Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 414: An Noãn sinh nhật

**Chương 414: Sinh nhật An Noãn**
Trong phòng nghỉ nhỏ, bốn người tham gia khảo hạch đang chờ nhân viên làm việc đến thông báo.
Trần Diệp ngồi trên ghế cao, hai chân dài giẫm lên trên ghế, hôm nay đến khảo hạch, nàng cũng nghiêm túc ăn vận một phen.
Mặt trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt trứng ngỗng vốn đã ưa nhìn, nay lại càng thêm phần quyến rũ.
Thân trên mặc áo tay ngắn màu xanh lục, thân dưới là quần ống cao màu trắng, tôn lên vóc dáng lung linh, cân đối.
Trần Diệp cầm điện thoại, lại không nhìn vào, mà là từ từ suy nghĩ đến sự tình.
Nàng sở dĩ đến đây khảo hạch, một mặt là công việc trên công ty khiến nàng cảm thấy có chút tẻ nhạt, mặt khác, quan trọng hơn, lần trước gặp mặt Đàm Việt, nàng liền cảm thấy cuộc đời mình không nên bình thường, tầm thường đến thế, nàng phải thử một lối sống mới.
Cho nên, nàng đã đến nơi này.
Trần Diệp đang suy tư, ba người khác trong phòng nghỉ, cũng đều quan sát lẫn nhau, phỏng chừng trong lòng đang suy nghĩ, ai sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của bọn hắn.
Bên ngoài phòng nghỉ, có tiếng bước chân truyền tới, một nhân viên làm việc đi tới, đẩy cửa phòng nghỉ ra, gọi một cái tên, nói: "Vương Đằng, đi theo ta khảo hạch."
Người đàn ông tên Vương Đằng kia đứng lên, sắc mặt kích động, khẩn trương đi theo nhân viên làm việc ra khỏi phòng nghỉ, sau đó không thấy trở về.
Tiếp theo, nhân viên làm việc lại đến gọi người thứ hai.
Rồi đến người thứ ba.
Đều là không thấy trở về.
Cuối cùng, nhân viên làm việc lại tới, nhìn về phía Trần Diệp đang ngồi trong phòng nghỉ, nói: "Trần Diệp, đến lượt cô."
Trần Diệp vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng, nghe được nhân viên làm việc gọi mình, liền vội vàng đứng dậy, đi theo nhân viên làm việc ra ngoài.
Nhân viên làm việc quan sát Trần Diệp một chút, trong mắt thoáng qua một tia kinh diễm.
Trên thực tế, nhân viên làm việc trong lòng đã có chút suy đoán, hôm nay người cuối cùng thể hiện tài năng, chắc là vị trước mắt này, dù sao ba người trước đó đều không được Đàm tổng hài lòng, trực tiếp bảo ba người kia trở về.
Chiều nay người đến khảo hạch tổng cộng chỉ có bốn người, ba người đều đã bị loại, người cuối cùng này có khả năng được chọn cao hơn nhiều, hơn nữa cô gái này, dáng dấp thật không tệ.
Mấu chốt là khí chất còn tương đối tốt, nhân viên làm việc âm thầm gật đầu, nói đơn giản với Trần Diệp: "Mời đi theo tôi, tôi dẫn cô đi khảo hạch, đến lúc đó sẽ có bốn vị diện thử quan, bất quá quan trọng nhất vẫn là Đàm tổng, chỉ cần cô có thể làm Đàm tổng hài lòng, thông qua được cửa ải của Đàm tổng, là được, nếu như không thể thông qua, vậy cũng chỉ có thể sắp xếp sau."
Trần Diệp gật đầu, nói tiếng cảm ơn.
Những người khác không biết, Trần Diệp trước đó đã chào hỏi Đàm Việt, biết chiều nay khảo hạch chỉ là đi một cái quy trình, chức bí thư của Đàm Việt nhất định là của mình.
Bất quá, loại chuyện này, đương nhiên là không thể nói với người khác.
Đi tới bên ngoài phòng huấn luyện, nhân viên làm việc dẫn Trần Diệp đi vào, rồi lui ra.
Trong phòng huấn luyện, nhìn thấy Trần Diệp bước vào, Dương Thuận Lợi mấy người đều khẽ gật đầu, trách sao Đàm Việt lại vừa ý Trần Diệp này, tướng mạo, khí chất đều không tệ.
Dương Thuận Lợi không nói gì, mà là đưa mắt nhìn về phía Đàm Việt, chiều nay, Đàm Việt mới là nhân vật chính, huống chi đây chỉ là đi một cái quy trình, nhiệm vụ của bọn họ chính là cùng Đàm Việt hoàn tất quy trình này.
Đàm Việt nhìn Trần Diệp đang đứng cách đó vài mét, gật đầu cười, khẽ ấn tay, ý bảo Trần Diệp ngồi xuống ghế, "Trần Diệp, cô trước tiên hãy tự giới thiệu một chút."
Câu hỏi đúng quy cách, câu trả lời đúng quy cách.
Sau đó Đàm Việt lại hỏi một vài vấn đề đơn giản, có những vấn đề liên quan đến công việc bí thư, có những vấn đề không liên quan, nhưng cũng không khó, mặc dù Đàm Việt biết năng lực Trần Diệp không tệ, trong bụng cũng có rất nhiều kiến thức, nhưng cũng lo lắng Trần Diệp sẽ không trả lời được, trường hợp này, trước mặt Dương Thuận Lợi còn có hai chủ quản của bộ phận nhân sự, nếu như Trần Diệp không trả lời được những vấn đề đơn giản này, vậy coi như thật có chút khó coi.
Bất quá, biểu hiện của Trần Diệp, khiến Đàm Việt có chút kinh ngạc.
Có lẽ nàng đúng là thừa kế gen tốt đẹp của cha mẹ, đầu óc rất lanh lợi, những vấn đề Đàm Việt đưa ra đúng quy cách, lại được Trần Diệp trả lời rất hay, những câu trả lời này cũng nằm ngoài dự liệu của Đàm Việt, nhưng Đàm Việt ngẫm lại, nếu quả thật làm như Trần Diệp nói, đối với hiệu suất và độ hoàn thành của công việc, đều có sự tăng lên không nhỏ.
Dương Thuận Lợi và hai vị chủ quản khác cũng đều sáng mắt lên, bị câu trả lời của Trần Diệp làm cho kinh ngạc.
Dương Thuận Lợi trong lòng càng thêm rõ ràng, trước đó mặc dù hắn không cùng Đàm Việt trao đổi sâu, nhưng nghe lời nói, quan sát hành động, trong gần một năm quan sát gián đoạn, Dương Thuận Lợi cho rằng Đàm Việt không phải loại người muốn có thư ký xinh đẹp để làm chuyện mờ ám, nếu như Đàm Việt thật là hạng người như vậy, ban đầu Mạt Mạt căn bản là không thể thoát.
Về ngoại hình, tuy Trần Diệp không tệ, nhưng vẫn không bằng Mạt Mạt.
Dương Thuận Lợi vốn có chút kỳ quái, Đàm Việt đây là sao, tại sao đột nhiên lại chọn Trần Diệp.
Bất quá vừa rồi nghe Trần Diệp trả lời, Dương Thuận Lợi mới bắt đầu có chút tỉnh ngộ, xem ra vẫn là mình nông cạn, chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài của Trần Diệp, mà Đàm tổng nhìn thấy, chính là nội hàm của Trần Diệp.
"Cô gái Trần Diệp này, trong bụng là có chút bản lĩnh." Dương Thuận Lợi trong lòng đánh giá Trần Diệp như vậy.
Sau đó, Đàm Việt lại bị Trần Diệp gợi lên một chút hứng thú, hắn vốn chỉ muốn đơn giản hỏi Trần Diệp mấy vấn đề, để Trần Diệp thông qua là được, không ngờ kiến thức cùng suy nghĩ của Trần Diệp cũng tương đối độc đáo, khiến Đàm Việt có loại cảm giác nhìn thấy mà thèm, lần trước có loại cảm giác này, là lúc đối mặt với mẹ Trần Diệp, Diệp Văn cục trưởng, không hổ là con gái Diệp cục trưởng, bất quá so với Diệp cục trưởng, Trần Diệp về mặt tư tưởng vẫn còn có chút hời hợt, có chút ngây thơ, đây là so sánh với Cục trưởng Tổng cục Văn Hóa, nếu so với người khác, Trần Diệp đã mạnh hơn nhiều rồi.
Liên tiếp hỏi đáp, hình tượng Trần Diệp, trong lòng Đàm Việt có sự biến hóa.
Trước đó Trần Diệp trong tâm lý Đàm Việt có hình tượng là, khi thì dịu dàng, khi thì phản nghịch, một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, có gia cảnh tốt và là người mới trong công việc, có sức sống tràn trề.
Nhưng lần này trao đổi với Trần Diệp, đánh giá trong lòng về Trần Diệp, trong nháy mắt lại tăng lên mấy tầng.
Đàm Việt đột nhiên nghĩ đến, mình trước đó đi gặp Diệp Văn cục trưởng, có phải hay không Diệp cục trưởng cũng có ý nghĩ như mình bây giờ?
...
Khảo hạch kết thúc, cuối cùng người được chọn làm bí thư của Đàm Việt, chính là Trần Diệp.
Lúc rời khỏi bộ phận nhân sự, Đàm Việt vẫn còn một mình, nhưng khi trở về, bên cạnh Đàm Việt đã có thêm một người, một cô gái xinh đẹp, khí chất uyển chuyển.
Từ tầng 59 trong thang máy đi ra, thu hút sự chú ý của rất nhiều nhân viên.
"Ồ? Người này là ai vậy?"
"Hoắc, xinh đẹp thật, nhưng sao lại đi sau lưng Đàm tổng?"
"Đây không phải là Tổng thanh tra phu nhân chứ? Bây giờ không phải cũng lưu hành kết hôn bí mật sao? Nói không chừng Đàm tổng của chúng ta cũng kết hôn bí mật rồi!"
"Nói bậy, Đàm tổng rõ ràng là độc thân, nói nhảm nhí gì vậy?"
"Đúng đó, ai mà nói Đàm tổng kết hôn bí mật là tôi sẽ làm căng với hắn, Đàm tổng rõ ràng là vì chờ tôi, vẫn còn độc thân."
"Cô gái này tuổi tác nhìn không lớn, hẳn là nhỏ hơn Đàm tổng, đúng rồi, tôi nhớ Đàm tổng hình như muốn tuyển thư ký, không phải là cô bé này chứ?"
"Đúng vậy, tôi cũng nghe nói, từ sau khi Mạt Mạt đi, bên cạnh Đàm tổng không có người hỗ trợ, rất nhiều việc cũng phải tự thân làm, căn bản là bận không xuể, hình như là dự định tuyển một thư ký, phỏng chừng có thể chính là cô gái này."
"Xí xí xí, không nói cái khác, ánh mắt chọn thư ký của Đàm tổng chúng ta thật là không chê vào đâu được, Mạt Mạt dáng dấp y như thiên tiên, hôm nay lại có thêm một đóa hoa phú quý nhân gian."
"Không biết có bạn trai hay không."
"Đừng ảo tưởng, người ta ngày ngày đi theo bên cạnh Đàm tổng, nhãn quang kiến thức khẳng định rất cao, một cô gái mỗi ngày ở cùng đại bàng, làm sao có thể yêu một con chó săn."
"Ngọa tào, mặc dù lời này có chút đau lòng, nhưng tôi đồng ý, nhưng mà cô mắng tôi là chó, cái này tôi thật không thể chấp nhận!"
"Ồ, vậy cô nói xem, cô là cái gì?"
"Tôi đương nhiên là người, thứ thiệt, một đại soái ca không thể giả được!"
"Ha ha, cô có phải là người hay không tôi không biết, nhưng mà tôi biết, cô là chó thật!"
"Ngọa tào!"
...
Mang Trần Diệp đến phòng làm việc của mình, Đàm Việt rót cho Trần Diệp ly nước, Trần Diệp nhận ly nước nói tiếng cảm ơn, vừa định uống một ngụm, đột nhiên sửng sốt.
Mình không phải là thư ký sao?
Trần Diệp liền vội vàng đặt ly trà xuống, sắc mặt có chút ửng đỏ, nhìn Đàm Việt, cúi đầu, khẽ nói: "Đàm lão sư, ngài mau ngồi xuống, rót nước loại công việc này, để tôi làm là được."
Đàm Việt nhìn Trần Diệp có chút ngượng ngùng, cười ha ha một tiếng, không ngờ Trần Diệp nhanh như vậy đã nhập tâm vào công việc.
Đàm Việt khoát tay, nói: "Không có gì, rót nước loại chuyện này cô không cần làm, tự mình làm là được."
Vừa nói, Đàm Việt bảo Trần Diệp ở đây chờ một chút, sau đó đưa tay lấy điện thoại từ trong túi áo ra, gọi một cuộc điện thoại cho Uông Kiệt.
Trần Diệp vừa mới nhậm chức, cũng là lần đầu tiên đảm nhiệm chức vụ thư ký, rất nhiều chuyện vẫn chưa rõ, cần có người hướng dẫn làm quen một chút công việc, Đàm Việt đương nhiên là không có thời gian, mà người thích hợp nhất, hẳn là Mạt Mạt.
Nhưng Đàm Việt suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có chút không thích hợp.
Dù sao buổi sáng nhờ Mạt Mạt sàng lọc thư ký, Mạt Mạt suýt chút nữa đã loại Trần Diệp, nếu để nàng hướng dẫn Trần Diệp làm quen công việc, mặc dù biết hai người đều là người hiểu chuyện, nhưng vạn nhất gây ra chuyện gì, vậy cũng không tốt.
Để Uông Kiệt tới thì vừa vặn, gần đây, sau khi Mạt Mạt rời đi, những lúc mình bận rộn, đều là nhờ Uông Kiệt đến giúp đỡ.
Công việc sau này của thư ký, Uông Kiệt cũng coi như hiểu, để hắn hướng dẫn Trần Diệp, ngược lại là thích hợp, ít nhất không cần lo lắng hai người xảy ra mâu thuẫn gì.
Tranh thủ thời gian này, Trần Diệp vừa uống nước, vừa quan sát phòng làm việc của Đàm Việt.
Phòng làm việc của Đàm Việt, so với nàng tưởng tượng còn rộng rãi hơn, cũng càng thêm sáng sủa, sạch sẽ.
Quay đầu nhìn Đàm Việt, một người đàn ông nho nhã hiền lành như vậy, phương diện sinh hoạt phỏng chừng cũng rất chú trọng.
Đông đông đông.
Lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ.
Đàm Việt đang mở văn kiện, nghe được tiếng gõ cửa, suy đoán là Uông Kiệt tới, đặt văn kiện trong tay xuống, nói một tiếng mời vào, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Uông Kiệt trán lấm tấm mồ hôi, bước nhanh tới.
Ngạc nhiên nhìn Trần Diệp đang ngồi uống trà, sau đó đi đến trước mặt Đàm Việt, nói: "Đàm tổng, ngài tìm tôi."
Đàm Việt cười nói: "Sao lại ra nhiều mồ hôi thế?"
Uông Kiệt nói: "Tôi nghe nói ngài tìm tôi, không phải là phải tới nhanh một chút sao, chạy bộ, không dám dừng lại thở gấp, liền chạy tới chỗ ngài."
Đàm Việt lắc đầu, nói: "Lần sau không cần gấp gáp như vậy."
Uông Kiệt là tâm phúc của hắn, một tay hắn dìu dắt, giữa hai người nói chuyện tương đối thoải mái, bao gồm cả Hứa Hẹn, Uông Kiệt cùng Hứa Hẹn quan hệ cũng rất tốt.
Nói đến, Đàm Việt cùng Hứa Hẹn rất hợp nhau, chỉ cần có thể làm bạn tốt với Đàm Việt, Hứa Hẹn bình thường đều có thể chơi cùng. Bây giờ công việc của Đàm Việt đã bận rộn hơn nhiều, không có nhiều thời gian cùng Hứa Hẹn uống rượu, cho nên Hứa Hẹn rất nhiều lúc đều là cùng Uông Kiệt uống rượu.
Nghe nói, bị Hứa Hẹn lôi kéo, Uông Kiệt đã uống qua rất nhiều quán rượu nổi tiếng ở kinh thành, tiếp theo còn muốn tìm thời gian cùng đi Tể Thủy uống rượu.
Đàm Việt có lúc cũng định cảnh cáo Hứa Hẹn, không nên làm hư Uông Kiệt, Uông Kiệt còn trẻ tuổi và rất có chí tiến thủ.
Uông Kiệt liền vội vàng gật đầu cười, nói: "Ân ân, tôi biết rồi, Đàm tổng."
Đàm Việt giơ tay lên, chỉ về phía Trần Diệp, nói: "Đây là Trần Diệp, sau này một thời gian sẽ đảm nhiệm thư ký của ta, sau này cậu hướng dẫn cô ấy làm quen một chút với công việc của chúng ta."
Uông Kiệt nhìn về phía Trần Diệp, hắn biết Đàm tổng khoảng thời gian này vẫn luôn tìm kiếm thư ký, không ngờ thư ký mới của Đàm tổng lại là cô gái trước mắt.
Thường thấy các nữ minh tinh trong công ty trang điểm đậm, đột nhiên thấy Trần Diệp mặt mộc, tràn đầy sức sống thanh xuân, Uông Kiệt ngược lại còn có chút không quen, đưa tay ra nói: "Trần thư ký, chào cô, tôi là Uông Kiệt, là chủ quản ngành truyền thông mới của chúng ta, sau này có chuyện gì, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau."
Có thể trở thành thư ký của Đàm tổng, vậy đã nói rõ cũng là người đáng tin, là tâm phúc của Đàm tổng, Uông Kiệt tự nhiên cũng sẽ khách khí đối đãi.
Trần Diệp khẽ cười, nụ cười rất ôn nhu, nhưng mơ hồ lại mang theo một tia xa cách và khoảng cách, nhìn Uông Kiệt đưa tay ra, Trần Diệp hơi do dự, cũng đưa tay ra bắt tay Uông Kiệt, nói một tiếng chào anh.
Đàm Việt ở bên cạnh nhìn, cảm thấy mình đang từng chút một làm quen với thư ký tương lai, hình tượng Trần Diệp trong lòng lại trở nên càng đầy đặn và chân thực hơn.
Trước đó hắn tiếp xúc Trần Diệp, là loại hình đại gia khuê tú, tính cách còn có chút dịu dàng, kín đáo, nói mấy câu, liền dễ dàng xấu hổ.
Về điểm này, không giống với những gì Đàm Việt nghe được từ Diệp Văn cục trưởng, Đàm Việt còn hơi nghi hoặc, Diệp Văn cục trưởng nói Trần Diệp trong xương cốt là dịu dàng, an tĩnh, nhưng bây giờ thường thường lại biểu hiện ra sự phản nghịch và cá tính.
Khoảng thời gian này, Đàm Việt tiếp xúc vẫn là sự dịu dàng, an tĩnh, nhu hòa, nhưng cá tính và phản nghịch thì chưa có dịp tiếp xúc.
Bất quá thấy Trần Diệp vừa rồi biểu hiện sự xa cách trước mặt Uông Kiệt, Đàm Việt trong lòng đột nhiên có chút suy đoán, có phải hay không là. . . Trần Diệp đối với mình thì dịu dàng, an tĩnh, xấu hổ? Còn đối với người khác, thì lại cá tính, phản nghịch, thậm chí là lạnh nhạt, xa cách?
Đối với thái độ có chút lạnh nhạt của Trần Diệp, Uông Kiệt cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy rất phù hợp với khí chất của vị Trần thư ký trước mặt này.
"Đàm tổng, còn có chuyện gì khác không? Nếu không có gì khác, tôi sẽ đưa Trần thư ký ra ngoài một chuyến, làm quen một chút với môi trường, sau đó nói rõ phạm vi công việc, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao cho tôi."
Đàm Việt cười lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì khác, hai người đi đi."
Uông Kiệt gật đầu.
Trần Diệp nhìn Đàm Việt, Đàm Việt gật đầu cười, ánh mắt khích lệ.
...
Trần Diệp đi theo Uông Kiệt rời đi, đi làm quen với công việc trong thời gian tới.
Đàm Việt hy vọng nàng có thể làm lâu một chút, mặc dù nói mình không nhất định có thể chỉ bảo nàng bao nhiêu, nhưng theo như Diệp Văn nói, để Trần Diệp ở bên cạnh mình, cũng là hy vọng nàng có thể học tập nhiều hơn một chút, nếu như làm một năm ba ngày rồi rời đi, ở bên Diệp Văn, Đàm Việt cũng khó ăn nói.
Đương nhiên, với địa vị hiện tại của mình, phỏng chừng ở chỗ Diệp Văn đại lão, trên thực tế cũng không có chút mặt mũi nào.
Đàm Việt khẽ lắc đầu, hy vọng Trần Diệp không giống như mấy công việc trước kia, làm một thời gian thấy không được, lại bỏ đi.
Trở lại bàn làm việc ngồi xuống, Đàm Việt cầm văn kiện lên tiếp tục xem.
Hơn nửa canh giờ sau, điện thoại di động đặt trên bàn reo lên.
Đàm Việt cầm điện thoại lên, nhìn cuộc gọi đến, là mẹ gọi tới.
Nhấn nút trả lời, đưa điện thoại lên tai, Đàm Việt mở miệng nói: "A lô, mẹ."
Trong điện thoại, truyền đến tiếng mẹ, "Con trai, có bận không?"
Mẹ gọi điện tới, bận cũng không thể nói là bận, Đàm Việt cười nói: "Không bận, sao vậy mẹ? Có chuyện gì không?"
Mẹ nói: "Con trai, là như vậy, mấy ngày nữa là sinh nhật chị dâu con, mẹ và ba con định tổ chức cho nó thật tốt, nói không chừng ngày nào đó nó lấy chồng khác, chúng ta muốn tổ chức sinh nhật cho chị dâu con, cũng không dễ, lần này tổ chức một sinh nhật náo nhiệt một chút."
Từ năm ngoái, trong nhà đã sắp xếp cho An Noãn xem mắt, hy vọng An Noãn không tiếp tục sống một mình, mà bắt đầu một mối quan hệ mới.
Mấy năm trước đây, nguyên chủ một lòng dồn hết tâm trí cho Tề Tuyết, duy trì gia đình nhỏ của hắn, mà quên mất cha mẹ, mấy năm đó, cơ bản đều là An Noãn dẫn theo con cái thường xuyên trò chuyện cùng hai người.
Phỏng chừng trong lòng hai người, đã coi An Noãn như con gái ruột.
Đàm Việt có lúc nghĩ, nếu hai người có mệnh hệ gì, có thể hay không lập một di chúc, trong di chúc nói, tài sản trong nhà không để lại cho mình, mà toàn bộ để lại cho An Noãn và Đàm Hinh.
Nghĩ tới đây. . Đàm Việt liền không nhịn được có chút co rút khóe miệng.
Nói ra cũng bất đắc dĩ, mấy năm nay mẹ đã giới thiệu cho An Noãn không ít đối tượng có điều kiện tốt, nhưng An Noãn một mực không ưng ai, lấy đủ loại lý do từ chối, đến bây giờ vẫn một mình.
Bất quá nghe nói, gần đây mẹ lại giới thiệu cho An Noãn một tiến sĩ du học về, nghe nói lương năm triệu tệ, điều kiện ở thành phố Tể Thủy xem ra là rất khá, mẹ có lần thấy hai người vừa nói vừa cười, cảm thấy có thể thành công.
Cho nên mới có ý định, tổ chức lớn sinh nhật cho An Noãn lần này.
Dù sao nếu hai người thành đôi, An Noãn sau này sẽ là người nhà khác, còn muốn tổ chức lớn, cũng khó nói.
Đàm Việt không suy nghĩ nhiều, liền trực tiếp đồng ý, "Mẹ, con có thời gian, chủ nhật con có thể về."
...
PS:
Các đại lão, xin một phiếu cuối tháng cùng phiếu đề cử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận