Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 1118: Lấy cảnh địa

Chương 1118: Lấy bối cảnh
Nghe được radio vang lên trong khoang máy bay, mọi người không khỏi phấn chấn tinh thần.
Trải qua gần bốn mươi giờ bay, máy bay đã đến thành phố Stanfield, thủ phủ Halifax của tỉnh Nova Scotia, Canada.
Từ sân bay quốc tế Kinh Thành xuất phát, tr·u·ng gian trải qua hai lần đổi chuyến, đối với tất cả mọi người mà nói đều là một chuyến đi gian khổ.
Máy bay chầm chậm hạ cánh trong khi lượn vòng.
Cho đến khi máy bay hạ cánh, Đàm Việt mới thở phào một hơi, trong đầu nghĩ cuối cùng cũng đến nơi rồi. Sau đó lấy điện thoại di động ra, báo cho Trần T·ử Du một tiếng bình an.
Lúc này, giờ Kinh Thành là mười hai giờ khuya, Trần T·ử Du chưa trả lời tin nhắn.
"Cuối cùng cũng hạ cánh rồi!" Những nhân viên khác trong đoàn làm phim không nhịn được cảm thán.
"Lần này ngồi xong sau này không bao giờ muốn ngồi máy bay nữa."
"Huynh đệ, ngươi đơn giản là nói ra tiếng lòng của ta rồi!"
"Đừng vội, lúc về cũng sẽ ngồi lâu như vậy."
Mọi người đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống máy bay.
"Đàm tiên sinh, chào ngài! Tôi là một fan hâm mộ của ngài, có thể cho tôi xin chữ ký được không?" Một vị khách đi tới.
"Được, không vấn đề."
"Cảm ơn!"
Đàm Việt trực tiếp ký tên lên một tấm ảnh của mình, đưa cho đối phương.
Bởi vì là trải qua đổi chuyến, vị khách này cũng là người nước ngoài.
Ở tr·ê·n máy bay gặp phải fan, có thể thấy bây giờ Đàm Việt ở tr·ê·n quốc tế đã nổi tiếng vô cùng.
Thực ra tr·ê·n máy bay, tất cả hành khách gần như đều biết Đàm Việt, chỉ là các nàng không có đi qua xin chữ ký.
Nghe theo sắp xếp của tiếp viên, mọi người lần lượt xuống máy bay.
Lần này ngồi máy bay thời gian rất dài, rất nhiều người từ tr·ê·n máy bay đi xuống, có loại cảm giác choáng váng.
Đàm Việt vội vàng sắp xếp cho trợ lý đi th·ố·n·g kê tình hình nhân viên trong đoàn.
Mọi người thấy bảng hướng dẫn từ cửa ra của sân bay đi ra, liếc nhìn nhân viên cầm biển đón người.
Tên nhân viên đón người này vẫy tay: "Đàm tổng!"
Đàm Việt đi thẳng tới.
"Đàm tổng, một đường vất vả."
"Tiểu Phùng, xe buýt đón người sắp xếp xong chưa?"
Tiểu Phùng rất sớm trước đã được p·h·ái tới để chủ trì các c·ô·ng việc bên này.
"Đã ở cửa."
Đàm Việt quay đầu nhìn một cái các thành viên tổ làm phim, nói: "An bài một chút, để cho mọi người mau lên xe về kh·á·ch sạn nghỉ ngơi, lần này thời gian quá dài, rất nhiều người cũng không quá thoải mái."
"Được rồi, bây giờ ta liền đi qua sắp xếp."
Đàm Việt nói: "Ngoài ra, có hai người đặc biệt yếu, lát nữa đưa bọn họ đến b·ệ·n·h viện, làm kiểm tra cho bọn họ, chi phí trực tiếp tìm c·ô·ng ty thanh toán."
"Biết rõ." Tiểu Phùng gọi những người khác cùng nhau hỗ trợ.
Tổ làm phim lấy được hành lý của mình xong, lục tục đi ra.
Tiểu Phùng cố ý an bài thêm một người xuất hiện ở cửa ra của sân bay cầm biển hiệu, rất sợ có người ở phía sau đi ra không tìm được địa điểm.
"Đàm tổng, mời đi bên này."
Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Phùng, Đàm Việt ngồi lên một chiếc xe thương vụ, nói: "Tiểu Phùng, cậu kiểm tra lại số người một chút, đừng để sót ai."
Tiểu Phùng đáp một tiếng, rồi ra ngoài tiếp tục làm việc.
Đàm Việt dựa vào ghế, thở một hơi thật dài.
Hắn hiện tại cũng rất mệt mỏi, chỉ muốn trở lại kh·á·ch sạn, nằm lên g·i·ư·ờ·n·g ngủ một giấc thật ngon.
Đàm Việt lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, Trần T·ử Du chưa có hồi phục tin nhắn, liền đặt điện thoại di động xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Hơn mười phút trôi qua, Tiểu Phùng gõ cửa xe, nói: "Đàm tổng, người đã đến đông đủ, chúng ta bây giờ về kh·á·ch sạn sao?"
"Trở về đi." Đàm Việt nói: "Tiểu Phùng, lát nữa cậu ngồi xe của ta, có một số việc muốn hỏi cậu."
Dưới sự an bài của Tiểu Phùng, hai chiếc xe buýt khởi hành.
Tiếp theo là mấy chiếc xe thương vụ.
Đàm Việt ngồi ở chiếc xe thương vụ cuối cùng mới xuất phát.
"Đàm tổng, ở đây có nước, ngài uống trước đi."
Đàm Việt "Ừ" một tiếng, uống một hớp, nói một chút tinh thần, hỏi dò: "Tình hình bên này thế nào?"
"Bên này mọi chuyện đều thuận lợi." Tiểu Phùng nói: "Chính quyền bên này và người ở căn cứ điện ảnh đều biết rõ tên ngài, cho nên khi bọn họ nghe được là ngài muốn đóng phim, rất nhiều chuyện làm rất thuận lợi. Bao gồm bến tàu chúng ta muốn thuê, trước kia xem như là một địa điểm du lịch không lớn không nhỏ, bây giờ cho chúng ta trực tiếp sử dụng."
Đối với tình huống này, Đàm Việt cũng có hiểu biết.
Đối phương có thể th·ố·n·g k·h·o·á·i như vậy đáp ứng, đại khái có hai nguyên nhân.
Một trong số đó, là bởi vì bây giờ Đàm Việt rất n·ổi tiếng tr·ê·n quốc tế.
Hai, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, trước kia Đàm Việt ở nước ngoài quay chụp điện ảnh, những nơi lấy bối cảnh sau đó đều không ngoại lệ, đều trở thành những địa điểm du lịch rất "hot" trong mấy năm gần đây.
Lần này phim mới của Đàm Việt lấy bối cảnh ở địa phương này, địa phương cũng là vì suy xét sau này.
Tiểu Phùng tiếp tục báo cáo: "Bây giờ bến tàu, các c·ô·ng tác chuẩn bị đều đã hoàn thành, căn cứ điện ảnh chúng ta muốn thuê cũng đã nói xong với đối phương rồi, khi chúng ta cần thì có thể sử dụng."
Đàm Việt vuốt cằm nói: "Buổi chiều cậu an bài một chút, ba giờ rưỡi, ta đi qua nhìn một chút."
"Phải đi bến tàu? Hay là căn cứ điện ảnh?"
"Xem thời gian một chút, nếu như kịp thì đi qua xem cả hai nơi."
"Không có vấn đề."
Đàm Việt tiếp tục hỏi thăm về sự tình của khu quay phim.
Lúc này, hai chiếc xe buýt phía trước hoàn toàn là hai cảnh tượng khác nhau.
Ở chiếc xe đầu tiên, mọi người hoặc là nằm ngủ, hoặc là nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ ngẩn người, gần như không nghe được bất kỳ âm thanh nói chuyện nào.
Mà ở chiếc xe buýt thứ hai, có thể nói là rất náo nhiệt.
"Mau nhìn bên kia!"
"Có thể hay không không muốn k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g như thế, cảnh ở quê ta cũng không kém đâu!"
"Ta thấy cảnh sắc cũng không tệ lắm nha!"
"Ngươi là ở trong phòng làm việc quá lâu rồi, phải đi ra ngoài nhiều một chút."
"Ta lên mạng xem qua rồi, đây là một thành phố du lịch đấy."
Chiếc xe này lấy người trẻ tuổi chiếm đa số, vì vậy nên đặc biệt náo nhiệt.
Mọi người ngắm cảnh sắc bên ngoài, tán gẫu, hoàn toàn không thấy mệt mỏi.
Halifax là tr·u·ng tâm kinh tế và văn hóa phía đông Canada, được biển khơi bao bọc. Đá ngầm, bãi biển, bờ cát trắng cùng với bến tàu, đi một giờ xe là đến bờ biển.
Xe chạy hơn bốn mươi phút, dừng lại ở cửa một khách sạn.
"Đàm tổng, tôi đưa ngài đi đến phòng."
"Bọn họ vào ở có người trông coi không?"
"Có người phụ trách."
"Cơm trưa thì sao?"
"Ta đã cố ý nhờ kh·á·ch sạn an bài, bọn họ ngay tại chỗ tìm một đầu bếp món ăn tr·u·ng để chuẩn bị cơm trưa hôm nay."
Vẫn như trước kia, đoàn làm phim mang theo hai đầu bếp từ quốc nội đến, giải quyết vấn đề ăn cơm.
Nước ngoài coi như có thể tìm được đầu bếp món ăn tr·u·ng, cũng không phải là thuần khiết món ăn tr·u·ng.
Dù sao cũng là ở nước ngoài, nhất định là dung hợp một ít khẩu vị của người bản xứ.
Đàm Việt gật đầu một cái, tất cả mọi người rất mệt mỏi, buổi trưa tạm thời ăn một ít, buổi tối sẽ để đầu bếp mang đến nấu cơm. Sau đó từ tr·ê·n xe thương vụ xuống, nói: "Mọi người kiên trì một chút nữa, thủ tục nhận phòng rất nhanh sẽ hoàn thành, kh·á·ch sạn đã chuẩn bị cho mọi người một ít món ăn tr·u·ng, nếu muốn ăn thì lát nữa trực tiếp xuống ăn."
"Cảm ơn Đàm tổng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận