Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 1049: Hán phục

**Chương 1049: Hán phục**
"Ngại quá, lúc mới đến quên mất."
"Không sao, trên xe ta còn rất nhiều kiện hàng, cũng đang muốn đi giao."
Bởi vì Thụy Thiện là một tiểu khu cao cấp, bảo vệ thường giúp chủ hộ nhận rất nhiều bưu kiện chuyển phát nhanh.
Trần Tử Du nhận lấy bưu kiện, ngại ngùng nói: "Đã làm phiền anh rồi."
Sau khi bảo vệ rời đi, Trần Tử Du nhìn túi hàng nhất thời không nhớ ra đã mua đồ vật gì, cầm bưu kiện trở lại phòng khách.
"Mua cái gì vậy nhỉ?"
Trần Tử Du lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, ta nhớ rõ gần đây không có mua đồ gì mà."
"Nhìn qua giống như là quần áo."
Trần Tử Du tìm dụng cụ cắt túi đựng hàng bên ngoài, quần áo bên trong lộ ra: "Ta nhớ ra rồi, đây là hán phục ta mua một tháng trước."
"Hơn một tháng trước mua? Giờ mới đến sao?"
Trần Tử Du giải thích: "Trước kia ta cũng không hiểu rõ lắm, hay là lúc tìm hiểu về hán phục, mới biết loại quần áo này cần đặt trước, có khi còn phải đợi hơn ba tháng."
"Lâu như vậy à!" Đàm Việt hỏi: "Sao đột nhiên lại mua hán phục vậy? Trước giờ không thấy cô mặc qua."
"Em họ ta sắp sinh nhật, nó đặc biệt thích loại quần áo này, những món quà khác cảm giác rất phổ thông, cũng không biết tặng gì, vừa hay mua cho nó một bộ quần áo như vậy."
Trần Tử Du lấy quần áo ra: "Cũng không tệ lắm, giống hệt với hình ảnh."
Để tìm được bộ quần áo này, nàng đã chọn lựa trên mạng khoảng mấy ngày, lật tung trên các trang mạng xã hội lớn.
Cuối cùng tìm được một cửa tiệm được đánh giá cao nhất trong giới, đương nhiên giá cả cũng không hề rẻ.
Bất quá đối với Trần Tử Du mà nói, chút tiền này không đáng là bao.
"Đẹp quá nha!"
"Bây giờ giới trẻ cũng rất thích loại quần áo này, trước đó trên TikTok có rất nhiều người ở cổ thành cũng quay video kiểu đó."
"Hình như có chút ấn tượng." Đàm Việt cũng chỉ thỉnh thoảng lướt xem video ngắn, hắn cảm thấy xem video quá lãng phí thời gian.
"Trong công ty cũng có người mặc."
Đàm Việt cau mày, bình thường không có chú ý lắm.
Trần Tử Du lấy điện thoại di động ra, tìm ra một tấm ảnh: "Loại này gọi là mã diện váy, phối với một cái áo màu trắng, coi như mặc đồ bình thường cũng được."
Đàm Việt 'À' một tiếng: "Thì ra loại này cũng là hán phục nha."
Trần Tử Du nói: "Lúc mua bộ quần áo này, ta đã tìm hiểu kỹ một chút về hán phục. Trước đây thuộc dạng tương đối ít người biết, mấy năm gần đây dần dần thịnh hành, cũng được nhiều người biết đến."
"Quần áo đẹp như vậy, mặc lên người chắc chắn rất đẹp."
"Một bộ này thuộc về minh chế, còn có Tống chế" Trần Tử Du giới thiệu sơ qua cho Đàm Việt những gì mình biết về hán phục.
Đàm Việt sờ cằm, nhìn Trần Tử Du lộ ra vẻ suy tư.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
"Ta cảm thấy cô mặc mã diện váy nhất định sẽ rất ngầu."
Trần Tử Du dáng người cao gầy, phối hợp một bộ quần áo như vậy, Đàm Việt có thể tưởng tượng ra hình ảnh.
"Hôm khác ta cũng mua một bộ." Trần Tử Du cười rất vui vẻ: "Nói thật, thị trường hán phục bây giờ rất lớn, ta cảm thấy công ty chúng ta cũng có thể mở rộng nghiệp vụ, thử một chút ở phương diện này."
Với sản nghiệp lớn của công ty giải trí Thôi Xán, chút thử nghiệm này không đáng là bao.
Đàm Việt vuốt cằm nói: "Ta cũng thấy được, đến lúc đó trước hết để người điều tra nghiên cứu thị trường, ở cuộc họp thường kỳ thứ hai nói một chút."
Có vài thứ nói suông không bằng chứng tất nhiên không thể thực hiện, đặc biệt là khi công ty muốn phát triển nghiệp vụ mới, càng cần hiểu rõ tình hình thị trường.
Không nói đến Đàm Việt, những lãnh đạo cấp cao trong công ty chắc chắn không hiểu nhiều về hán phục, nếu không giới thiệu cặn kẽ, nói không chừng bọn họ nghe cũng khó khăn, càng không cần nói đến việc đồng ý nghiệp vụ mới này.
Trần Tử Du khẽ gật đầu: "Trước xem tình hình một chút đã."
Nàng chỉ là thấy trên mạng thị trường hán phục trước mắt rất lớn, nhưng thị trường có thật sự giống như trên mạng hay không, vẫn cần tìm hiểu thêm.
"Ăn cơm trước đi, không thì nguội mất."
Trần Tử Du "Ừ" một tiếng, đem quần áo treo lên giá. Trong quá trình vận chuyển, quần áo có chút nhàu, còn phải là lại cho phẳng.
Đàm Việt nói: "Có muốn uống chút bia không?"
"Được chứ!" Trần Tử Du thoải mái đáp ứng.
Đàm Việt lấy ly ra, hai người bắt đầu ăn cơm.
Đàm Việt chuẩn bị cua nói: "Hôm nay mập mạp rủ ta đi uống rượu."
"Hắn sao lại rủ anh đi uống rượu?" Trần Tử Du nhớ Đàm Việt từng nói với hắn mấy lần, không ngờ hôm nay lại rủ.
"Cái dạng thích uống rượu của hắn, mấy ngày không uống rượu liền khó chịu."
"Có phải hắn có chuyện gì, bình thường không nói ra miệng, chỉ có sau khi uống rượu mới có thể nói không?"
Đàm Việt suy tư nói: "Cô xem thường hắn, ở trước mặt ta coi như không uống rượu hắn cũng biết gì đều nói, không có việc gì, chỉ là đơn thuần muốn uống rượu thôi."
Trần Tử Du bất đắc dĩ cười một tiếng: " Đợi khi nào anh rảnh thì uống với hắn một chút, đến lúc đó ta về bên kia."
"Rồi hãy nói." Đàm Việt nâng chén rượu lên: "Nào, chúng ta cạn ly."
'Keng' hai ly thủy tinh va chạm phát ra âm thanh.
Đàm Việt uống cạn ly rượu, Trần Tử Du hơi nhấp môi một chút.
Một bàn đều là hải sản, ăn khá tốn công, hai người vừa ăn, vừa trò chuyện.
Hơn một tiếng sau.
"Ta ăn no rồi."
Đàm Việt sách đến con cua nói: "Cô đi rửa tay đi, ta dọn dẹp."
"Nhiều đồ quá, đợi anh ăn xong chúng ta cùng nhau dọn."
"Không cần." Đàm Việt ném vỏ cua sang một bên: "Lát nữa chỉ cần bỏ những thứ này vào hộp là được, ta làm một mình được rồi."
"Ta đi tắm một cái." Trần Tử Du đứng dậy rời đi.
Đàm Việt ợ một cái, bắt đầu thu dọn.
Trong nháy mắt lại một giờ trôi qua, Đàm Việt và Trần Tử Du nằm trên ghế sofa xem TV.
"Mệt sao?" Thấy Đàm Việt không ngừng ngáp, Trần Tử Du mở miệng hỏi.
"Có chút."
Hôm nay uống mấy chai bia, những mệt mỏi tích tụ trong những ngày qua nhanh chóng ập đến.
Trần Tử Du nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ: "Cũng không còn sớm, về phòng ngủ đi, không xem nữa."
"OK!" Đàm Việt lại ngáp một cái, sau khi đứng dậy vặn vẹo, duỗi người một chút.
Chào nhau ngủ ngon xong, hai người trở về phòng ngủ riêng.
Trước khi ngủ, Đàm Việt cố ý rót cho mình một ly nước nóng đặt ở đầu giường, uống rượu xong buổi tối dễ bị khát.
Có lẽ do những ngày qua bận rộn suy nghĩ kịch bản, nên vừa nằm xuống không lâu hắn đã chìm vào mộng đẹp.
Hắn mơ thấy cùng Trần Tử Du bước vào một tiệm hán phục, bên trong có đủ loại kiểu dáng.
Trần Tử Du từ phòng thử đồ đi ra, mỉm cười hỏi: "Ta mặc bộ này có đẹp không?"
Đàm Việt gật đầu lia lịa: "Đẹp mắt! Đẹp vô cùng!"
Lúc này Trần Tử Du mặc bộ đồ giống hệt trong ảnh, áo trắng, phối hợp mã diện váy đen, chân mang một đôi giày cao gót đen.
Khí chất của Trần Tử Du được tôn lên một cách tinh tế.
"Ta đi thử bộ khác đây."
"Ừ, đi đi, thử hết quần áo ở đây một lượt đi." Đàm Việt ngồi ở một bên, nhìn Trần Tử Du thay hết bộ này đến bộ khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận