Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 1037: Trần gia

**Chương 1037: Trần gia**
Đàm Việt nói: "Bây giờ ngài không cần phải vất vả như trước kia nữa rồi, chú ý giữ gìn sức khỏe nhiều hơn, đối với những vãn bối như chúng ta mà nói là chuyện không gì tốt hơn."
"Chờ Tử Du còn có Tường Tường lo xong chuyện đại sự cả đời, chúng ta sẽ lui về nghỉ ngơi, bây giờ thừa dịp thân thể còn khỏe mạnh, còn có tinh lực, vẫn có thể lăn lộn thêm mấy năm nữa."
Nữ cường nhân một mặt nhất thời liền được triển hiện ra.
Bây giờ Đàm Việt đã biết rõ tính cách của Trần Tử Du nguyên lai là di truyền từ Trần mẫu.
"Tiểu Việt, uống trà đi." Trần phụ bưng ly lên uống một hớp.
"Cảm ơn thúc thúc."
Vài người cùng nhau nhấp một ngụm trà.
Trần mẫu đặt ly xuống, nói: "Tiểu Việt, ngươi và Tử Du tuổi tác đều không còn nhỏ nữa, hai người các ngươi qua lại thời gian cũng không ngắn, nếu như đôi bên cảm thấy thích hợp, các ngươi nên suy tính đến chuyện hôn nhân đi, ta và thúc thúc của ngươi đối với hôn sự này của các ngươi cũng không có ý kiến gì."
Nghe được câu này, Đàm Việt hơi sững sờ, hắn vẫn đang suy nghĩ nên làm thế nào để đề cập đến chuyện này, không ngờ tới Trần mẫu lại là người dẫn đầu nói ra.
Dù sao cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn.
Đàm Việt dừng lại không đến một giây đồng hồ, nói: "Thúc thúc, a di, thực ra ta và Tử Du nhân dịp kỳ nghỉ lần này trở về, chính là vì chuyện kết hôn. Chúng ta đã suy nghĩ kỹ, đã đến lúc quan hệ có thể tiến thêm một bước về phía trước."
Trần Tử Du nhìn gò má Đàm Việt, trong lòng dâng lên ấm áp.
Trần phụ nói: "Kết hôn là chuyện của hai đứa, hai đứa nhận thấy thích hợp thì nhanh chóng tiến hành thôi."
Tảng đá lớn trong lòng Đàm Việt rốt cuộc cũng rơi xuống, cả người dần dần bình tĩnh lại, cùng Trần phụ, Trần mẫu vui vẻ trò chuyện.
Trần Tử Du bỗng nhiên nhắc tới: "Khi nào thì chúng ta đính hôn ạ?"
Trần phụ nói: "Như vậy đi, hôn sự của hai đứa là đại sự của hai nhà, bất kể thế nào, cũng nên gặp mặt cha mẹ Tiểu Việt một lần, tìm một thời gian, chúng ta cùng ăn bữa cơm, trò chuyện một chút về chuyện đính hôn, kết hôn."
Giữa đính hôn và kết hôn còn có rất nhiều chuyện nhỏ, liên quan đến một số lễ nghi, Trần phụ cảm thấy gặp mặt trò chuyện một chút sẽ tốt hơn.
"Vâng, thúc thúc."
Trần mẫu đề nghị: "Hay là trước tiên cứ định thời gian đính hôn vào cuối năm đi, đến năm những ngày đó đều là ngày tốt cả. Tử Du, con thấy thế nào?"
Trần Tử Du suy tư chốc lát: "Có thể ạ."
Trần phụ nói: "Mẹ con chỉ là đề nghị cho các con, cụ thể thời gian như thế nào vẫn là do chính các con sắp xếp."
Đàm Việt nói: "A di nói cuối năm rất tốt, quay đầu con sẽ nói với gia đình một tiếng."
Vài người vừa uống trà, vừa tiếp tục trò chuyện.
Trải qua một phen thương lượng, thời gian đính hôn bước đầu được định vào cuối năm, trong lúc đó nếu có chuyện gì thì có thể điều chỉnh.
Về phần sính lễ, cùng với các loại quà tặng trong ngày lễ, hai bên không có bàn luận.
Một mặt, Trần phụ, Trần mẫu có ấn tượng vô cùng tốt với Đàm Việt, cho rằng con gái mình đã chọn đúng người, coi như không có bất kỳ sính lễ nào bọn họ cũng vui lòng.
Mặt khác chính là Trần gia gia đại nghiệp đại, cũng không quan tâm đến phương diện này, chỉ cần con gái sống tốt là được.
Lại nói, đối với những người như Đàm Việt bọn họ, quan trọng nhất là nhân phẩm, cũng không thiếu tiền.
Không biết qua bao lâu, Trần phụ nhìn đồng hồ: "Các con tiếp tục uống trà, nói chuyện phiếm đi, ta phải ra ngoài một chuyến."
Trần Tử Du vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Ba, ba đi đâu vậy?"
Trần mẫu đáp: "Công ty quá bận rộn, phải có người ở đó trông coi."
Ngày mồng một tháng năm là tuần lễ vàng du lịch, lượng khách du lịch có thể nói là tăng đột biến, ăn uống vào khoảng thời gian này cũng sẽ bận rộn theo.
"Ta đến công ty xem một chút, các con muốn làm gì thì cứ làm." Trần phụ sắp xếp nói: "Trần Tường, con dẫn anh của con đi dạo xung quanh một chút đi."
"Yên tâm đi, ba."
Đàm Việt nói: "Thúc thúc, trên đường chú ý an toàn."
Trần phụ phất tay một cái, thay giày rồi đi ra ngoài, tài xế cũng đã sớm đợi ở cửa.
Trần Tử Du nói: "Mẹ, buổi tối ta cùng mẹ đi dạo phố nha."
"Không cần, con ở nhà với Tiểu Việt đi." Trần mẫu nói.
Ở bên cạnh, Đàm Việt nói: "A di, để Tử Du cùng a di đi dạo phố đi, con ở đây đợi không có vấn đề gì."
Trần Tường nói: "Không phải là còn có con sao, con sẽ ở cùng Việt ca, hai người cứ đi dạo phố đi."
"Đi thôi." Trần Tử Du đi tới trước mặt mẫu thân.
"Được, ta đi thay bộ quần áo." Trần mẫu trong lòng vẫn là muốn đi.
Trần Tử Du quanh năm suốt tháng hận không được chỉ có dịp cuối năm mới có thể trở về, coi như có trở về, thì bà cũng bận đến mức không có thời gian.
Bây giờ có con gái ở cùng mình đi dạo trung tâm thương mại, dĩ nhiên là bà rất muốn đi.
"Con với mẹ cùng đi lên, tư vấn cho mẹ một chút." Trần Tử Du nói.
Nụ cười trên mặt Trần mẫu rõ ràng, hai người lên lầu thay quần áo.
"Việt ca, ta dẫn anh đi tham quan nhà chúng ta một chút nhé."
"Được thôi." Đàm Việt không có cự tuyệt, hắn cũng muốn nhìn xem tòa biệt thự độc lập này rốt cuộc là có cấu tạo như thế nào.
Hai người đầu tiên là đi tới khu vực thư giãn ở tầng hầm.
Trần Tường giới thiệu: "Nơi này có phòng bi-a, phòng âm thanh..."
Hai người vừa đi vừa nói, không có việc gì làm, nên đi rất chậm.
Tầng hầm còn có khu vực tập thể hình, phòng xem phim.
Đi dạo một vòng tầng hầm, hai người đi lên lầu một, vừa vặn gặp Trần mẫu và Trần Tử Du chuẩn bị ra ngoài.
Trần mẫu giao phó nói: "Tường Tường, dẫn anh của con đi dạo xung quanh cho tốt, chúng ta ra ngoài trước đây, rất nhanh sẽ trở lại."
"Hai người cứ yên tâm đi dạo phố, trong nhà cứ giao cho con."
"Tiểu Việt, chúng ta đi đây."
"Vui vẻ nha, a di." Đàm Việt nói: "Tử Du, trên đường lái xe chậm một chút, chú ý an toàn."
Trần Tử Du "Ừ" một tiếng: "Hai người ở nhà nha, chúng ta đi đây."
Sau khi Trần mẫu và Trần Tử Du rời đi, trong nhà chỉ còn Đàm Việt và Trần Tường.
"Chúng ta tiếp tục đi xem đi." Trần Tường tiếp tục dẫn đường, giới thiệu các khu vực trong nhà.
"Bên trong đều là cất giữ rượu." Vừa nói chuyện, Trần Tường mở cửa phòng.
Bởi vì rượu cất không thể để nhiệt độ quá cao, nên cả gian phòng rất là tối.
"Nhiều như vậy!" Đàm Việt thốt lên một tiếng cảm thán.
Bốn bức tường đều làm thành tủ rượu, chất đầy rượu.
"Buổi tối có muốn uống chút gì không?" Trần Tường thăm dò hỏi.
"Có thể." Đàm Việt cảm thấy uống chút rượu vẫn khá tốt.
Trần Tường dừng lại ở trước một tủ rượu, cầm lên một chai rượu, nói: "Đây là một người bạn tặng chai Lafite năm 82, buổi tối chúng ta uống chai này đi."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận