Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 197: Mất tăm trở về nhà

**Chương 197: Mất tăm trở về nhà**
Chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng lại dưới lầu Đài Truyền hình tỉnh Hà Đông.
"Đài trưởng, đến nơi rồi." Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu, thấy đài trưởng vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, khẽ gọi.
Điền Văn Bân chậm rãi mở đôi mắt có chút vằn đỏ, nhìn ra ngoài cửa xe, thấy tòa nhà đài quen thuộc, trong lòng Điền Văn Bân nhất thời an ổn không ít. Ở tòa cao ốc này, hắn đã làm việc hơn hai mươi năm, quá quen thuộc, hơn nữa hiện tại hắn còn là lãnh đạo cao nhất của đài truyền hình này. Về tới đây, tâm tình cũng không khỏi thoải mái hơn nhiều.
"Được, Tiểu Vương, đậu ở chỗ này đi, ta lên trước." Điền Văn Bân hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần.
Tối hôm qua ở bên giường con gái, một đêm không ngủ, bây giờ trạng thái tinh thần của hắn quả thật có chút không tốt.
Bất quá, Điền Văn Bân cũng biết, bây giờ không phải lúc ngủ, cũng không phải lúc nghỉ ngơi.
Sáng sớm, ngay trước mặt con gái gọi điện thoại cho Diêu Sùng, bảo hắn ra thông báo đem Lâm Khải Phong điều chỉnh đến «Tọa đàm Đại Hội», một việc rất đột nhiên, không biết Đàm Việt bên kia có thể chấp nhận hay không, có phản ứng gì không.
Mặc dù lúc ở bệnh viện, nhìn dáng vẻ suy nhược của con gái, trong lòng Điền Văn Bân cũng từng hận Đàm Việt, nhưng đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, khi lý trí khôi phục, hắn vẫn biết làm thế nào để đối đãi với Đàm Việt. Hắn hiện tại cần Đàm Việt củng cố địa vị cho mình, Đài truyền hình Hà Đông cũng cần Đàm Việt dẫn dắt «Tọa đàm Đại Hội» ngày càng phát triển, không ngừng gặt hái thành tích huy hoàng hơn.
Trong lòng Điền Văn Bân suy nghĩ, lần này nếu như Đàm Việt bất mãn, hắn có thể bồi thường cho Đàm Việt từ những phương diện khác. Về phần vị trí người chủ trì «Tọa đàm Đại Hội», mình đã đáp ứng con gái, Lâm Khải Phong nhất định phải được điều tới.
"Đài trưởng tốt."
"Đài trưởng, ngài đến rồi ạ."
"Đài trưởng tốt."
Nhân viên bảo vệ ở cửa cúi người chào hỏi.
Điền Văn Bân theo thói quen mỉm cười gật đầu hỏi thăm, sau đó nhấc chân bước vào tòa nhà đài truyền hình.
Điền Văn Bân không chú ý tới, sau khi hắn đi vào cao ốc, các nhân viên an ninh nhìn theo bóng lưng của hắn nhỏ giọng thì thầm.
"Đài trưởng tốt."
"Đài trưởng."
Dọc đường gặp phải rất nhiều người đến chào hỏi Điền Văn Bân, ban đầu Điền Văn Bân cũng đều cười đáp lại, bất quá dần dần, Điền Văn Bân cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao rất nhiều người nhìn ánh mắt của hắn lại lạ lùng như vậy?
Vừa mới trở lại phòng làm việc, đang định gọi điện thoại bảo Diêu Sùng tới một chuyến, hỏi một chút phản ứng của Đàm Việt bên kia có mãnh liệt hay không, nếu như tâm tình bất mãn hơi nặng, có thể thích hợp bồi thường nhiều hơn một chút, cầu ổn.
Chỉ bất quá, điện thoại di động còn chưa kịp lấy ra, cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra.
Điền Văn Bân quay đầu nhìn tới, thấy Diêu Sùng và Cao Kiến có chút thở hổn hển, nhíu mày một cái, nói: "Hai người sao lại cùng nhau tới, bất quá cũng đúng lúc, ta có chuyện còn muốn hỏi, Đàm Việt đối với việc trong đài đem Lâm Khải Phong điều chỉnh đến «Tọa đàm Đại Hội» làm MC, có thái độ gì?"
Nhìn Điền Văn Bân trước mặt, Diêu Sùng sắc mặt khó coi, nhưng vẫn điều chỉnh một chút giọng nói: "Đài trưởng, Đàm Việt từ chức rồi."
Diêu Sùng nhìn Điền Văn Bân, trong lòng thầm mắng, còn ở đây suy nghĩ Đàm Việt sẽ bỏ hay không bỏ chức vị người chủ trì, bây giờ thì hay rồi, vị trí tổng phụ trách cũng bỏ trống rồi, ngươi tự tìm người đến gánh đi.
"Hả, Đàm Việt từ —— Ừ?"
Điền Văn Bân chợt cứng đờ, sắc mặt đại biến, "Từ chức gì cơ? Đàm Việt từ chức?"
Bên cạnh, Cao Kiến nhìn vẻ kinh hãi của Điền Văn Bân, trong lòng vừa tức vừa thoải mái.
Tức là, ngươi đã biết rõ Đàm Việt quan trọng như vậy, còn cố tình chĩa mũi dùi vào người ta, chỉ vì muốn cho con gái ngươi hả giận, gắng gượng ép người tổng phụ trách có tài hoa, tiềm năng nhất đài rời đi, việc này có phải người bình thường có thể làm ra không?
Thoải mái là nhìn phản ứng bây giờ của Điền Văn Bân, hối hận đi nhé!
Làm chủ nhiệm bộ tiết mục, Cao Kiến và Đàm Việt bình thường tiếp xúc rất nhiều, đối với người trẻ tuổi tài hoa, chín chắn này, Cao Kiến rất thưởng thức, mấu chốt là đài truyền hình vệ tinh tiết mục bộ xuất hiện một Đàm Việt, đối với hắn mà nói là một công trạng rất lớn!
Bây giờ Cao Kiến cũng coi như đã nhìn ra.
Tổng thanh tra đối với Điền Văn Bân cũng có tức giận, căn bản không hề khuyên can, Diêu Sùng càng giống như là thông báo một tiếng, sau đó thờ ơ lạnh nhạt.
Cũng phải, khi Điền Văn Bân còn chưa trở lại, hai người bọn họ đã nghe ngóng được tin tức trong đài, cái thông báo "hứa hẹn" của «Tọa đàm Đại Hội» là một việc mà Diêu Sùng rất thích, trực tiếp tung ra Điền Văn Bân, để cho vị đài trưởng mới nhậm chức này thu hút phần lớn hỏa lực.
Diêu Sùng dù cũng có trách nhiệm, nhưng sẽ không để Điền Văn Bân gánh vác trách nhiệm lớn.
Tâm thần Điền Văn Bân chấn động trong nháy mắt, phản ứng của Đàm Việt mãnh liệt hơn hắn tưởng tượng, vậy mà lại từ chức.
Đàm Việt quan trọng hơn «Tọa đàm Đại Hội», Điền Văn Bân rất rõ, trong lòng giờ phút này cũng có mấy phần hối tiếc. Vốn cho rằng Đàm Việt nhiều nhất trong lòng có chút bất mãn, nhưng cố kỵ công việc sự nghiệp, sẽ không có mâu thuẫn gì lớn, nhưng không nghĩ tới, đây là trực tiếp xảy ra biến cố lớn!
Diêu Sùng mím chặt môi, sắc mặt nghiêm túc, nhìn về phía Điền Văn Bân, nói: "Không thể để Đàm Việt từ chức, Diêu tổng, ngài có phương thức liên lạc của Đàm Việt không? Mau chóng liên lạc với hắn, bảo hắn trở lại!"
Dừng một chút, Điền Văn Bân lại bổ sung: "Nói với hắn, trước đó chỉ là hỏi ý kiến của hắn, nếu như hắn cảm thấy không thích hợp, chúng ta hoàn toàn có thể điều Lâm Khải Phong trở lại «Mỗi ngày nói»."
Chỉ cần có thể khiến Đàm Việt trở lại, Điền Văn Bân đã không còn lo được nhiều như vậy.
Hơn nữa, điều khiến Điền Văn Bân càng thêm thấp thỏm là, ngày mai sẽ là ngày đài tổ chức đại hội khen thưởng cho «Tọa đàm Đại Hội».
Lần này khen ngợi đại hội là do nguyên đài trưởng đài truyền hình Hà Đông, cục trưởng phân cục văn hóa Hà Đông hiện tại là Doãn Lương Quân dẫn đầu, mà Đàm Việt là tổng phụ trách tiết mục, nếu như ngày mai vắng mặt tại hoạt động này, thật sự có thể gây ra chuyện lớn!
Ngày mai những người tham dự hoạt động này, có thể là người trong toàn hệ thống tổng cục văn hóa Hà Đông, bao gồm một số danh nhân văn hóa, dĩ nhiên chủ yếu vẫn là lãnh đạo các cấp đài truyền hình.
Doãn Lương Quân muốn mượn lần đại hội khen thưởng này để tạo thanh thế, bây giờ sắp bắt đầu rồi, Đàm Việt mà rời đi, thanh thế này hoàn toàn liền biến thành trò cười.
Nghe Điền Văn Bân nói, Diêu Sùng không có động tác gì, nhìn Điền Văn Bân, thanh âm bất đắc dĩ lại bất lực, nói: "Đài trưởng, tôi đã liên lạc với Đàm lão sư rồi, bất quá điện thoại của hắn vẫn không có ai nghe máy."
"Hắn... Hẳn là đang cố tình tránh chúng ta."
Điền Văn Bân nghe Diêu Sùng nói, sắc mặt không khỏi lại khó coi mấy phần, trong lòng rối bời, đứng lên chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng làm việc, "Diêu tổng, vậy thế này đi, chúng ta cùng đi đến nhà Đàm lão sư một chuyến."
Nghe Điền Văn Bân nói, Diêu Sùng ngược lại có chút kinh ngạc, nói: "Đài trưởng, chúng ta cùng đi sao?"
Điền Văn Bân thần sắc trịnh trọng, nói: "Đúng, là ta trước đó suy nghĩ không chu đáo, lần này tự mình đi tìm Đàm lão sư, vô luận thế nào cũng phải giữ hắn lại."
Lời nói của Điền Văn Bân, thật ra khiến Diêu Sùng và Cao Kiến tâm tình tốt hơn một chút.
Đây mới là trạng thái bình thường của Điền Văn Bân, năng lực làm việc mạnh, vì hoàn thành công việc có thể không câu nệ tiểu tiết, hạ mình tự đi mời người.
Chỉ là vì liên quan đến người nhà, lần này lại làm việc hơi quá đáng.
Diêu Sùng gật đầu một cái, không biết có thể hay không đem Đàm Việt kéo trở về, nhưng nếu Điền Văn Bân, đài trưởng này đều có thể hạ mình đi mời người, nguyện ý đi xin lỗi Đàm Việt, hắn tự nhiên cũng có thể.
Diêu Sùng quay đầu nói với Cao Kiến: "Lão Cao, anh đi tra địa chỉ nhà Đàm lão sư, chờ một lát chúng ta cùng đi."
"Được!" Cao Kiến gật đầu một cái, lại nói với Điền Văn Bân một tiếng, liền xoay người đi làm việc.
.
Thành phố Tể Thủy, ngoại ô.
Đàm Việt đeo kính râm, khẩu trang, xách túi lớn túi nhỏ, xuống xe taxi.
Hắn đã quyết định từ chức, cũng không cần phải dùng nhiều tinh lực như vậy để suy nghĩ về những tình tiết quay chụp sau này của «Tọa đàm Đại Hội», như vậy cũng có thể dành nhiều thời gian hơn cho người nhà.
Ở nhờ nhà họ Thu một hôm, mang theo đồ đạc trực tiếp trở về sân cũ, ở cùng bố mẹ một thời gian, tiện thể đón Tết Nguyên Đán.
Dọc đường đụng phải một số người có chút quen mặt, nhưng không gọi được tên, Đàm Việt cũng không đi qua nói chuyện, chủ yếu là bây giờ hắn mang khẩu trang, kính râm, những người khác cũng không nhận ra được hắn.
Đi tới cửa nhà, cửa chính khép hờ, Đàm Việt vừa mới đi tới cửa sân, đã nghe thấy mùi thơm xông vào mũi.
Đàm Việt trực tiếp dùng bả vai đẩy cửa ra, trong sân, mọi người đang bận rộn.
Cha ở dưới nồi nhóm lửa, trong nồi dầu nóng hổi đang sôi sùng sục, mẹ buộc tạp dề màu lam đứng trước bếp, dùng xẻng lật thịt cá vàng ruộm vừa được rán.
Bên cạnh, An Noãn cũng buộc một cái tạp dề màu đỏ, đang rửa thịt gà, bên cạnh cô bé Đàm Hinh chống cằm hiếu kỳ quan sát.
"Chị dâu, chị cũng tới rồi ạ." Đàm Việt kinh ngạc nói.
An Noãn thấy Đàm Việt cũng sửng sốt, đứng lên nói: "Tiểu Việt, sao em lại về? Đơn vị các em không phải ngày mốt mới được nghỉ sao?"
Đàm Việt đem đồ vật trong tay đặt lên bàn, cười nói: "Xin nghỉ rồi, mấy ngày nay đều không đi nữa."
Hắn nhớ tới, trong trường học nghỉ sớm hơn bọn họ khoảng một tuần, An Noãn hẳn là đã nghỉ được mấy ngày.
Mẹ cười nói: "Xin nghỉ rồi hả? Dễ xin không? Có ảnh hưởng đến công việc không?"
Ngoài miệng tuy nói sợ con trai ảnh hưởng công việc, để lại ấn tượng không tốt cho đồng nghiệp, lãnh đạo, nhưng cả nhà mấy năm nay đều không đón Tết được tử tế, nếu như năm nay con trai có thể xin nghỉ về nhà ở thêm mấy ngày, cả nhà cùng nhau đón Tết, đúng là rất tốt.
Đàm Việt lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì, bây giờ cuối năm, không có công việc gì cần xử lý."
An Noãn đem thịt gà đặt lên bàn, nói với Đàm Việt: "Tiểu Việt, sao em không nói trước với chị một tiếng, chị còn đi đón em."
Đàm Việt cười nói: "Không cần phiền phức như vậy, sau này tiện đường ngồi xe của chị là được."
Bây giờ Đàm Việt cũng không muốn nói trước với người nhà việc mình từ chức, cũng đỡ khiến bọn họ lo lắng, liền nói sang chuyện khác, cầm những món quà từ trên bàn vừa mới đặt xuống.
"Mẹ, mẹ xem, đây là món quà người ta tặng con khi con tham gia một hoạt động trước đây, là một cái vòng tay, mẹ đeo thử xem có vừa không." Đàm Việt mở hộp trang sức, lộ ra chiếc vòng tay vàng lấp lánh bên trong.
"Con cái, đến là được rồi, còn mua gì nữa." Mẹ cười mắng một câu, liền đưa tay nhận lấy hộp trang sức.
Đem vòng tay đặt dưới ánh mặt trời quan sát trong chốc lát, cười gật đầu liên tục, nói: "Đẹp lắm, cái vòng này."
Nói xong, mẹ liền đậy hộp lại, cất đi.
Đàm Việt nói: "Mẹ, mẹ cứ đeo lên là được, lại tháo xuống làm gì?"
Mẹ lắc đầu, nói: "Mẹ lớn tuổi như vậy rồi, đeo đồ quý giá như vậy không thích hợp, sau này chờ con cưới vợ, cho con dâu mẹ đeo."
Khi Đàm Việt còn đi học, ngày lễ ngày tết cũng không mua gì cho nhà, sau khi tốt nghiệp, kết hôn rồi, trong mắt chỉ có vợ hắn, Tết Nguyên Đán cũng không về nhà, càng không cần phải nói sẽ mua quà, lần này nhận được quà con trai tặng, mẹ thật sự rất vui vẻ, yên tâm cũng rất hạnh phúc.
Chỉ bất quá, bà cũng nhìn ra được, chiếc vòng tay này có giá trị không nhỏ, hơn nữa xinh đẹp như vậy, bà cả đời tiết kiệm quen rồi, căn bản đeo không quen.
Đàm Việt vội vàng nói: "Đừng mà, mẹ, chiếc vòng tay này là con cố ý chọn cho mẹ, kiểu dáng không hề trẻ trung, nếu như mẹ không đeo thì ai đeo? Sau này con dâu mẹ chưa chắc đã thích kiểu này."
Cha cười ha hả không lên tiếng, con trai có thể có lòng như vậy là đủ rồi.
An Noãn cùng Đàm Việt khuyên mẹ, nói: "Mẹ à, kiểu dáng này vừa đẹp đẽ, đoan trang, lại sang trọng, bây giờ các cô gái trẻ không thích kiểu này lắm đâu, hơn nữa lại là Tiểu Việt cố ý chọn cho mẹ, mẹ cứ đeo đi."
Vừa nói, An Noãn xoay người nhìn Đàm Việt, cười nói: "Tiểu Việt, sau này em kết hôn rồi, còn có thể không mua cho vợ em một cái mới sao?"
Đàm Việt gật đầu, cười nói: "Mua mua mua, dù sao cái này là mẹ phải đeo."
Vừa nói, Đàm Việt liền mở hộp trang sức, lấy ra vòng tay từ bên trong, đeo cho mẹ.
Mẹ liếc mắt, cũng không từ chối nữa.
Đàm Việt lại lấy ra một hộp sắt nhỏ từ trên bàn, nhìn về phía An Noãn, nói: "Chị dâu, đây là hoa hồng Tây Tạng bạn em tặng, nói là loại hoa hồng Tây Tạng thượng hạng, phẩm chất rất tốt, rất bổ dưỡng, chị mang về dùng thử."
An Noãn dừng một chút, nhìn Đàm Việt, đưa tay nhận lấy hộp hoa hồng Tây Tạng, cười nói: "Được rồi, chị dâu sẽ không khách khí, cảm ơn Tiểu Việt."
Đàm Việt ở trong đài vẫn luôn được gọi là Đàm lão sư, đột nhiên bị gọi gần gũi là Tiểu Việt, hắn thật sự có chút không quen.
An Noãn đem hoa hồng Tây Tạng đặt lên bàn, nói với Đàm Việt: "Được rồi, Tiểu Việt em mang đồ vào nhà trước đi, chúng ta nấu cơm trước, vốn định hôm nay làm thịt sẵn, chờ em mấy ngày nữa về ăn, không ngờ bây giờ em đã về, vậy thì hôm nay làm luôn."
Đàm Việt lên tiếng gật đầu, đem đồ vật vào trong nhà, quay đầu nói với cha đang nhóm lửa: "Con có mua cho bố một chai rượu, uống ít thôi nhé."
Cha nghe xong liếc nhìn mẹ đang nấu cơm, thấy mẹ không nói gì, liền cười ha hả gật đầu.
Vừa mới từ trong nhà đi ra, đang định giúp người nhà một tay, nói chuyện một lát, điện thoại di động trong túi lại khẽ rung lên.
Hôm nay điện thoại đã reo rất nhiều lần, đều là số lạ ở địa phương, Đàm Việt đoán chừng hẳn là một số người trong đài gọi tới, nhưng nếu không có chú thích, khẳng định không phải là người quen, đối với loại điện thoại này, Đàm Việt nhất quyết không nghe.
Đàm Việt cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, dự định tắt máy, không ngờ lại là Hứa Nhạc gọi tới.
Nhấn nút trả lời, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy tiếng cười ha ha của Hứa Nhạc trong điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận