Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 45: Đàm Việt ta ăn chắc

Chương 45: Đàm Việt này ta nắm chắc Đàm Việt lên lầu ba, đi tới khu vực làm việc của « Trí Tuệ Thụ ».
Dọc đường đi, bắt gặp không ít đồng nghiệp nhìn hắn với ánh mắt khác thường.
"Thầy Đàm, thầy hát hay quá!"
"Oa, thầy Đàm, em xem video thầy hát tối hôm qua, thầy còn biết viết ca khúc nữa sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, viết ca khúc hay thật đó, hì hì!"
Đồng nghiệp nam thì còn tương đối dè dặt, một vài đồng nghiệp nữ thì xúm lại vây quanh.
Chuyện Đàm Việt ly hôn mọi người đều biết, không còn là vợ chồng, các đồng nghiệp nữ cũng không còn nhiều cố kỵ như vậy.
Trong mắt Tề Tuyết, Đàm Việt là phế vật vô dụng. Nhưng trong mắt đa số mọi người, điều kiện của Đàm Việt rất là lý tưởng. Tuổi còn trẻ, đã đảm nhiệm tổng phụ trách một tiết mục trong đài truyền hình, lại biết viết ca khúc, biết ca hát, tài hoa hơn người, mấu chốt là đẹp trai nữa chứ!
Một người đàn ông ưu tú như vậy, khiến các đồng nghiệp nữ trong đơn vị si mê cũng là chuyện rất bình thường. Có người có lẽ sẽ không tin, chỉ là bởi vì hắn không có gương mặt đẹp trai như Đàm Việt, không có điều kiện tốt như vậy mà thôi.
Có hai ba đồng nghiệp nữ dẫn đầu, những đồng nghiệp nữ còn lại cũng nhao nhao muốn thử, Đàm Việt có chút da đầu tê dại, nói hai câu, liền vội vàng tách ra, nhanh chân hướng khu làm việc của « Trí Tuệ Thụ » đi tới.
Đạo diễn Trịnh Quang khoanh tay trước n·g·ự·c, ôm cánh tay nhìn dáng vẻ chạy trối c·hết của Đàm Việt, có lòng muốn châm biếm một phen, nhưng trong lòng vẫn là có loại cảm giác chua xót.
Mọi người đều là đàn ông, tại sao khác biệt lại lớn như vậy chứ?
"Thầy Đàm à, bây giờ cậu cũng là người đ·ộ·c thân, trong đơn vị có mấy cô gái điều kiện không tệ, có thấy vừa mắt cô nào không?" Trịnh Quang đi tới cười nói.
Đàm Việt lườm một cái, phất tay nói: "Đi đi đi, mới vừa rồi suýt chút nữa không chạy ra được."
Lúc này, các nhân viên của « Trí Tuệ Thụ » cũng nở nụ cười.
"Thầy Đàm, thật là quá trâu bò, lại nghĩ tới việc đi live stream hiện trường để tuyên truyền cho tiết mục của chúng ta. Tôi có xem bình luận phía dưới những video kia, hiệu quả rất tốt, không ít người đang nói về tiết mục của chúng ta!"
"Đúng vậy, tôi có nói với người nhà rằng ngài là lãnh đạo của tôi, bọn họ còn không tin đó, ha ha."
"Lão đại, anh thật là thâm tàng bất lộ, anh mà đi làm ca sĩ tuyệt đối có thể thành đại minh tinh!"
Bọn họ nói tự nhiên, Đàm Việt nghe lại không được tự nhiên, nhìn về phía mọi người, nói: "Thôi được rồi, các cậu tiếp tục làm việc đi, ngày mai tiết mục của chúng ta sẽ p·h·át sóng tập thứ hai, không thể k·h·i·n·h thường!"
Đàm Việt nói xong, liền trực tiếp trở lại vị trí làm việc của mình ngồi xuống.
Kéo ghế về phía sau, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời xanh biếc, tinh không vạn dặm, tâm tình đều không khỏi tốt đẹp hơn.
...
Đài truyền hình Hà Đông, tầng hai mươi tám, phòng họp số hai.
Theo tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, cuộc họp này cũng chính thức kết thúc. Một đám lãnh đạo đài truyền hình với nụ cười ấm áp từ bên trong đi ra, ở giữa nhất là đài trưởng đài truyền hình Hà Đông Doãn Lương Quân và tổng giám đốc công ty giải trí Thôi Xán Trần Tử Du.
"Trần tổng, buổi trưa tôi còn có việc nên xin phép về trước." Doãn Lương Quân nói xong, quay đầu nhìn về phía phó đài trưởng Điền bên cạnh, nói: "Lão Điền, buổi trưa ông phải đại diện cho đài truyền hình Hà Đông chúng ta tiếp đãi Trần tổng thật tốt."
Phó đài trưởng Điền cười gật đầu.
Trần Tử Du khẽ cười nói: "Doãn đài trưởng, ngài quá khách khí, có việc ngài cứ đi làm trước. Tôi tới thành phố Tể Thủy mấy lần, còn chưa được đi dạo một vòng cho tử tế, đợi lát nữa sẽ đi loanh quanh đây xem thử."
Doãn Lương Quân cười nói: "Vậy có cần tôi tìm người trong đài làm hướng dẫn cho Trần tổng không? Tể Thủy chúng ta có nhiều nơi hay lắm."
Nghe Doãn Lương Quân nói, trong đầu Trần Tử Du đột nhiên hiện ra một bóng người ngơ ngác, chợt cười lắc đầu, từ chối đề nghị của Doãn Lương Quân, chỉ nói là sẽ đi loanh quanh xem thử, mang theo hướng dẫn n·g·ư·ợ·c lại phiền phức.
Nói mấy câu, mọi người liền tản đi, hợp tác với công ty giải trí Thôi Xán cơ bản đã được định đoạt, đối với đài truyền hình Hà Đông và công ty giải trí Thôi Xán mà nói, đây là một chuyện đôi bên cùng có lợi, tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
Chờ buổi trưa kết thúc bữa cơm, Trần Tử Du liền có thể trở về kinh thành.
Sau khi mấy vị lãnh đạo đài truyền hình Hà Đông rời khỏi, thư ký của Trần Tử Du là Chu San liền tắt điện thoại di động bỏ vào túi quần, đi tới nói: "Trần tổng."
Bây giờ còn có người ngoài ở đó, Chu San không có gọi Tử Du tỷ.
Trần Tử Du gật đầu, cùng Chu San hướng thang máy đi tới, nói: "Mới vừa rồi lúc đi ra ngoài, thấy cô nhìn điện thoại di động cười, xem cái gì mà vui vẻ như vậy?"
Chu San nghe vậy, liền vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm đoạn video vừa mới xem, đưa cho Trần Tử Du, nói: "Tử Du tỷ, chị còn nhớ lần trước ở dưới lầu công ty đụng phải người đàn ông kỳ quái kia không?"
Trần Tử Du ừ một tiếng, hơi nhíu mày, buồn cười nói: "Thế nào? Cô đụng phải hắn?"
Chu San lắc đầu liên tục, chỉ điện thoại di động nói: "Chị xem trước đi đã."
Chu San bấm nút thang máy, Trần Tử Du nhận lấy điện thoại di động xem.
Trên điện thoại di động, là một đoạn video.
Trần Tử Du nhìn Đàm Việt trong video, khẽ "di" một tiếng, "Sao lại là hắn?"
Có chút tò mò mở video, Trần Tử Du xem qua một lần.
Sau khi xem xong, b·iểu t·ình của Trần Tử Du có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Chu San, gật đầu nói: "Bài hát này rất hay, ai hát vậy?"
Trần Tử Du hơi nghi hoặc, nàng không chỉ là một chủ tịch của một công ty giải trí lớn, mà còn là chuyên gia kỳ cựu trong giới giải trí, đối với xu hướng của giới giải trí luôn luôn rõ như lòng bàn tay.
Ví dụ như có bài hát, nàng có thể không nhớ rõ, nhưng chỉ cần nghe qua, nhất định sẽ có ấn tượng.
Nhưng bài « Bài ca dành tặng bản thân » này nàng lại không có một chút ấn tượng nào.
Chu San nhấn mạnh: "Tử Du tỷ, chị khẳng định không nghĩ tới đâu, bài hát này là do cái người tên Đàm Việt này tự viết. Em lúc đầu nhìn bình luận có người nói còn không tin, cố ý lên mạng tra, hình như thật là hắn viết. Còn có lần trước bài hát « Tuổi trẻ tài cao » kia, trong công ty rất nhiều ca sĩ đều nói viết rất tốt."
Trần Tử Du cũng lộ vẻ kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, Đàm Việt ngoại trừ có một khuôn mặt thần tượng, còn lại chính là đần độn, không ngờ ở âm nhạc lại có t·h·i·ê·n phú mạnh như vậy.
Người như vậy, không đi theo con đường ca hát phát triển thì thật là uổng phí t·h·i·ê·n phú và gương mặt của hắn.
Trần Tử Du cũng nghe được, giọng hát của Đàm Việt không tốt, là một điểm yếu, nhưng giọng hát có thể luyện tập, mà t·h·i·ê·n phú thì không, đây là do Tiên t·h·i·ê·n, từ trong bụng mẹ mang ra.
Khi Thôi Xán Giải Trí mới thành lập không đủ nhân viên, Trần Tử Du còn làm cả công việc quản lý nghệ sĩ, khi đó nàng thích nhất chính là tìm những người mới như vậy, n·g·ư·ợ·c lại không vội vào thang máy, Trần Tử Du lại nghe lại một lần, gật đầu nói: "Là một mầm mống tốt."
"A San, cô đi hỏi thăm một chút về người này xem sao." Trần Tử Du phân phó nói.
Là người chèo lái của công ty giải trí, tuy hiện tại Thôi Xán Giải Trí đã phát triển thành công ty lớn n·ổi tiếng trong ngành, nhưng Trần Tử Du vẫn hiểu rõ điều quan trọng nhất của công ty vẫn là nghệ sĩ.
Trong công ty không ngừng có nghệ sĩ ưu tú, giống như trong thân thể tràn đầy m·á·u tươi khỏe mạnh, chỉ có như vậy, công ty mới có thể phát triển tốt hơn.
Chu San sững sờ, nói: "Hỏi thăm về hắn sao? Tử Du tỷ, chị sẽ không định đào góc tường của đài truyền hình Hà Đông chứ?"
Nghĩ đến tác phong nhất quán của Trần Đại lão bản, Chu San cảm thấy thật đúng là rất có khả năng.
Trần Tử Du thản nhiên gật đầu, thanh âm chắc chắn mà tự tin: "Đàm Việt này ta nắm chắc, đài truyền hình cũng không giữ được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận