Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 948: Dạo chơi

Chương 948: Đi chơi
Thứ bảy.
Khu dân cư Thụy Thiện.
Đàm Việt và Trần Tử Du vẫn thức dậy theo giờ làm việc, hai người đang ngồi ở phòng khách cùng nhau ăn sáng.
"Cậu suy nghĩ kỹ xem còn sót lại thứ gì không?"
Đàm Việt ngẫm nghĩ một chút, cười nói: "Yên tâm đi, tối hôm qua sau khi thu dọn xong, ta đã kiểm tra lại một lần, không có bỏ quên đồ vật gì cả."
Dù sao cũng là đi chơi một ngày, vẫn nên chuẩn bị trước một số thứ, cốc nước, chocolate...
Trần Tử Du cúi đầu ăn cơm, trên mặt lộ rõ ý cười.
Cũng bởi vì hai người có thể cùng nhau ra ngoài, chuyến đi đến hồ chứa Mật Vân này, nàng đã mong đợi chừng mấy ngày. Tối hôm qua lúc ngủ, sau khi tỉnh còn nằm mơ thấy cùng Đàm Việt đi ra ngoài du ngoạn.
Bữa sáng đơn giản mà dinh dưỡng kết thúc rất nhanh, Trần Tử Du mau chóng lên lầu trang điểm, còn Đàm Việt thì thu dọn bát đĩa.
Nửa giờ sau, hai người lái xe đến công ty trước.
Trước cửa công ty Thôi Xán Giải Trí đỗ ba chiếc xe buýt, đại sảnh tầng một tập trung không ít người, rất náo nhiệt. Tất cả đều là nhân viên làm việc của đoàn phim «Mùa Dài Đằng Đẵng».
"Chỉ có một mình cậu thôi sao?"
"Cậu lại không phải không biết rõ, ta đến Bắc Kinh đã hơn một năm, làm gì có tiền ở đây mua nhà. Cha mẹ ta đều ở quê cả."
"Ý ta không phải vậy. Đến Bắc Kinh hơn một năm rồi, bạn gái cũng không tìm được sao?"
"Nói bạn gái làm gì, chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của ta."
"Vịt c·hết cãi chày cãi cối, không tìm được thì nói là không tìm được, đừng có làm ra vẻ với ta. Hôm nay chị dâu cậu ở đây, bên cạnh chị ấy có rất nhiều đồng nghiệp bệnh viện đều là người độc thân, đến lúc đó giới thiệu cho cậu nhé?"
Người nọ điên cuồng gật đầu, nói: "Được nha, được nha! Thế chị dâu ta đâu, sao không thấy?"
"Ở trong nhà vệ sinh rồi, lát nữa ta nói với cậu. Thanh niên trai tráng rồi cũng nên giải quyết chuyện đại sự của đời người đi."
Mọi người, người một câu, ta một câu trò chuyện một lúc. Thấy Đàm Việt và Trần Tử Du từ cửa đi vào, mọi người rối rít xúm lại chào hỏi.
Trần Tử Du cầm một tập văn kiện lên lầu trước, Đàm Việt đứng trong đám người, phụng bồi mọi người nói chuyện phiếm.
"Mọi người đến sớm như vậy, đã ăn sáng chưa?"
"Lão Mã, đây là con cậu à, lớn thế này rồi cơ đấy!"
Trong lúc nhất thời, không khí rất là vui vẻ.
"Mọi người chuẩn bị một chút đi, chúng ta lập tức lên đường." Đàm Việt gọi Tiễn Đào tới, hỏi: "Thống kê xem mọi người đến đông đủ chưa."
Tiễn Đào gật đầu, vội vàng hành động.
Đàm Việt ngồi chờ ở một bên để nghe kết quả.
Nghe thấy tiếng "Keng" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Trần Tử Du trở lại.
Có một tập văn kiện hôm nay cần dùng, nàng để ở phòng làm việc, đã giao phó xong cho thư ký chuyện này.
"Mọi người đều đến đông đủ cả chưa?"
Đàm Việt còn chưa kịp trả lời, Tiễn Đào đã thống kê xong, trở về báo cáo.
"Trần tổng, Đàm tổng, bây giờ còn ba người chưa tới, vừa mới có liên lạc, nhiều nhất mười phút nữa sẽ đến."
Đàm Việt nhìn mọi người trong đại sảnh, sắp xếp: "Trước hết để mọi người lên xe chờ đi."
Sau đó, dưới sự sắp xếp của Tiễn Đào, mọi người bắt đầu lên xe.
Hôm nay, số người mang theo người nhà không nhiều, dù sao nơi này là Bắc Kinh, đều là những người xa quê tới làm thuê.
Vốn dĩ, Tiễn Đào nghĩ đến chuyện thuê năm chiếc xe buýt, nhưng sau khi thống kê lại, ba chiếc xe buýt là đủ rồi.
Theo mọi người lục tục rời đi, đại sảnh tầng một dần dần yên tĩnh lại, chỉ còn hai nhân viên làm việc ngồi ở trước quầy lễ tân.
Đàm Việt, Trần Tử Du và các diễn viên chính trong đoàn phim đều được sắp xếp ở trên chiếc xe buýt thứ nhất.
Tiễn Đào một khắc cũng không được nhàn rỗi, một bên sắp xếp cho mọi người lên xe, một bên gọi điện cho ba người chưa đến.
Hắn sốt ruột nhìn về phía giao lộ, trong lòng thầm nghĩ trong vòng mười phút, liệu có thể tới kịp không?
"Tiền tổng thanh tra không cần lo lắng, ta vừa mới gọi điện cho bọn họ, còn một giao lộ nữa là tới rồi."
Vừa dứt lời, Tiễn Đào đã nhìn thấy ba bóng người chạy tới, trong lòng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Ba người vừa tới trước mặt, liền hỏi: "Ba người các cậu xảy ra chuyện gì vậy? Hôm nay sao lại tới trễ thế?"
Một người trong đó thở hổn hển, nói: "Chúng ta hôm nay ngồi xe buýt, để quên túi ở trên xe rồi."
Ba người cùng nhau thuê phòng, hôm qua uống rượu đến nửa đêm, sáng dậy còn mơ màng. Ở trên xe buýt không cẩn thận ngủ thiếp đi, đến trạm xuống xe mới nhớ ra còn cầm túi.
"Thôi được rồi, được rồi, các cậu mau chóng theo mọi người cùng lên xe đi."
Rất nhanh, tất cả nhân viên của đoàn phim đều lên xe.
Tiễn Đào đi tới chiếc xe buýt thứ nhất, nói: "Đàm tổng, mọi người đều đã đến đông đủ."
"Ba người kia cũng đã tới rồi chứ?"
"Bọn họ đã lên xe rồi."
"Xuất phát thôi!"
"Vâng!"
Ba chiếc xe buýt lần lượt rời khỏi công ty Thôi Xán Giải Trí, hướng về hồ chứa Mật Vân.
Tính cả thời gian kẹt xe, đại khái cần gần hai giờ di chuyển, rất nhiều người đã điều chỉnh xong chỗ ngồi của mình, chuẩn bị ngủ một giấc trước.
Trong ba chiếc xe, náo nhiệt nhất phải kể đến chiếc xe cuối cùng, chiếc xe này náo nhiệt nhất, chiếc xe đầu tiên là Đàm Việt và mọi người, chiếc xe thứ hai phần lớn đều là những người mang theo người nhà, còn chiếc xe thứ ba hoặc là người nhà không ở Bắc Kinh, hoặc là hội độc thân, dĩ nhiên là trò chuyện rất hăng say, thảo luận sôi nổi về kế hoạch cho hành trình hôm nay.
Theo xe buýt rời khỏi trung tâm thành phố, đường xá cũng trở nên thông thoáng, xe tăng tốc tiến về phía trước.
Sau khi xe chạy được gần một tiếng, phần lớn những người ở trên chiếc xe thứ ba đều đã ngủ thiếp đi, những người mở mắt đều là mang tai nghe lướt điện thoại.
Trong chuyến đi đến hồ chứa Mật Vân lần này, người kích động nhất là hướng dẫn viên du lịch, người có cùng một hành lang với Đàm Việt.
Để mọi người có thể tham quan tốt hơn, Tiễn Đào đã mời một hướng dẫn viên du lịch kỳ cựu ở địa phương.
Trong suốt chặng đường, hắn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Đàm Việt, hắn là một người hâm mộ trung thành của Đàm Việt, bất kể là phim truyền hình hay điện ảnh, chưa từng bỏ qua bộ nào.
Trước đó, hắn còn tưởng rằng là dẫn một đoàn của công ty bình thường đi du lịch, hôm nay đến nơi mới phát hiện là công ty Thôi Xán Giải Trí. Điều khiến hắn kích động hơn nữa là trong đó còn có cả Đàm Việt.
Lần trước mà hắn cũng khẩn trương và kích động như hôm nay, là lần đầu tiên hắn dẫn đoàn đi du lịch.
Là một người hướng dẫn viên, đương nhiên tài ăn nói không thể kém được, nhưng khi Đàm Việt vừa lên xe, hắn lại kích động đến nỗi không biết phải nói gì cho phải.
Giờ phút này, hắn đang hối hận vì sao vừa rồi không bắt tay Đàm Việt, chụp một tấm ảnh. Cơ hội được gặp mặt thần tượng như vậy, có lẽ cả đời này cũng không có lần thứ hai.
Hướng dẫn viên hít một hơi thật sâu, tự an ủi mình: Không nên vội, trong một ngày này, nhất định có cơ hội chụp chung một tấm ảnh, ta phải suy nghĩ thật kỹ, có cơ hội thì làm thế nào để đề nghị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận