Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 987: Lão giáo phụ dịch người, ký Phạm Sơn

**Chương 987: Lão giáo phụ thay người, ký Phạm Sơn**
Sau khi Trịnh Thông rời đi, Đàm Việt rót cho mình một ly trà, đứng bên cửa sổ trầm tư suy nghĩ về tình hình của các diễn viên chính.
Cân nhắc đến tầm quan trọng của bộ phim này, hắn không thể không thận trọng trong việc chọn diễn viên.
Đàm Việt khẽ nhấp một ngụm trà, thấp giọng lẩm bẩm: "Mã Quốc Lương thì không có vấn đề gì."
Diễn xuất của Mã Quốc Lương đã thành công chinh phục giới "lão hí cốt", hoàn toàn đạt đến trình độ diễn vai nào ra vai đó. Lần này, dù không có buổi thử vai, Đàm Việt vẫn đặc biệt yên tâm.
Hai người đã hợp tác với nhau hơn mười lần, tất nhiên không thể chê vào đâu được về độ ăn ý.
Hơn nữa, có Mã Quốc Lương ở phim trường, Đàm Việt còn có thể nhờ ông giúp đỡ rất nhiều việc.
Ví dụ như nói về vai diễn cho diễn viên.
Có đôi khi, diễn viên thường có tâm lý kính sợ đối với đạo diễn, đặc biệt là những diễn viên trẻ, nên không dám nói nhiều.
Nhưng nếu có Mã Quốc Lương ở đó, sẽ có rất nhiều diễn viên đến tìm ông để xin chỉ bảo.
"Lão giáo phụ, lão giáo phụ." Đàm Việt bưng ly trà trở lại trước máy tính.
Mấy ngày qua, hắn vẫn luôn cân nhắc xem liệu Tiêu Thành có thể đảm đương được nhân vật lão giáo phụ hay không.
Vai diễn của Tiêu Thành còn nặng hơn vai diễn của Mã Quốc Lương, dù sao thì trong bộ phim này, tất cả mọi chuyện xảy ra đều xoay quanh lão giáo phụ.
Diễn xuất của Tiêu Thành không thể chê, rất có thực lực, nhưng Đàm Việt lại cảm thấy thiếu một chút gì đó, khiến hắn có chút không yên tâm, nhất thời rơi vào tình thế khó xử.
Tuy nói hiện tại đã giao nhân vật Vitor Corleone cho Tiêu Thành, nhưng nếu có thể tìm được diễn viên thích hợp hơn, Đàm Việt sẽ đích thân đến nói rõ tình huống, Tiêu Thành chắc chắn cũng sẽ hiểu.
Đàm Việt nằm trên ghế, cau mày nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu suy tính xem còn có diễn viên nào thích hợp hơn không.
"Hay là để cho Phạm lão sư đến thử xem?"
Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Đàm Việt ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại lên.
Hắn chủ yếu cân nhắc ở chỗ Phạm Sơn là diễn viên kịch ngắn, dù nói thế nào thì người xem vẫn luôn có thể nhìn ra một vài nét của diễn viên hài trên người ông.
Nhưng 《Bố Già》không chỉ chiếu ở trong nước mà còn muốn chiếu đồng bộ trên toàn cầu.
Ấn tượng vốn có trong lòng khán giả có thể thả lỏng một chút, không cần quá nặng nề, huống chi Phạm Sơn là người có thực lực chân chính.
Điện thoại di động đổ chuông mấy giây, liền truyền đến giọng nói của Phạm Sơn.
"Đàm tổng."
"Xin lỗi, Phạm lão sư, giờ này gọi điện cho ngài, không làm phiền ngài chứ."
Phạm Sơn cười đáp: "Không có, không có, ta chỉ là một ông già thì có chuyện gì chứ."
Đàm Việt nói đùa: "Ta nghe nói gần đây ngài nhận được không ít kịch bản, còn có một số đạo diễn mời nữa."
"Thật ra thì đúng là có chuyện như vậy, ảnh hưởng của «Mùa Dài Đằng Đẵng» quá lớn, rất nhiều đạo diễn cũng muốn ta đến diễn vai ông già." Phạm Sơn nói ra nỗi chua xót của mình.
Không thể phủ nhận là 《Mùa Dài Đằng Đẵng》quả thật đã giúp ông có thể nhận được kịch bản, nhưng chất lượng kịch bản quá kém, hình tượng nhân vật gần như không khác biệt so với 'Vương Hưởng', liếc qua một cái là biết muốn "ăn theo" sự nổi tiếng, căn bản không phải đạo diễn tốt thật sự.
Sau khi diễn 《Mùa Dài Đằng Đẵng》, ông cũng muốn rằng, dù không có vai diễn nào, ông cũng sẽ không tùy tiện nhận những vở kịch nát.
Đàm Việt hỏi: "Bây giờ ngài đang ở nhà cũ sao?"
"Không có, ta đang ở nhà con trai. Một mình ở nhà cũ cũng không có việc gì làm, ta đến đón cháu trai, giúp vợ chồng con trai ta nấu cơm."
"Nếu ta nhớ không lầm thì, nhà con trai ngài ở ngay kinh thành."
"Không sai, cách công ty khoảng hơn một tiếng đi đường, ta còn đang nghĩ đợi ngài rảnh, sẽ qua đó trò chuyện."
"Vậy thì tốt quá, vừa hay ta cũng có chút việc cần tìm ngài, ta vừa viết xong một kịch bản phim mới, trong đó có một nhân vật muốn mời ngài đến thử vai, không biết khi nào ngài có thời gian?"
"Bây giờ ta có thời gian." Phạm Sơn vội vàng nói: "Bây giờ ta sẽ xuất phát, đợi ta hơn một tiếng."
"Phạm lão sư, nhân vật này có độ khó tương đối lớn, có thể sẽ khiến ngài phải về tay không."
Phạm Sơn không thèm để ý nói: "Kết quả thử vai không thích hợp, đối với diễn viên chúng ta mà nói là chuyện bình thường, tốn công một chuyến thì có sao?"
Lúc này trong lòng ông đang nghĩ: Đây chính là phim của Đàm Việt!
"Vậy đi, bây giờ ta sẽ phái xe đến đón ngài."
"Không cần, quá lãng phí thời gian, ta đi tàu điện ngầm qua đó là được rồi."
"Này..."
Phạm Sơn ngắt lời nói: "Cứ quyết định như vậy đi, Đàm tổng, ta thu dọn một chút rồi lên đường."
"Ngài đi đường cẩn thận."
Phạm Sơn đặt điện thoại xuống, thay một bộ quần áo tươm tất, đội mũ lưỡi trai, nói qua với con trai rồi vội vàng ra cửa.
Không ai có thể ngăn cản được mị lực từ phim của Đàm Việt.
Đàm Việt liền bảo Trần Diệp đi báo trước với lễ tân, rồi ngồi đợi Phạm Sơn đến.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hơn một tiếng sau.
Phạm Sơn đi tới dưới lầu công ty Thôi Xán, vừa vào cửa liền thấy nhân viên lễ tân đi tới.
"Phạm lão sư."
"Xin chào! Ta đến tìm Đàm tổng."
Nhân viên lễ tân nói: "Đàm tổng đã sắp xếp để đón ngài, mời ngài đi theo tôi."
"Cảm ơn!"
Phạm Sơn theo nhân viên lễ tân đi thang máy lên tầng tám, đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Trần bí thư, Phạm lão sư đến rồi."
"Giao cho ta đi." Trần Diệp nói: "Phạm lão sư, chào ngài."
"Xin chào! Đã lâu không gặp."
Trần Diệp mỉm cười nói: "Đàm tổng đang đợi ngài ở trong phòng làm việc, mời ngài đi theo ta."
Trần Diệp khẽ gõ cửa.
"Vào đi."
"Đàm tổng, Phạm lão sư đến rồi."
"Mau mời vào." Đàm Việt đứng dậy nghênh đón.
Sau khi Phạm Sơn bước vào, chào hỏi: "Đàm tổng."
Đàm Việt cũng đi tới, nắm tay Phạm Sơn: "Phạm lão sư, đã lâu không gặp, mời ngài ngồi."
Hai người ngồi trên ghế sofa, Trần Diệp ở bên cạnh pha trà.
Đàm Việt nói: "Hôm nay thật ngại quá, đột nhiên lại để ngài đến đây."
"Có thể nhận được điện thoại của Đàm tổng, ta mới là người nên cảm thấy cao hứng, ngài còn nhớ đến ông già này."
"Ngài quá khiêm nhường."
Phạm Sơn xua tay nói: "Có thể được diễn «Mùa Dài Đằng Đẵng» ta đã không còn gì tiếc nuối, coi như sau này không được diễn nữa ta cũng thấy đủ rồi."
《Mùa Dài Đằng Đẵng》đã để lại một quả "bom nguyên tử" trong giới phim truyền hình, mang đến ảnh hưởng quá sâu xa.
"Phạm lão sư, ngài nói quá rồi, diễn xuất của ngài còn có thể tiếp tục diễn, hai mươi năm nữa tuyệt đối không có vấn đề."
Trần Diệp mang trà đã pha xong cho hai người rồi rời đi.
Đàm Việt cũng bắt đầu nói vào chuyện chính: "Khoảng thời gian này ta viết một kịch bản điện ảnh về Hắc Bang, dự định chiếu đồng bộ trên toàn cầu. Nhân vật có độ khó lớn mà ta nói với ngài chính là một trong những nhân vật chính của bộ phim này, ta muốn mời ngài đến thử một lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận