Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 323: Tề Tuyết phương pháp

**Chương 323: Phương pháp của Tề Tuyết**
Tòa cao ốc Trường An, tầng 60, trụ sở của công ty giải trí Thôi Xán. Ngô Công dẫn theo Mã Văn Như ra khỏi thang máy, đi thẳng đến phòng làm việc của tổng tài.
Gõ cửa, sau khi nhận được sự cho phép của Trần Tử Du bên trong, Ngô Công mới đẩy cửa, hai người cùng bước vào phòng làm việc.
"Ông chủ."
Ngô Công và Mã Văn Như đồng thanh chào.
Trần Tử Du gật đầu, ra hiệu cho hai người ngồi xuống đối diện bàn làm việc, nhìn họ và hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thông thường, dù có chuyện gì xảy ra, Ngô Công luôn là người báo cáo trực tiếp với cô. Lần này, anh ta còn dẫn theo Mã Văn Như, chắc hẳn là có việc gì đó gấp gáp.
Ngô Công quay sang nhìn Mã Văn Như: "Văn Như, cô nói hết mọi chuyện với ông chủ đi."
"Vâng, được thôi."
Mã Văn Như gật đầu, đem những nội dung vừa trao đổi với Ngô Công thuật lại một lần nữa cho Trần Tử Du nghe, đồng thời mở máy tính bảng trong tay, đưa cho Trần Tử Du xem thông tin mà Kinh Hoa Nhật Báo Tư mới gửi tới, cùng với những câu trả lời người hâm mộ của Đàm Việt trên Weibo trước đó.
Ánh mắt của Trần Tử Du tập trung vào màn hình máy tính bảng. Mã Văn Như nói rất nhanh, nhưng Trần Tử Du lại không hề tỏ ra hoang mang. Sau khi xem xong, cô đặt máy tính bảng lên bàn làm việc, nói với hai người: "Chuyện này các người không cần quá lo lắng. Tôi thấy những lời lẽ của Đàm lão sư đều rất hay, rất có chiều sâu. Các người có thể tận dụng những điều này, xử lý thích đáng, sẽ giúp nâng cao hình tượng cá nhân của Đàm lão sư, có rất nhiều lợi ích."
Ngô Công nói: "Ông chủ, những gì Đàm lão sư nói trước đây không có vấn đề, nhưng hiện tại có rất nhiều phương tiện truyền thông đang chú ý đến chúng ta, chú ý đến Đàm lão sư. Đứng ở góc độ của một người làm PR, lúc này nên hạn chế phát ngôn, tránh nói nhiều sinh ra sơ suất, tạo thành nguy cơ. Đợi qua giai đoạn này, Đàm lão sư có thể tiếp tục phát biểu."
Trần Tử Du khẽ cười, khoát tay: "Không cần thiết. Tôi hiểu Đàm lão sư, về phương diện này cậu ấy rất cẩn thận, biết rõ nên nói thế nào ở nơi công cộng."
Trong lòng Trần Tử Du, Đàm Việt giống như một con cáo già giảo hoạt. Nếu ai nhìn vào tuổi trẻ của hắn mà xem thường, cuối cùng chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi.
Trần Tử Du tiếp tục cười nói: "Hơn nữa, dựa theo phong cách của Đàm lão sư, khi nào thì người thấy hắn chịu dừng lại? Vẫn luôn ở trên đầu sóng ngọn gió, sau này phần lớn thời gian phỏng chừng cũng là sống dưới ánh đèn, danh tiếng chậm chạp không qua lời nói, chẳng lẽ để cho hắn sau này một mực ngậm miệng đi không nói lời nào? Không thực tế."
Ngô Công và Mã Văn Như đưa mắt nhìn nhau, quả đúng là như vậy. Kể từ khi Đàm lão sư gia nhập công ty, hắn vẫn luôn "nhảy múa" trên đầu ngọn sóng, vừa làm chương trình, vừa viết ca khúc, thành tích thi đấu cao, độ "nóng" trên người gần như chưa từng giảm xuống.
Tuy nhiên, việc ông chủ tin tưởng Đàm lão sư đến vậy lại nằm ngoài dự đoán của Ngô Công và Mã Văn Như.
Ngô Công gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi."
Trần Tử Du đáp: "Cậu cứ liệu mà làm, trong lòng có tính toán là được."
Ngô Công tiếp tục gật đầu: "Vâng."
Trong lúc nói chuyện, máy tính bảng trên bàn làm việc khẽ rung lên. Trần Tử Du đưa máy tính bảng cho Mã Văn Như.
Mã Văn Như cầm lấy, mở ra xem, sắc mặt ngẩn ra, miệng há hốc thành hình chữ O, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Tử Du và Ngô Công, nói: "Đàm lão sư... lại viết một câu trả lời người hâm mộ nữa rồi."
Trong phòng làm việc của Đàm Việt, hắn đang đứng trước cửa sổ kính, hướng tầm mắt ra ngoài. Hắn mặc một bộ âu phục đen vừa vặn, lịch lãm, tướng mạo đường hoàng.
Hắn rất ít khi nhìn xuống dưới, bởi vì tầng lầu quá cao, đường phố phồn hoa phía dưới trông như một tấm vải rộng lớn, còn người đi đường thì càng giống như những con kiến, căn bản không nhìn rõ được.
Con mắt của Đàm Việt nhìn về phía trước, vượt qua những tòa nhà cao chọc trời, nhìn lên tầng mây trải dài trên bầu trời. Cảnh tượng này luôn khiến người ta cảm thấy lòng dạ rộng mở, tinh thần sảng khoái.
Mà giờ phút này, ánh mắt của Đàm Việt trống rỗng, tuy nhìn ra xa nhưng tâm trí lại đặt ở nơi khác.
Hai tay chắp sau lưng, mười ngón tay khẽ chạm vào nhau.
Mấy ngày nay, tâm trạng của hắn rất tốt, trong lòng thường xuyên suy tư.
"Hướng về cuộc sống" TV thủ kỳ độc nhất phát ra bán cho Hà Đông Tỉnh đài truyền hình, định giá ba cái trăm triệu.
Trừ đi thuế sau đó, mình cũng có thể tới tay hơn hai chục triệu a.
A. Này.
Đã biết liền tài sản mấy triệu rồi hả?
Đương nhiên, tiết mục cũng còn không có chụp tốt, Hà Đông Tỉnh đài truyền hình cũng còn không có đem tiền đánh tới công ty đến, chỉ là song phương ký hợp đồng.
"Haiz."
Đàm Việt thở dài, nhớ lại kiếp trước, hắn đã dốc sức làm việc trong làng giải trí suốt mười năm, cũng chỉ kiếm được hơn một triệu. Ở kinh thành, số tiền đó chỉ đủ mua một căn phòng vệ sinh nhỏ để đặt chân. Khi đó, ước mơ lớn nhất của hắn là kiếm được năm triệu, về quê dưỡng già.
Khi ấy, năm triệu đối với hắn mà nói là một con số thiên văn.
Nhưng từ sau khi xuyên không đến đây, Đàm Việt càng ngày càng tiến xa. Ban đầu, hắn chỉ muốn kiếm chút tiền, từ từ làm việc ở đài truyền hình thành phố Tể Thủy, nhưng theo sự nghiệp ngày càng phát triển, hắn nhận ra, địa vị càng cao, kiếm tiền càng dễ dàng.
Giống như khi hắn còn ở đài truyền hình thành phố Tể Thủy, một tháng mấy ngàn đồng tiền lương, đối với tỉnh đài lương tháng hai ba chục ngàn, kia hoàn toàn chính là khác nhau trời vực, chỉ có thể hâm mộ.
Sau đó, hắn đến đài truyền hình tỉnh Hà Đông làm việc. Khi đó, tiền lương cộng thêm tiền thưởng, mỗi tháng cũng có thể kiếm được một hai ba chục ngàn, thậm chí nhiều hơn một chút. Nhưng lúc đó, hắn căn bản không hề nghĩ tới việc mình có thể ký một hợp đồng, kiếm được mấy triệu. Khi ấy, điều hắn mong muốn là kiếm thêm chút tiền, mua một chiếc xe tốt để đi lại, mấy tháng sau, cũng kiếm được gần hai trăm ngàn.
Nghĩ lại quãng thời gian vất vả kiếm hai trăm ngàn, rồi lại nghĩ đến số tiền gần ba chục triệu sắp có trong tay, Đàm Việt trào dâng xúc động, tràn đầy hy vọng vào tương lai.
Những nhất lưu Entertainment, thậm chí cả quốc tế đỉnh cấp Entertainment, thu nhập đều là lấy trăm triệu làm đơn vị tính toán.
Đàm Việt nghĩ một hồi, thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía bàn làm việc.
Mở phần mềm chat, trả lời vài tin nhắn. Phiên bản thử nghiệm của « Hướng về cuộc sống » sắp bắt đầu quay, đồng nghiệp ở Chu Tước tổ đang bố trí sân ở Tương Nam, Đàm Việt hai ngày này cũng muốn qua đi.
Lại mở Weibo, gần đây theo « Nhổ nước bọt đại hội » nhiệt bá, hắn Weibo chú ý số lượng cũng nhanh chóng gia tăng, Đàm Việt không có đóng xuống tin nhắn, chỉ là cũng căn bản không có thời gian nhìn, bình thường chỉ là xem một chút Weibo bình luận khu fan nhắn lại.
Ở Weibo bình luận khu hạ nhìn một chút, phần lớn đều là fan nhắn lại, Đàm Việt chọn mấy cái trả lời.
Trong đó, Đàm Việt cũng nhìn thấy một ít fan vấn đề, hắn lúc ban đầu chỉ là muốn gần hơn một chút cùng fan khoảng thời gian cách, cho nên đối với những thứ kia mê mang fan, hắn sẽ làm một bằng hữu như thế, đi mở đạo, đưa đề nghị.
Từ từ, càng ngày càng nhiều fan hoặc là từ muốn cùng Đàm Việt chuyển động cùng nhau, hoặc là thật gặp vấn đề, ở Đàm Việt Weibo hạ đặt câu hỏi.
Đàm Việt khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc, bận bịu « Tình Yêu Đổi Dời », « Nhanh mồm nhanh miệng đại hội » cùng sắp bắt đầu quay « Hướng về cuộc sống », không có thời gian trò chuyện cùng fan.
Bây giờ có chút thời gian, ánh mắt của Đàm Việt quét qua khu bình luận, chọn một câu hỏi của người hâm mộ. Người hâm mộ này viết: "Đàm Việt lão sư, xin chào ngài. Tôi rất thích xem các chương trình của ngài. Tôi có một câu hỏi muốn hỏi ngài. Hiện tại tôi đang học lớp 8. Tôi thường thích đọc những câu chuyện lịch sử, tiểu thuyết võ hiệp, nhưng mẹ tôi luôn bắt tôi đọc những cuốn sách như «xxx trí tuệ nhân sinh», «Sách Thịnh Tình Thương 10 cuốn», «Đạo Sư Hổ»... những thứ mà trên mạng gọi là 'thành công học'. Tôi cảm thấy rất 'máu gà' nhưng tôi không thích, tôi không biết phải làm thế nào, thật là khó nha."
Đàm Việt chọn, cũng sẽ không chọn cái loại này không có chút giá trị nào vấn đề tới lãng phí thời gian, hắn là người của hai thế giới, đối nhân đối chuyện cũng có một ít quan điểm mình, không nhất định là đúng nhưng tam quan là chính, là một cái địa phương tốt hướng.
Đàm Việt hơi trầm ngâm, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.
Đặt điện thoại di động lên bàn, vừa nghĩ tới sự tình, vừa mở máy tính, đăng nhập Weibo, di chuột vào khung nhập, hai tay đặt lên bàn phím.
Năm phút.
Mười phút.
Máy tính mặt khác, hướng hắn nhấc xảy ra vấn đề nhân, khả năng chính thập phần quấn quít, gặp phải nhân sinh khốn cảnh, rất cần người trợ giúp, Đàm Việt không nghĩ lừa bịp, nhất là đối với chính mình fan.
Đàm Việt biết nên nói như thế nào, nhưng dù sao cũng là ở xã giao trên bình đài, nói ra lời nói giống như bát đi ra ngoài thủy, là không thu về được, cho nên cụ thể phải thế nào biểu đạt, liền phải thật tốt nghĩ một hồi thố từ.
Lại đợi vài phút, Đàm Việt đặt ở trên bàn gõ hai tay mới bắt đầu động.
"Mỗi người cả đời này, nhất định sẽ gặp gỡ khổ nạn, kia ở khổ nạn thời điểm, ngươi là có hay không đã có tiếp tục sống tiếp dũng khí, nếu như ngươi tiếp nhận chỉ là người thành công hun đúc, ngươi nhất định sẽ không có loại lực lượng này, thật sự bằng vào chúng ta yêu cầu không phải là công danh lợi lộc tính đọc, thành công chủ nghĩa đọc, Chủ nghĩa hiệu quả và lợi ích đọc, nhất định sẽ làm cho nhân tự cao tự đại, cô ngọn ngạo thị."
Đàm Việt cau mày, ngón tay lướt trên bàn phím gõ chữ như bay.
Có lúc, viết ra những cảm ngộ của bản thân là một việc rất thoải mái.
Hắn vừa trả lời câu hỏi của người hâm mộ, vừa tự tổng kết cho bản thân.
Nếu tính cả tuổi tác của hai kiếp, hắn đã đến lúc nên tổng kết, làm nhiều phép trừ lúc.
"Kiến thức khiến người ta kiêu ngạo, tại sao thuyết văn nhân tương khinh? Bởi vì kiến thức luôn là khiến người ta xem thường, nhưng là không phải là công danh lợi lộc tính đọc, mới có thể chân chính khiến người ta đi ý thức được chúng ta nhỏ bé, mới có thể bồi dưỡng chúng ta nhún nhường, thực ra ngươi sẽ phát hiện, rất nhiều lúc, đọc cụ có một loại nghịch biện tính, chúng ta bởi vì không biết gì đi đọc, mà chúng ta càng đọc, chúng ta càng thừa nhận mình là không biết gì."
"Thừa nhận mình không biết gì, chính là mở ra cánh cửa trí tuệ. Thế giới này không thiếu người thông minh, thế giới này thiếu người có trí khôn."
Viết xong những chữ này, Đàm Việt nhấc tay khỏi bàn phím, hơi vẫy vẫy.
Quả thật là thoái trào, kiếp trước vì giết thời gian, hắn cũng từng đăng tải một số tác phẩm thú vị trên mạng, khi đó có thể viết một mạch mấy ngàn chữ rất dễ dàng, nhưng bây giờ chỉ mới gõ một hai trăm chữ, ngón tay đã mỏi nhừ.
Kiểm tra hai lần, không có vấn đề, Đàm Việt liền nhấp vào gửi đi, đem bản này trả lời fan nội dung phát ra.
Đàm Việt dựa vào ghế nghỉ ngơi một lát, Hứa Hẹn liền đẩy cửa đi vào, hỏi hắn buổi tối có muốn uống rượu hay không.
.
Tầng 62, bộ phận PR.
Ngô Công và Mã Văn Như đang bàn bạc về việc Đàm Việt trả lời người hâm mộ trên Weibo.
Theo ý của Trần lão bản, chính là Đàm Việt bên kia buông xuống không cần phải để ý đến, chỉ cần cho Đàm lão sư tạo thế liền có thể.
Ngô Công đang suy nghĩ cụ thể thao dự kiến hoa, mà Mã Văn Như là ngồi tại đối diện, cặp mắt phát Quang nhìn máy tính bảng, trên màn ảnh là Đàm Việt vừa mới phát ra ngoài liên quan tới 【 công danh lợi lộc tính đọc 】 trả lời.
"Đàm lão sư viết quá hay!"
"Thừa nhận mình không biết gì, chính là mở ra cánh cửa trí tuệ."
"Ngô tổng, tôi cảm thấy Đàm lão sư nói những lời này thật có triết lý a."
Mã Văn Như liên tục cảm thán, Ngô Công bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã.
Đàm Việt quả thực rất ưu tú, nhưng nhìn thấy cấp dưới đắc lực của mình bị Đàm Việt chinh phục như vậy, trong lòng Ngô Công cũng có chút cảm khái.
Ngô Công không để ý tới Mã Văn Như, tiếp tục xem những phản ứng của cư dân mạng trên Weibo đối với câu trả lời mới nhất của Đàm Việt, hy vọng từ đó có thể tìm thấy linh cảm cho kế hoạch của mình.
.
Trên Weibo của Đàm Việt, từ sau khi hắn đăng tải câu trả lời cho người hâm mộ, đã thu hút không ít sự chú ý.
"Đàm Việt lão sư nói rất đúng, chính là như vậy!"
"Đàm lão sư, một vị triết gia bị làng giải trí làm lỡ, ha ha ha."
"Đàm lão sư nói nội dung rất phong phú, nghe vua nói một buổi, hơn đánh mười năm công phu a."
"Thừa nhận mình không biết gì, chính là mở ra cánh cửa trí tuệ. Những lời này cảm giác thật có chiều sâu!"
"Ủng hộ Đàm Việt lão sư, chúng ta cần suy nghĩ và đọc nhiều hơn về những thứ không liên quan đến công danh lợi lộc, càng học càng cảm thấy mình không biết gì, kính sợ kiến thức."
Độ "nóng" trên Weibo tăng lên, có người bình luận dưới bài đăng của Đàm Việt, có người chia sẻ, có người bình luận dưới bài chia sẻ.
« Tình Yêu Đổi Dời » đang "hot", « Joyful Comedians » đang "hot", « Nhổ nước bọt đại hội » đang "hot", Đàm Việt cũng đang "hot".
Đúng như dự đoán của Ngô Công và Mã Văn Như, nhiều phương tiện truyền thông đang theo dõi sát sao Đàm Việt. Mọi hành động của hắn đều bị những phương tiện truyền thông này "bắt bài", sau đó nhanh chóng đưa tin.
Nhiều phương tiện truyền thông sử dụng câu nói: "Thừa nhận mình không biết gì, chính là mở ra cánh cửa trí tuệ".
Những lời này được dẫn từ đại triết gia Socrates, là một phần rất quan trọng trong triết học của Socrates, thực sự là một câu nói rất có triết lý.
Đàm Việt lúc ấy trong đầu nghĩ đến liền viết xuống dưới, nhưng đối với cái này không có thế giới Socrates nhân dân mà nói, cũng rất có đánh vào tính.
Khi các tạp chí lớn liên tục đưa tin về Đàm Việt, điều này cũng khiến hắn đến gần tầm mắt của nhiều người hơn. Chất lượng tác phẩm ưu tú của hắn là một phần, mặt khác, trong nhiều lần trả lời người hâm mộ, Đàm Việt thường xuyên có những câu nói gây ấn tượng, ví dụ như lần này nhắc đến quan niệm "vô tri chi tri" của Socrates: "Thừa nhận mình không biết gì, chính là mở ra cánh cửa trí tuệ".
Một số giáo sư, chuyên gia về triết học cũng bày tỏ sự hứng thú với cách diễn đạt của Đàm Việt, cho rằng trong đó quả thực chứa đựng triết lý sâu sắc, khiến nhiều người một lần nữa nhận ra tài hoa của Đàm Việt.
Nhất thời, trên mạng liên quan tới Đàm Việt tài tử tên, chân chính bị tọa thật đi xuống.
.
Ma Đô, công ty giải trí Thiên Cảnh.
Trong phòng làm việc của Tề Tuyết, cô là nghệ sĩ, không có nhiều chuyện văn phòng, phòng làm việc chỉ đơn thuần là nơi để cô nghỉ ngơi trong công ty.
Tề Tuyết trang bị một chiếc ghế treo bằng vải kaki trong phòng làm việc của mình. Lúc này, cô mặc một chiếc áo ngắn tay nữ màu hồng nhạt, phía dưới là quần jean trắng, ngồi trên ghế treo nhìn điện thoại di động một cách xuất thần, trong miệng thì thầm điều gì đó.
Đột nhiên, đôi mắt của Tề Tuyết sáng lên, cô nhớ ra một phương pháp, một cách tiếp cận đối phương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận