Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 1117: Xuất ngoại

**Chương 1117: Ra nước ngoài**
Mọi người ăn trước đã.
Một lát sau, trong phòng khách, âm thanh 'xì' một tiếng vang lên.
"Mọi người chờ một chút rồi hãy ăn cơm, chúng ta trước tiên hoan nghênh Đàm tổng nói đôi lời." Trịnh Thông cầm micro đưa cho Đàm Việt.
Trong phòng khách vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, dâng trào.
Đàm Việt đứng lên nói: "Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên ra nước ngoài đóng phim, trong đó cực khổ mọi người cũng đều rõ, cho nên trong khoảng thời gian tiếp theo liền phải vất vả mọi người theo ta cùng nhau đem bộ phim mới này quay cho tốt, chúng ta cùng nhau cố gắng lên."
"Lời thừa thãi ta cũng không cần phải nói nhiều, một câu cuối cùng, ra nước ngoài, nhất định phải bảo đảm an toàn của bản thân, nếu như gặp phải vấn đề bản thân không thể giải quyết, trước tiên phải báo cáo với đoàn kịch."
Trong phòng khách vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
"Phía dưới để cho nam chính của chúng ta, Lý Du Phàm nói với mọi người một chút."
Lý Du Phàm nhận lấy micro, đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.
Loại trường diện này hắn thường gặp, nhưng hôm nay lại khác với trước kia.
Lý Du Phàm nói một chút về việc bản thân sẽ cố gắng diễn xuất.
Bây giờ nói quá nhiều cũng không ích lợi, không bằng ở phim trường xem thực hư thế nào.
Trịnh Thông nhận lấy micro, nói: "Tiệc bắt đầu quay « Titanic » chính thức bắt đầu, mọi người nên ăn thì ăn, nên uống thì uống."
Không khí trong phòng khách trực tiếp bị đốt cháy, lại lần nữa náo nhiệt, đặc biệt là dưới tác dụng của rượu cồn, không bao lâu không khí đã được đẩy lên cao trào.
Ngày mai phải ngồi máy bay ra nước ngoài, hôm nay có thể nghỉ ngơi một ngày, mọi người cũng không câu nệ, uống hết ly này đến ly khác.
Một khi điện ảnh bắt đầu quay, không thể lại thoải mái uống rượu như vậy nữa.
Rượu qua ba tuần, Lý Du Phàm vốn luôn câu nệ cũng dần dần thả lỏng bản thân, cầm ly rượu lên, đứng lên nói: "Đàm tổng, cảm ơn ngài đã cho ta cơ hội lần này, ly này ta cạn trước."
Theo tiếng nói vừa dứt, một chén rượu trắng nhỏ được uống một hơi cạn sạch.
Lý Du Phàm lại rót cho mình một ly.
"Ngồi xuống nói chuyện." Đàm Việt nói: "Trước kia đã từng nói với ngươi, cơ hội lần này là do chính ngươi tranh thủ được, không cần cảm ơn ta. Nhất định phải có lòng tin với bản thân, như vậy mới có thể phát huy tốt hơn thực lực của chính mình. Mặc dù ta không biết rõ ngươi có bao nhiêu tiến bộ trong một tháng này, nhưng ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ thể hiện tốt hơn lúc thử vai."
"Cảm ơn Đàm tổng đã tin tưởng, ly này ta mời ngài."
Đàm Việt cầm ly lên.
Hai ly rượu khẽ chạm, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Toàn bộ đại sảnh, người bận rộn nhất dĩ nhiên là Đàm Việt, làm đạo diễn sao có thể không bị mời rượu.
Hết ly này đến ly khác, coi như tửu lượng khá, ý thức Đàm Việt cũng bắt đầu có chút mơ hồ.
Hơn chín giờ.
Lần tiệc bắt đầu quay này đã tiến hành hơn ba giờ.
Rất nhiều người lục tục rời đi.
Đàm Việt thông báo một tiếng cho Trịnh Thông đang ngồi bên cạnh.
Trịnh Thông hiểu ý, nói: "Hôm nay mọi người uống cũng rất vui vẻ, ngày mai các vị phải ra nước ngoài, hôm nay không bằng trước kết thúc, trở về nghỉ ngơi cho khỏe, chờ các vị sau khi trở về, chúng ta lại thoải mái uống một trận."
Không có ai đưa ra dị nghị, bữa tiệc kết thúc.
Trịnh Thông đỡ Đàm Việt từ khách sạn đi ra, nói: "Đàm tổng, tôi đưa ngài về nhé."
"Không cần, Trần tổng cũng sắp đến rồi."
Trịnh Thông gọi nhân viên phục vụ mang tới một chai nước suối: "Đàm tổng, uống nước đi."
Một lát sau, Trần Tử Du lái xe đến khách sạn.
Trịnh Thông đỡ Đàm Việt đến ghế sau.
Trần Tử Du nói: "Trịnh tổng, tôi đưa anh cùng đi nhé."
"Không cần, không cần, bên cạnh có lái xe thuê, tôi tự mình về là được."
"Vậy anh chú ý an toàn, tôi đi trước."
"Trần tổng đi thong thả."
Sau đó Trịnh Thông tìm một lái xe thuê về nhà.
Thứ hai.
Trước cửa Thôi Xán Entertainment đậu hai chiếc xe buýt, rất nhiều người đang lục tục lên xe.
Đoàn kịch « Titanic » hôm nay sẽ lên đường đi nước ngoài.
"Sau khi máy bay hạ cánh nhớ gọi điện thoại về nhà."
Hôm nay có rất nhiều người thân trong nhà đến tiễn, dĩ nhiên còn có rất nhiều người làm thuê một mình ở kinh thành, nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi có chút hâm mộ.
"Giống như chúng ta, chỉ là đổi một nơi làm việc."
"Ngươi nói rất có lý."
Hai người đã ngồi trên xe, phát ra tiếng tự giễu bất đắc dĩ.
Bọn họ đều là người một mình.
"Mấy năm nay làm tốt vào, ở kinh thành mua một căn nhà, đón người nhà lên."
"Có thể bỏ đi, ta làm cả đời ở cái nơi kinh thành này cũng không mua nổi một căn nhà."
Tâm trạng ly biệt lan tràn trong đám người.
Nửa giờ sau, hai chiếc xe buýt chậm rãi khởi hành, đi sân bay quốc tế kinh thành.
Văn phòng tổng tài.
Trần Diệp đi vào báo cáo: "Đàm tổng, xe buýt đã xuất phát."
"Ta biết rồi." Đàm Việt đứng lên nói: "Tử Du, chúng ta cũng đi thôi."
Trần Tử Du "Ừ" một tiếng.
Hai người ngồi thang máy đi xuống bãi đậu xe ngầm.
Đàm Việt vẫn để đồ Lý Nhất mang theo ở trên xe, không có lấy xuống.
Đàm Việt lái xe từ bãi đỗ xe ngầm đi ra, chậm rãi hòa vào dòng xe cộ.
"Không có để quên thứ gì chứ." Trần Tử Du hỏi.
"Đều mang đi rồi, sáng sớm hôm nay ta cố ý xem xét một lượt." Đàm Việt nói: "Nếu thật sự để quên cái gì, đến bên kia mua lại là được."
Trần Tử Du vuốt cằm nói: "Hi vọng lần này anh có thể nhớ lời ta nói, không nên ngày ngày nhớ đến công việc, khi cần nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi."
So với trước kia, lần quay chụp « Titanic » này có độ khó cao hơn rất nhiều, nàng thật sự rất lo lắng sức khỏe Đàm Việt.
"Lời này của ngươi ta vẫn luôn nhớ, ta sẽ nghỉ ngơi." Đàm Việt cười nói: "Coi như ta không nghỉ ngơi, nhân viên đoàn kịch cũng cần nghỉ ngơi lấy sức, yên tâm đi."
Hai người vừa trò chuyện, rất nhanh liền tới sân bay quốc tế.
"Trước khi máy bay cất cánh nhớ gửi tin nhắn cho ta." Trần Tử Du không ngừng dặn dò.
Đàm Việt nhẹ nhàng nắm tay Trần Tử Du, nói: "Hy vọng lần này có thời gian trở về một chuyến."
"Chúng ta đã nói rồi... Đến lúc đó ta sẽ đi tìm anh."
Đàm Việt cười một tiếng, nhẹ nhàng hôn lên má Trần Tử Du: "Ta nên đi vào, nếu không sẽ muộn chuyến bay mất."
"Một đường thuận lợi."
Đàm Việt bước xuống xe, trợ lý đến theo từ sớm đã đứng đợi, giúp cầm hành lý.
"Trên đường về chú ý an toàn."
"Tạm biệt." Trần Tử Du mím môi không nói thêm gì, cuối cùng vẫy tay, lái xe rời đi.
Đàm Việt cùng trợ lý đi theo vào phòng chờ máy bay ở sân bay quốc tế kinh thành, chờ đợi lên máy bay.
Hơn một tiếng sau.
Trong loa phát thanh vang lên thông báo lên máy bay, Đàm Việt, Lý Du Phàm và những người khác đang chờ ở phòng chờ VIP đi ra cửa lên máy bay.
Mấy người vẫn đi bằng lối đi VIP, nhanh chóng lên máy bay, thân phận tương đối đặc biệt, một khi bị phát hiện, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Đàm Việt ngồi tại chỗ của mình, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trần Tử Du: Chúng ta đã lên máy bay, đúng giờ cất cánh.
Không bao lâu.
Hắn cảm nhận được máy bay đang di chuyển, máy bay từ kinh thành bay đến Canada cất cánh.
Đàm Việt vô cùng mong đợi lần quay chụp « Titanic » này.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận