Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 881: Cuối cùng Cao Quang

Chương 881: Ánh hào quang cuối cùng
"Chuẩn bị thế nào rồi?" Hàn Tông bưng cà phê từ phòng làm việc đi ra, thấy sắp đến 0 giờ, vẻ mệt mỏi trên mặt lộ ra chút mong đợi.
Lượt tải về của « Thủy Thủ » vẫn luôn tăng, đã đạt đến một con số khổng lồ.
"Hôm nay không cần tốn quá nhiều thời gian."
Cốc Đỉnh đã chuẩn bị trước xong số liệu cần thiết, ý tưởng rõ ràng cho bản thảo sắp viết.
Hàn Tông kéo chiếc ghế bên cạnh qua, nhàn nhạt nói: "Vậy thì tốt."
Trong giọng nói tiết lộ sự bất đắc dĩ của người làm thuê, ngành truyền thông tăng ca là chuyện cơm bữa, nếu như có thể trẻ lại hai mươi tuổi, thức đêm tự nhiên không thành vấn đề.
Hàn Tông khuấy đều ly cà phê, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
"Không giờ đêm rồi."
Cốc Đỉnh thoát ra, sau đó lại vào Xí Nga âm nhạc, tiến vào logo của ca khúc « Thủy Thủ », lượt tải về bất ngờ được làm mới.
【 1496 vạn lượt! 】
Hàn Tông gật đầu, an bài: "Tiểu Cốc, tiếp theo trông vào cậu, ta đi chợp mắt một lát, viết xong thì gọi ta."
Lượt tải về này của « Thủy Thủ » cũng nằm trong dự đoán, lượt tải của bài hát trên Xí Nga âm nhạc là số liệu thực tế, căn cứ tình hình tăng trưởng mấy ngày gần đây có thể suy đoán ra một cách đại khái.
Sau khi Cốc Đỉnh hoàn thành nhiệm vụ, Hàn Tông còn phải chuẩn bị tin tức sáng sớm ngày thứ hai, gần như lại là một đêm không ngủ, thừa dịp thời gian này ngủ một chút.
"Giao cho ta đi."
Hàn Tông bưng ly lên, vỗ vai Cốc Đỉnh: "Vất vả cho cậu rồi."
"Đều là chuyện nhỏ."
Hàn Tông lê bước chân nặng nề, cảm khái nói: "Trẻ tuổi thật tốt a."
Trở lại phòng làm việc mấy phút sau liền tiến vào mộng đẹp.
Cốc Đỉnh hoạt động cổ tay, bắt đầu viết bản thảo, có ý tưởng, viết cũng rất nhanh. Vừa gõ bản thảo, trong lòng vừa cảm khái: "1496 vạn! Lợi hại!"
Lúc « Thủy Thủ » vừa mới lên kệ, hắn cũng giống phần lớn mọi người, cho rằng việc chuyên tâm vào một ca khúc để bày bán trong dịp Thất Tịch là một quyết định vô cùng mạo hiểm.
Thất Tịch chính là thiên hạ của tình ca, từ trước đến nay chưa có loại hình ca khúc nào khác có thể được mọi người chú ý đến trong ngày này.
Tuy nhiên, sau khi nghe qua « Thủy Thủ » một lần, ý nghĩ này liền thay đổi, lượt tải về càng khiến hắn kiên định ý nghĩ của mình là chính xác.
« Thủy Thủ » và những bài hát khác ngày càng chênh lệch, thậm chí trở thành tiêu điểm duy nhất.
Cốc Đỉnh nhìn một vài số liệu mình thống kê, không nhịn được muốn ngâm nga đôi câu.
"Hắn nói trong mưa gió, chút đau này có đáng là gì, lau khô lệ, đừng sợ, ít nhất chúng ta còn có mộng."
"Hắn nói trong mưa gió, chút đau này có đáng là gì, lau khô lệ, đừng hỏi, tại sao."
Hắn cổ vũ bản thân như vậy.
Ban ngày đã gõ trước một bản, viết đến bây giờ, nói không mệt là giả.
Trong nháy mắt, hai giờ trôi qua, phòng làm việc lại yên tĩnh.
Cốc Đỉnh vừa uống cà phê, vừa kiểm tra lại nội dung đã viết xem có sai sót gì không.
"Xong việc."
Cốc Đỉnh vặn vẹo eo cổ, đem bản thảo in ra, sau đó cầm bản thảo gõ cửa phòng làm việc của tổng biên tập.
Liên tục gõ ba lần không có động tĩnh, hắn biết rõ Hàn Tông hẳn là đã ngủ say, cuối cùng đành trực tiếp mở cửa đi vào.
"Hàn tổng biên tập, Hàn tổng biên tập, Hàn..."
"Viết xong rồi?" Hàn Tông dụi mắt, ngồi dậy từ trên ghế salon, cảm giác mí mắt trên nặng trĩu như treo tảng đá, khó mà mở ra: "Ngủ đến mơ hồ."
"Hàn tổng biên tập, ngài sau này chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, thân thể mới là quan trọng nhất."
Hàn Tông nhận lấy bản thảo, lắc đầu, thở dài nói: "Ai, cái nghề này của chúng ta, làm thêm giờ là chuyện thường ngày."
Cốc Đỉnh gật đầu không nói gì, hắn cũng làm việc ở « Tam Giang Âm Nhạc Hối » được hai năm, biết rõ công việc này tăng ca là chuyện thường.
Hàn Tông cầm bút trên bàn lên xem bản thảo.
"Tiểu Cốc, thêm chút nội dung vào chỗ này." Hàn Tông vừa viết lên bản thảo vừa nói: "Đem số liệu của bài hát « Ngàn Năm Tình » thêm vào để đối chiếu với « Thủy Thủ », như vậy có thể khiến người xem bản tin của chúng ta liếc mắt là thấy được lượt tải của « Thủy Thủ » mạnh mẽ đến mức nào."
"Vâng."
Cốc Đỉnh không cân nhắc nhiều như vậy, hắn suy nghĩ chủ yếu là viết bản tin về « Thủy Thủ », không cân nhắc đến việc những người không quá chú ý đến số liệu sẽ không có khái niệm.
Hàn Tông nhắc nhở: "Số liệu so sánh chủ yếu vẫn là « Ngàn Năm Tình », trong giai đoạn đầu những ca khúc bày bán cùng thời kỳ cũng chỉ có nó là có thể so găng với « Thủy Thủ », đem số liệu của nó, đừng viết quá nhiều."
Cốc Đỉnh gật đầu nói: "Vâng, ta hiểu rồi."
Những số liệu này trong máy tính của hắn đều có, thao tác không tốn quá nhiều thời gian.
Liên quan đến nội dung trên bản thảo, Hàn Tông lại đưa ra một ý kiến.
« Thủy Thủ » cuối cùng cũng đạt đến nhiệt độ cao nhất, bọn họ cần phải ứng phó cẩn thận.
Cốc Đỉnh cầm bản thảo trở lại vị trí làm việc, dành thời gian sửa đổi, dùng nửa giờ đồng hồ, đem những đề nghị Hàn Tông nói thêm vào.
Lúc lại đến phòng làm việc, Hàn Tông đã tỉnh táo hơn nhiều, vừa rồi hắn đi vào phòng vệ sinh rửa mặt thật kỹ, tuy nhìn qua có chút mệt mỏi, nhưng trạng thái tốt hơn nhiều.
Hàn Tông nghiêm túc xem xong bản thảo mới, nói: "Lần này không có vấn đề gì, Tiểu Cốc, cậu cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi, ban ngày cũng không cần tới, vất vả cho cậu rồi."
"Hàn tổng biên, ta về trước đây."
Hoàn thành nhiệm vụ, Cốc Đỉnh thả lỏng tinh thần, cảm giác cả người mệt mỏi.
"Trên đường chú ý an toàn."
Cốc Đỉnh rời khỏi tòa nhà văn phòng, nhìn đã gần ba giờ sáng.
Con phố náo nhiệt thường ngày không thấy một bóng người, chỉ có cửa hàng tiện lợi 24h ven đường vẫn còn mở cửa buôn bán.
"Cũng chỉ có giờ này mới không chật chội." Hít thở không khí rạng sáng, Cốc Đỉnh bỗng có chút cảm khái.
Đi vào cửa hàng tiện lợi mua một thùng mì gói cùng mấy cái xúc xích hun khói, chuẩn bị về nhà ăn thêm bữa khuya, nếu không dễ dàng bị đói tỉnh.
Lần trước thức đêm làm thêm, về đến nhà không ăn gì, giữa trưa 11 giờ đã tỉnh dậy vì quá đói.
"Về nhà thôi." Cốc Đỉnh đeo tai nghe, mở « Thủy Thủ », quét một chiếc xe đạp công cộng về nhà.
Đại học Quỳnh Tỉnh, một học kỳ mới bắt đầu.
Đoạn Miêu chính thức bước vào năm thứ tư đại học.
Trời còn chưa sáng rõ, Đoạn Miêu đã tỉnh lại.
Bây giờ, thứ đánh thức nàng không phải đồng hồ báo thức, mà là đồng hồ sinh học của mình.
Mấy người bạn cùng phòng sau khi trở lại, phát hiện Đoạn Miêu giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác, bây giờ mọi người đều nói đùa rằng nàng sống như học sinh trung học thời cấp hai, mỗi ngày ngoài học tập ra thì vẫn là học tập.
Sáng nay không có lớp, những người khác trong ký túc xá vẫn còn đang say giấc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận