Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 1037: Trần gia

**Chương 1037: Trần Gia**
Trần Tử Du tiến đến nói: "Cơm nước đã xong, anh cứ làm việc ở đây, em mang quà của anh đến chia cho mọi người."
"Mọi người đi đi, ở đây một mình anh là được rồi."
"Vất vả cho anh rồi." Trần Tử Du vỗ vai Đàm Việt, sau đó quay sang mẹ mình, nói: "Mẹ, chúng ta ra ngoài trước đi, A Việt mua cho mọi người rất nhiều đồ, ra xem một chút."
"Mẹ vẫn nên ở lại giúp Tiểu Việt đi, một mình nó làm nhiều cơm như vậy, sao chúng ta có thể ra ngoài được." Trần mẫu trong lòng luôn cảm thấy áy náy.
Đàm Việt nói: "Dì, dì cùng Tử Du ra ngoài đi, một mình con thật sự có thể làm được."
Trần Tử Du khuyên nhủ: "Không sao đâu mẹ, lát nữa xem xong chúng con sẽ vào lại."
Trần mẫu miễn cưỡng gật đầu: "Thôi được, lão Trần, cùng đi theo con gái ra xem một chút."
Trần phụ "ừ" một tiếng.
Ba người rời khỏi phòng, đi tới phòng khách.
Phòng bếp cũng nằm ở lầu một.
Trần Tử Du cầm một món đồ trang điểm lên, nói: "Cái này là cố ý tìm người mua ở nước ngoài cho mẹ đó, mẹ có thích không?"
Trần mẫu vui mừng ra mặt: "Thích chứ, sao lại không thích được!"
"Còn có những thứ này đều là mua cho mẹ." Trần Tử Du tiếp tục nói: "Ba, đây là lá trà ngài thích uống con mua cho ngài."
Đồ đạc lớn nhỏ chất thành một đống.
Trần mẫu nói: "Biết rõ các con không thiếu tiền, nhưng cũng không thể phung phí, sau này trở về, con nhất định phải nói với Tiểu Việt, đừng mua nhiều đồ như vậy nữa."
"Biết rồi, biết rồi." Trần Tử Du thầm nghĩ: "Mua những thứ này anh ấy còn thấy hơi ít đó."
Trần phụ nói: "Tấm lòng của các con chúng ta đã nhận, lát nữa phải cảm ơn Tiểu Việt đàng hoàng, lần đầu tiên tới làm khách còn đích thân xuống bếp. Tử Du, con nghe lời mẹ, sau này không nên mua nhiều đồ như vậy nữa."
"U, mọi người đang làm gì vậy?" Trần Tường từ trên lầu đi xuống.
"Chị của con mang quà về cho mọi người đó, mau lại đây."
"Còn có phần con sao?" Trần Tường tăng nhanh nhịp bước.
"Đây là cho em." Trần Tử Du nhấc hai cái túi, một túi là quần áo, một túi là giày.
Trần Tường cười nói: "Cảm ơn chị!"
"Không cần cảm ơn chị, những thứ này không phải chị mua, đều là anh rể tương lai của em chọn đó, muốn cảm ơn thì cảm ơn anh ấy."
Trần Tường nhìn quanh một vòng, nói: "Anh Việt còn đang ở trên lầu nghỉ ngơi sao?"
"Không có, đang ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa."
Trần Tường gật đầu ra vẻ suy tư, nói: "Con mang đồ lên trước, rồi lập tức xuống bếp giúp đỡ."
Trần mẫu nói: "Tử Du, con vào bếp xem một chút, xem có cần chúng ta giúp gì không."
"Được." Trần Tử Du cười đi vào phòng bếp.
"Chia xong hết rồi sao?"
So với không khí bên ngoài, Đàm Việt vẫn thích ở trong bếp một mình làm đồ ăn hơn, lần đầu gặp mặt cha mẹ vợ, trong lúc nói chuyện thật sự không biết phải làm gì.
"Ba mẹ em, còn có Trần Tường, mọi người đều rất thích quà anh tặng."
"Vậy thì tốt." Đàm Việt thở phào nhẹ nhõm, lần này đến cứ lo lắng quà mình tặng mọi người không thích.
"Trần Tường lát nữa sẽ vào bếp giúp anh một tay, thằng bé rất vui."
Đàm Việt nhìn thời gian, mừng rỡ nói: "Không cần đâu, anh ở đây một mình vẫn tốt hơn."
Trần Tử Du đương nhiên hiểu ý của Đàm Việt.
Lúc hai người đang nói chuyện, giọng Trần Tường từ bên ngoài truyền đến: "Anh Việt, có việc gì em có thể giúp không?"
"Về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây không cần em."
"Chị, em đây là muốn tận mặt cảm ơn anh Việt đã mua đồ cho em." Trần Tường nói: "Anh Việt, cảm ơn anh đã mua quà cho em, em đều rất thích."
"Thích là tốt rồi!"
"Có việc gì em có thể làm không? Em phải cảm ơn anh đàng hoàng mới được."
Đàm Việt cười nói: "Không cần, không cần, em ra ngoài đi, hôm nay giao phòng bếp này cho anh là được."
Trần Tử Du nói: "Hay là vậy đi, lát nữa em mang những món ăn làm xong này ra phòng khách, dì Lưu hôm nay nghỉ rồi, việc này giao cho em."
"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ." Trần Tường bắt đầu bưng thức ăn ra phòng khách.
Lúc này, Trần phụ và Trần mẫu cũng tới giúp đỡ.
Hơn hai mươi phút sau, trước mặt vài người bày đầy thức ăn thơm ngát.
Đàm Việt nói: "Hôm nay tạm thời làm nhiều như vậy, mọi người nếm thử xem mùi vị thế nào? Hy vọng bác trai bác gái có thể góp ý, món nào chưa ngon thì sau này con sẽ cải thiện."
Trần phụ nói: "Món ăn đầu tiên là phải chú trọng hình thức, những món Tiểu Việt làm nhìn qua đã thấy ngon miệng rồi."
"Thôi được rồi, lão Trần, ông đúng là đang thưởng thức thật đó." Trần mẫu ngắt lời: "Tiểu Việt, không cần để ý bác trai, cầm đũa ăn cơm đi."
"Vâng ạ."
Bữa trưa bắt đầu trong không khí thoải mái.
Nói gì thì nói, Trần phụ và Trần mẫu đều là người làm trong ngành ăn uống, nếm thức ăn đã thành thói quen.
Trần phụ nói: "Nếu như Tiểu Việt không làm đạo diễn điện ảnh, ta nhất định sẽ mời cậu ấy về công ty chúng ta, mùi vị những món ăn hôm nay không hề thua kém đầu bếp, thậm chí còn ngon hơn cả những đầu bếp cao cấp làm."
"Bác trai quá khen, con chỉ là trước kia thích làm vài món nhắm thôi ạ." Đàm Việt rất khiêm tốn.
Trần mẫu cũng ở bên cạnh tán dương: "Tài nấu ăn của Tiểu Việt thực sự rất giỏi."
Trần Tử Du vui vẻ nói: "Con đã nói anh ấy là đầu bếp bị đạo diễn trì hoãn rồi mà."
"Tiểu Việt làm đạo diễn cũng rất giỏi."
Mọi người vừa cười vừa nói, bữa trưa kết thúc rất nhanh.
"Mọi người ra uống trà trước đi, con dọn dẹp một chút." Trần mẫu đứng dậy chuẩn bị thu dọn.
Đàm Việt nói: "Dì, để con làm cho, dì đi nghỉ ngơi đi."
Trần mẫu lần này kiên quyết từ chối: "Không được Tiểu Việt, đi uống trà với bác trai đi, ở đây giao cho dì."
Đã để khách nấu cơm, nếu như lại để khách dọn dẹp bát đũa thì thật sự là bất lịch sự.
"Để con giúp mẹ dọn dẹp, anh đi uống trà đi." Trần Tử Du ra hiệu bằng ánh mắt.
"Đi thôi, Tiểu Việt, nghe nói con cũng thích uống trà, nếm thử trà của ta xem sao."
Đàm Việt đi theo phía sau, hai người ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nhàn nhã trò chuyện.
Trần phụ nói: "Ta nghe Tử Du nói con cũng thích uống trà."
"Vâng, đúng vậy bác ạ." Đàm Việt bắt đầu nói về sở thích uống trà của mình.
Bình thường Trần phụ cũng khá thích uống trà, hai người rất hợp nhau ở điểm này.
Không lâu sau, Trần mẫu, Trần Tử Du và Trần Tường thu dọn xong xuôi trở lại phòng khách.
"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?" Trần Tử Du ngồi xuống bên cạnh Đàm Việt.
Vừa nãy lúc dọn dẹp, cô còn lo hai người sẽ ngại ngùng, mỗi lần len lén nhìn sang đều thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ, trong lòng không khỏi có chút hiếu kỳ.
"Cùng bác trai học hỏi một chút kiến thức về uống trà."
Trần phụ bắt đầu rửa tách trà, nói: "Tử Du, con nếm thử lá trà này xem, mùi vị thế nào, con chắc chắn chưa từng uống qua."
Đàm Việt đã nếm thử qua, nói: "Trà này mùi vị rất tuyệt ạ."
"Vậy thì con nhất định phải nếm thử rồi." Tuy Trần Tử Du không quá thích uống trà, nhưng đã được hai người khen ngợi như vậy, lòng hiếu kỳ của cô trong nháy mắt bị khơi dậy.
Trần phụ rót cho mỗi người một ly, mọi người cùng ngồi hàn huyên.
Trần mẫu hỏi: "Cha mẹ con bây giờ đang ở Tể Thủy à?"
Đàm Việt gật đầu nói: "Bọn họ ở đó hơn hai mươi năm rồi, chuyển sang nơi khác không có hàng xóm quen biết, bọn họ cũng không muốn chuyển đi nơi khác."
"Đúng vậy! Lớn tuổi rồi thì chỉ muốn ở nhà cũ thôi." Trần mẫu nói: "Lúc còn trẻ, còn muốn cả ngày chạy ra ngoài, bây giờ thì chỉ muốn ở nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận