòa gọi.
Đàm Việt ngẩng đầu, nói: "Sao vậy ba?"
Đàm Triệu Hòa nói: "Bây giờ con có thiếu tiền không? Tiền hưu của ba mới phát, nếu như con thiếu tiền, ta sẽ chuyển cho con."
Đàm Việt nghe xong, xua tay lia lịa, nói: "Không, con không thiếu tiền, ba giữ lại mà tiêu."
Đàm Triệu Hòa thở dài, "Tiêu gì chứ, còn không phải giao cho mẹ con hết sao."
Nhìn Đàm Triệu Hòa vẻ mặt ủ rũ cúi đầu, Đàm Việt cảm thấy cần phải nói chuyện với mẹ xem có nên cho cha chút tiền tiêu vặt không.
Thức ăn được mang lên bàn, Đàm Triệu Hòa vốn định kéo Đàm Việt uống chút rượu, nhưng Đàm Việt buổi chiều phải làm thêm giờ để xử lý công việc, nên không uống, chai rượu cũng bị mẹ lấy đi.
Lần trước kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nhắc không thể để Đàm Triệu Hòa uống nhiều rượu và ăn quá nhiều thịt, từ đó về sau, mẹ quản cha rất nghiêm.
Đàm Việt đối với việc này cũng lực bất tòng tâm, đương nhiên là thân thể quan trọng hơn.
Vừa trò chuyện cùng người nhà, vừa trêu chọc cô bé đáng yêu, một bữa cơm trôi qua rất vui vẻ, Đàm Việt cảm thấy thời gian ở cùng người nhà đã xóa đi những mệt mỏi của cả tuần làm việc vất vả.
Ăn cơm xong, ngồi trong sân trò chuyện cùng cha mẹ, chị dâu, Đàm Việt liền đứng dậy rời đi, mặc dù hắn cũng muốn ở lại lâu hơn, nhưng thứ hai «Cây Trí Tuệ» sẽ ghi hình, còn có chút công việc phải xử lý.
"Để chị tiễn Tiểu Việt."
An Noãn đứng dậy, đi theo Đàm Việt ra ngoài.
Đến cửa, An Noãn giơ tay vén những sợi tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, nói với Đàm Việt: "Tiểu Việt, chị dâu vẫn giữ ý kiến như vừa nãy, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, có lúc cuộc sống bình thường cũng rất tốt, không nhất định phải làm nên chuyện gì to tát."
Sự thay đổi của Đàm Việt trong khoảng thời gian này, An Noãn đều thấy rõ, nàng nghi ngờ Đàm Việt sở dĩ có thay đổi lớn như vậy là do bị Tề Tuyết kích thích, hoặc là muốn tiến xa hơn trong làng giải trí, muốn chứng minh điều gì đó với Tề Tuyết.
Chỉ là, như vậy quá mệt mỏi.
"Chị dâu, em biết rồi, cảm ơn chị."
Đàm Việt nhìn về phía An Noãn, hôm nay An Noãn mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần dài, chân đi một đôi giày đế bằng màu đen, thành thục, yên tĩnh, tao nhã.
Nhìn An Noãn, Đàm Việt đột nhiên thoáng thấy bóng dáng của một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ kia, tính cách lại hoàn toàn trái ngược với chị dâu.
.
Đàm Việt rời đi, An Noãn xoay người trở về sân.
Nhìn An Noãn trở lại, mẹ Lý Ngọc Lan mới thở dài, nói với An Noãn: "Thằng bé này cứng đầu sĩ diện, mẹ nó đây không phải là bà già không biết gì, lừa ba nó thì được, nhưng không lừa được ta."
Nghe vậy Đàm Triệu Hòa hừ một tiếng.
An Noãn kinh ngạc nhìn Lý Ngọc Lan, thì ra mẹ chồng trong lòng cũng sáng như gương, chỉ là không muốn đả kích lòng tự ái của Tiểu Việt.
"Tiểu Noãn, có thời gian con nói chuyện với Tiểu Việt nhiều hơn nhé, có một số việc nó không nói với chúng ta, nhưng các con là bạn cùng lứa, con lại là chị dâu nó, nó luôn kính trọng con, sẽ không giấu con chuyện gì."
"Nếu nó áp lực quá lớn, con khuyên nhủ nó, thật sự không được, chúng ta không làm tổng giám chế nữa, trở về làm một nhân viên lập kế hoạch cũng được."
Nhìn Lý Ngọc Lan không giấu được sự quan tâm dành cho con trai, An Noãn cười gật đầu liên tục, "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ thường xuyên nói chuyện với Tiểu Việt, có tình huống gì con sẽ nói với ba mẹ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận