Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 987: Lão giáo phụ dịch người, ký Phạm Sơn

**Chương 987: Lão giáo phụ thay người, ký hợp đồng với Phạm Sơn**
"Nhân vật này là lão đại hắc bang sao?"
"Đúng vậy, bộ phim điện ảnh này tên là « Bố Già »." Đàm Việt đem tình huống cơ bản của bộ phim điện ảnh kể lại một lần cho Phạm Sơn.
"Loại hình điện ảnh này, trước đây ta có xem qua một ít, bất quá cũng không nhớ rõ là bao nhiêu năm về trước rồi."
Đàm Việt lật lại ký ức, gợi lại cho Phạm Sơn những hồi ức nhiều năm trước. Hắn đối với chức vị 'Giáo phụ' này không hề xa lạ, chỉ là kinh ngạc khi Đàm Việt lại viết ra một kịch bản như vậy.
"Xin chờ ta một chút." Đàm Việt đứng dậy, cầm lên một phần văn kiện ở trên bàn làm việc, nói: "Đây là tiểu sử nhân vật, còn có kịch bản điện ảnh, ngài xem qua một chút."
Phạm Sơn kích động nhận lấy: "Cho ta một chút thời gian để tìm hiểu nhân vật này."
"Không vấn đề." Đàm Việt khoa tay múa chân, làm một động tác mời.
Phạm Sơn trước tiên đem kịch bản đặt sang một bên, cầm tiểu sử nhân vật lên nghiêm túc xem xét.
Thông qua việc Đàm Việt giảng giải nội dung cốt truyện điện ảnh, hắn cũng đã sinh ra hứng thú cực kỳ lớn đối với nhân vật này, cảm thấy nhân vật rất có chiều sâu.
Bây giờ nhắc tới bốn chữ 'Lão đại hắc bang', rất nhiều người sẽ nghĩ đến kẻ lạnh lùng vô tình, mà Vitor. Corleone lại là một người vô cùng coi trọng tình cảm, nhất là đối đãi với người nhà của mình, càng là yêu thương có thừa.
Phạm Sơn lăn lộn trong nghề điện ảnh mấy thập niên, một nhân vật lão đại hắc bang giống như 'Lão giáo phụ' thế này, ông vẫn chưa từng diễn qua bao giờ.
Bởi vì ông nổi danh nhờ vào các vai diễn trong phim truyền hình ngắn, khán giả và đạo diễn rất khó có thể liên tưởng ông với một nhân vật như vậy.
Theo việc Phạm Sơn càng ngày càng hiểu rõ về Vitor. Corleone, hứng thú của ông cũng càng ngày càng lớn.
Cá nhân ông vô cùng thích nhân vật này.
Có tính dẻo rất mạnh.
Sau khi xem xong tiểu sử nhân vật lần đầu, Phạm Sơn không nhịn được giơ ngón tay cái lên, cảm thán nói: "Nhân vật này được viết quá tốt."
Trong lòng ông, diễn qua nhiều nhân vật như vậy, Lão giáo phụ là nhân vật xuất sắc nhất.
"Ngài có hứng thú nhận vai diễn này không?"
Phạm Sơn lập tức trả lời: "Có, đương nhiên là có rồi. Một nhân vật như vậy, đặt ở trong giới diễn viên, phỏng chừng đều phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán. Ta không hề phóng đại, cho dù bộ phim này không phải là tác phẩm của ngài, bất kỳ một đạo diễn nào tới quay, ngoài cửa kia cũng sẽ xếp thành một hàng dài."
Đàm Việt cười một tiếng, trên địa cầu, nam diễn viên diễn nhân vật này đã dựa vào bộ phim điện ảnh « Bố Già » mà giành được giải Oscar cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, giải Quả Cầu Vàng của Mỹ cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong thể loại phim chính kịch.
"Ở đây có một đoạn diễn, ngài chuẩn bị trước một chút, lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu thử vai."
"Được." Phạm Sơn không vội đi xem kịch bản thử vai, mà lại xem lại tiểu sử nhân vật.
Ông cảm giác mình vẫn chưa chuẩn bị xong, đối với việc nắm bắt nhân vật, vẫn chưa nắm vững được tinh túy.
Nhân vật tốt, kịch bản tốt, một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt.
Trong một khoảng thời gian sau đó, Phạm Sơn xem đi xem lại tiểu sử nhân vật mấy lần, sau đó mới xem đến nội dung cần thử vai, bất quá thỉnh thoảng ông vẫn kết hợp với tiểu sử nhân vật.
"Không sai biệt lắm." Phạm Sơn mở mắt ra, trong đầu ôn lại một lượt nội dung cốt truyện, nói: "Đàm tổng, ta đã chuẩn bị xong."
Đàm Việt đã sớm quay lại trước máy vi tính để xử lý công việc, nghe được giọng nói của Phạm Sơn, liền đứng dậy ngồi về trên ghế sô pha: "Mong chờ màn biểu diễn của ngài."
Phạm Sơn hít sâu mấy hơi, khiến cho bản thân có cảm giác nhập vai.
Đàm Việt lòng tràn đầy mong đợi nhìn xem màn biểu diễn, nhân vật này yêu cầu đối với diễn viên quá cao, nếu như Phạm Sơn không thích hợp, thật sự rất khó tìm được diễn viên.
Diễn viên gạo cội chính là diễn viên gạo cội.
Ngay từ khi bắt đầu thử vai, Phạm Sơn cũng đã nhập tâm vào trạng thái.
Nhìn xem màn biểu diễn, Đàm Việt hai mắt tỏa sáng, cảm thấy lần này mình đã tìm đúng người.
Trước đó Tiêu Thành khi thử vai diễn này, cảm giác còn thiếu sót, thì ở trên người Phạm Sơn đã tìm lại được.
Sau khi Phạm Sơn biểu diễn xong, Đàm Việt không kìm lòng được vỗ tay: "Quá tốt, Phạm lão sư, đoạn diễn này của ngài rất tốt."
"Vẫn còn rất nhiều chỗ chưa tốt lắm." Phạm Sơn cảm thấy mình đối với việc kiểm soát nhân vật vẫn chưa đủ hoàn mỹ.
Đàm Việt lắc đầu nói: "Đã vô cùng tốt rồi, ngài chắc hẳn rõ ràng độ khó của nhân vật này lớn như thế nào. Ngài ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể diễn được như vậy là vô cùng đáng nể, cho ngài thêm chút thời gian khẳng định sẽ không có vấn đề gì."
Phạm Sơn có chút lo lắng, bất quá một câu nói tiếp theo khiến cho ông trong nháy mắt kích động.
"Phạm lão sư, nhân vật Vitor. Corleone này sẽ do ngài đảm nhận."
Phạm Sơn và Tiêu Thành thử vai diễn nội dung hoàn toàn giống nhau, nếu so sánh, thì Phạm Sơn thích hợp hơn.
"Cảm ơn ngài, Đàm tổng, đã cho ta một cơ hội như vậy."
"Không cần khách khí, là do chính ngài đã nắm bắt được nhân vật này." Đàm Việt bưng lên nước trà ngon vừa mới pha, nói: "Mời uống trà."
"Vậy chúng ta hôm nay liền lấy trà thay rượu, cảm tạ."
Hai người trò chuyện một lát.
Đàm Việt bỗng nhiên hỏi: "Ngài chưa ký hợp đồng với công ty giải trí nào phải không?"
"Không có." Phạm Sơn nói: "Lần trước ký hợp đồng với công ty giải trí cũng là chuyện của nhiều năm trước, bất quá gần đây ngược lại cũng có mấy công ty giải trí liên lạc với ta, nói qua chuyện này, nhưng ta cũng không có đồng ý. Bây giờ tuổi đã cao, độ nổi tiếng cũng đã qua, không còn chút giá trị nào nữa."
Đàm Việt đặt chén trà xuống nói: "Không thể nghĩ như vậy, Lão Hí Cốt giống như ngài, đặt ở bất kỳ công ty giải trí nào cũng là bảo vật vô giá, Phạm lão sư, ngài có hứng thú gia nhập công ty chúng ta không?"
"Đàm tổng, ngài không cần nói đùa với ta."
"Ta nói thật."
"Chuyện này..." Phạm Sơn có chút khó xử: "Ta tuổi này, đặt ở những ngành nghề khác thì cũng đã sớm về hưu, ta lo lắng..."
"Ta biết rõ ngài đang lo lắng điều gì, nhưng ta chỉ muốn nói, ngài gia nhập, đối với công ty mà nói là một chuyện tốt." Đàm Việt nói: "Khi quay chụp « Mùa Dài Đằng Đẵng », ta đã có ý nghĩ như vậy, diễn viên, điều được coi trọng là diễn xuất chứ không phải tuổi tác, hơn nữa diễn xuất của ngài rất tốt, hy vọng sau này chúng ta có thể thường xuyên hợp tác."
Nhìn Đàm Việt đưa tay ra, Phạm Sơn vào giờ khắc này đã dao động.
Tuổi tác, trải nghiệm khiến cho ông đối với rất nhiều chuyện đã nhìn nhận một cách bình thản, nhưng duy chỉ có nghiệp diễn viên là ông vẫn luôn không nỡ từ bỏ trong lòng.
Làm một diễn viên, ai mà không muốn để lại thêm những tác phẩm kinh điển.
Đương nhiên, lần trước quay chụp « Mùa Dài Đằng Đẵng », hợp tác cùng Đàm Việt rất vui vẻ.
Bất kể là không khí quay phim hay là mị lực cá nhân của Đàm Việt, Phạm Sơn đều muốn tiếp tục hợp tác.
Phạm Sơn nặng nề gật đầu, đưa tay ra bắt tay.
"Hoan nghênh gia nhập!" Đàm Việt cũng tương tự vô cùng cao hứng, từ hôm nay trở đi, công ty lại có thêm một vị Lão Hí Cốt, nâng cao thêm nội tình của công ty.
Một lát sau, Tần Đào được gọi tới phòng làm việc.
Chuyện ký hợp đồng cùng Nghệ sĩ, vẫn là tìm Tần Đào.
"Đàm tổng, Phạm lão sư."
Đàm Việt giới thiệu: "Vị này là Tổng thanh tra ngành Nghệ sĩ của công ty chúng ta, Tần Đào."
"Tần Tổng thanh tra, xin chào."
Đàm Việt nói: "Phạm lão sư đã đồng ý gia nhập công ty chúng ta, cô dẫn Phạm lão sư đi ký tên hợp đồng, thuận tiện nói rõ những hạng mục cụ thể."
"Ký loại hợp đồng nào?"
Dựa theo danh tiếng, diễn xuất và nhiều phương diện tổng hợp khác để cân nhắc, công ty giải trí Thôi Xán đã lập ra mấy loại hợp đồng với cấp bậc khác nhau.
"Dựa theo tiêu chuẩn diễn viên hạng A mà làm."
Tần Đào trả lời: "Vâng."
Phạm Sơn trong lòng rất cảm động, không ngờ Đàm Việt lại cho mình một hợp đồng tốt như vậy.
Dù sao tuổi tác của mình cũng đã cao.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận