Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 1032: Phiên ngoại chi Thần Tinh chuyên tập (thất )

**Chương 1032: Phiên ngoại chi Thần Tinh chuyên tập (bảy)**
Ba người vừa gặp mặt, Đàm Việt dẫn đầu chào hỏi bọn họ, sau đó liền đi vào chủ đề chính hôm nay.
Đàm Việt tay cầm microphone, trước tiên hát một bài mà buổi trưa hôm nay hắn đã luyện tập liên tục, bài "Năm Tháng Huy Hoàng"...
Hát xong một khúc, ở dưới đài, người phụ trách hướng dẫn là Dương Hoan lão sư cũng rất kinh ngạc, không chỉ kinh ngạc với thiên phú của Đàm Việt, mà còn kinh ngạc với sự cố gắng của hắn.
Bởi vì thiên phú tuy tốt, nhưng nếu không trải qua chăm chỉ cố gắng luyện tập, thì cũng không đạt được hiệu quả như hiện nay.
Trong cảm nhận của Dương Hoan, chỉ xét riêng ca khúc này, dù chưa đạt tới tiêu chuẩn của ca sĩ hạng nhất nhưng cũng đã cực kỳ tiệm cận.
"Đàm tổng, bây giờ sự tiến bộ của ngài đã khiến cho một người làm nghề ca sĩ như ta thật sự xấu hổ!"
"Tốc độ tiến bộ phi thường nhanh! Đàm tổng, bây giờ ngài đã không sai biệt lắm đạt trình độ ca sĩ hạng nhất của chúng ta."
Dương Hoan vẻ mặt chân thành bình luận.
Đàm Việt khiêm tốn trả lời, sau đó lại cùng Dương Hoan lão sư thỉnh giáo một số vấn đề về âm vực. Sau đó, Dương Hoan cảm thấy không còn gì nhiều để nói, hài lòng kết thúc buổi học hôm nay.
Chờ Dương Hoan rời đi, Đàm Việt cùng Ngụy Vũ nói chuyện phiếm một lát, Ngụy Vũ cũng bởi vì có việc cần xử lý nên rời khỏi phòng thu âm.
Sau khi hai người rời đi, Đàm Việt không vội trở về phòng làm việc. Tuy đã được Dương Hoan, một đại lão trong giới nhạc đàn Hán Ngữ công nhận, nhưng Đàm Việt vẫn cho rằng mình còn không gian để tiến bộ.
!
Vì vậy, Đàm Việt lại lần nữa mở đài hòa âm, sub và máy ghi âm, tiếp tục luyện tập. 1% thiên phú cộng thêm 99% chăm chỉ, đây mới là bí quyết thành công của Đàm Việt.
Trong quá trình Đàm Việt luyện hát, Lục Bằng, người quản lý phòng thu âm phụ trách ngành âm nhạc, cùng một nữ nhân viên khác tên Trương Thiến, vừa vặn đi qua trước cửa phòng thu âm mà Đàm Việt đang ở.
Bởi vì cửa phòng thu âm về cơ bản đều được làm bằng thủy tinh trong suốt, cho nên bọn họ liếc mắt một cái đã nhìn thấy cảnh Đàm Việt đang luyện hát bên trong, cũng cảm thấy phi thường kinh ngạc!
"Lục chủ quản, anh xem người bên trong có phải là Đàm tổng không?"
Trương Thiến chỉ người bên trong, nói với Lục Bằng.
"Cô là buổi trưa chưa tỉnh ngủ, hoa mắt rồi à? Đàm tổng chính là ông chủ công ty chúng ta, chỉ đứng sau Trần tổng, sao hắn lại thế."
Lục Bằng còn chưa nói hết, nhưng theo hướng ngón tay của Trương Thiến nhìn, quả nhiên là Đàm tổng.
Lục Bằng cũng rất kinh ngạc, nhưng không dám nói nhiều, sợ bị Đàm tổng nhìn thấy, vì vậy kéo Trương Thiến nhanh chóng đi qua.
Trong khoảng thời gian này, Đàm Việt vừa luyện tập xong một lần, cũng không nhìn thấy màn "nhạc đệm" nhỏ bên ngoài.
Hát xong, Đàm Việt chỉ cảm thấy miệng rất khát, cuống họng cũng có chút khô, cầm ly nước lên uống một ngụm mới có thể giải tỏa.
Uống nước xong, Đàm Việt cầm khăn giấy bên cạnh ly nước lau mồ hôi trên trán, sau đó điều khiển dụng cụ, phát lại bản thu âm bài hát vừa rồi.
"Cũng không tệ lắm! Không ngờ ta lại ưu tú như vậy! Cũng không uổng công ta cố gắng trong khoảng thời gian này."
Đàm Việt sau khi nghe xong, tự thấy cũng khá hài lòng, lầm bầm lầu bầu nói.
Nói xong, Đàm Việt nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian đã không sai biệt lắm trôi qua một giờ, bèn chuẩn bị về phòng làm việc.
Khi Đàm Việt từ phòng thu âm đi ra, đi tới khu làm việc của ngành âm nhạc (phòng thu âm nằm trong khu làm việc của ngành âm nhạc), vừa lúc bị đông đảo nhân viên trong phòng khách nhìn thấy.
Lúc này, nhân viên trong phòng khách đều ngẩn ra, bởi vì bọn họ cũng không biết Đàm Việt đến từ lúc nào.
Sau đó, có mấy vị chủ quản lần lượt chào hỏi Đàm Việt, Đàm Việt cũng đều nhất nhất đáp lại.
Đàm Việt đi tới cửa thang máy, vừa vặn thang máy mở. Đàm Việt đi vào.
"Đàm tổng!"
Trong thang máy, Thượng Quan Nghê, thư ký của Trần Tử Du, nhiệt tình chào hỏi Đàm Việt.
"Thượng Quan thư ký, cô đi đâu vậy?"
Đàm Việt thấy là Thượng Quan Nghê, trên tay còn cầm một cái cặp táp, hiển nhiên là mới đi lấy chuyển phát nhanh.
"Đàm tổng, tôi vừa xuống lầu lấy chuyển phát nhanh cho Trần tổng! Anh xem!"
Thượng Quan Nghê nói xong, còn khua tay, bên trong là một cái rương.
Đàm Việt đoán chừng lại là Trần Tử Du không biết mua đồ từ đâu.
Đàm Việt cùng Thượng Quan Nghê tán gẫu một lát, sau đó khi thang máy đến tầng cuối thì mỗi người tách ra đi làm việc.
Đàm Việt đi tới phòng làm việc của mình, vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy có một người ngồi trên ghế sô pha, phía trên mặc một cái áo jacket màu đậm, thân dưới mặc quần tây được là ủi không một nếp nhăn, chân mang một đôi giày da cao cổ đầu nhọn.
Giờ phút này, người đó đang thong thả tự đắc ngồi trên ghế sô pha uống nước trà của Đàm Việt.
Đây không phải Hứa Nặc, phó tổng giám đốc bộ phận tiết mục, thì còn có thể là ai?
"Đàm tổng đây là đi đâu vậy? Không phải là đi ra ngoài tìm em gái nào đi ăn cơm đó chứ!"
Hứa Nặc bưng chén trà, hài hước nhìn Đàm Việt vừa từ cửa đi vào, cười nói.
"Thôi đi, cậu không bận công việc sao? Không có việc thì ta an bài cho cậu một ít việc nhé!"
Đàm Việt cởi áo khoác vest, ngồi xuống ghế sô pha đối diện Hứa Nặc, cầm lên bình trà màu tử đàn, rót cho mình một ly nước trà, vừa uống vừa nói với Hứa Nặc.
"Thôi thôi! Đàm tổng, ta không hỏi nữa! Ngài tha cho ta đi!"
"Ta đây thật vất vả tìm được thời gian rảnh rỗi tới tìm ngài uống trà, trò chuyện một chút, kết quả ngài lại đối xử với ta như vậy!"
Hứa Nặc vội vàng buông chén trà xuống, vẻ mặt cười khổ nói với Đàm Việt.
"Được rồi, được rồi! Không đùa giỡn với cậu nữa!"
"Cậu tới tìm ta có chuyện gì? Ta cũng không tin cậu chỉ đơn thuần tới tìm ta uống trà, nói chuyện phiếm!"
Đàm Việt không đùa Hứa Nặc nữa, thưởng thức nước trà trong chén nói.
"Lão Đàm, buổi tối có rảnh không? Đi bồi anh em uống rượu nhé!"
Hứa Nặc cũng nói ra chủ đề chính hôm nay.
"Tự dưng sao lại nghĩ tới việc muốn uống rượu rồi hả?"
Đàm Việt hỏi.
"Không phải là gặp được chuyện vui sao!"
"Ta gần đây mới tìm được bạn gái, nhân phẩm, tướng mạo và gia đình đều rất tốt, đoạn thời gian trước mới gặp phụ huynh, chuẩn bị cuối năm nay sẽ quyết định!"
Nói đến đây, Hứa Nặc lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Bất quá Đàm Việt nghiêm túc suy tư một hồi. Hứa Nặc, người anh em tốt có thể tìm được một nửa thích hợp của mình, hắn cũng rất vui mừng. Bất quá, còn về phần uống rượu? Gần đây hắn cũng muốn chuẩn bị bắt đầu thu âm album mới rồi, phải giữ vững trạng thái của cuống họng, cho nên rượu thì tạm thời không thể uống.
Hơn nữa, việc thu âm chuyên tập cũng sắp xong, bây giờ còn cách thời gian Hứa Nặc đính hôn khá sớm, cơ hội uống rượu còn rất nhiều, cũng không thiếu chút thời gian này. Cho nên Đàm Việt liền khéo léo từ chối Hứa Nặc, hơn nữa báo cho hắn biết gần đây muốn thu âm chuyên tập.
Mặc dù Hứa Nặc có chút buồn bực vì Đàm Việt không thể theo mình uống rượu, nhưng lại rất mong đợi chuyên tập của Đàm Việt. Hai người lại trò chuyện thêm một hồi, Hứa Nặc thấy thời gian cũng không còn nhiều, liền rời khỏi phòng làm việc của Đàm Việt.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận