Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 202: Đài truyền hình bất hạnh!

**Chương 202: Đài truyền hình bất hạnh!**
Tr·ê·n m·ạ·n·g.
Tin tức liên quan tới « N·h·ổ nước bọt đại hội » và Đàm Việt tràn ngập khắp nơi.
Thành phố Tể Thủy, trong nhà Hứa Ngôn, giống như Đàm Việt, Hứa Ngôn cũng đang ở nhà một mình, có lẽ điểm khác biệt là, trong phòng Đàm Việt đã từng có một nữ chủ nhân, còn trong phòng Hứa Ngôn thì chưa từng có.
Hứa Ngôn ngồi tr·ê·n ghế sô pha, xem tin tức tr·ê·n m·ạ·n·g.
Tr·ê·n m·ạ·n·g có rất nhiều bản tin liên quan tới Đàm Việt, sau khi xem xong, Hứa Ngôn nhíu mày, rất nhiều tòa báo, truyền thông đều nói Đàm Việt vì gặp phải đãi ngộ không c·ô·ng bằng nên mới p·h·ẫ·n nộ mà nghỉ việc, nhưng kết quả là bị đối xử bất công như thế nào, bị ai đối xử bất công, thì không ai nói ra.
Hứa Ngôn hiểu rõ, sở dĩ có tình huống này, không gì khác ngoài việc các cơ quan truyền thông kia e ngại thân ph·ậ·n của Điền Văn Bân, sợ không cẩn t·h·ậ·n đùa với lửa có ngày c·hết c·háy.
Hứa Ngôn không tin, trong giới giải trí nhiều đôi mắt đang nhìn như vậy, « N·h·ổ nước bọt đại hội » cũng không phải là tiết mục nhỏ không có tiếng tăm gì, ngoài sáng trong tối không biết bao nhiêu người đang chú ý.
Việc Đàm Việt ở đài truyền hình Hà Đông cùng lãnh đạo đài xảy ra một ít mâu thuẫn, bị buộc phải từ chức, trong giới truyền hình chắc chắn có người biết, chỉ là không dám nói ra mà thôi.
Hứa Ngôn tích cực hoạt động trong đài truyền hình, chính là vì báo t·h·ù cho Đàm Việt, hắn thật sự coi Đàm Việt là huynh đệ. Đàm Việt sở dĩ rơi vào tình cảnh này, quan hệ của Điền Văn Bân chắc chắn không thể thiếu.
Ngọn lửa trong đài vốn không thể cháy tới tr·ê·n đầu Điền Văn Bân, nhưng không biết sao Hứa Ngôn luôn vô tình nói ra việc Đàm Việt nghỉ việc là do Điền Văn Bân "góp phần" tạo nên, khiến một số tin tức truyền thông tranh nhau đưa tin, dù sao quả thật rất có tính chủ đề.
Nhưng dính đến mặt cao tầng, cho dù rất nhiều người trong giới đều biết tin tức chân thực về việc Đàm Việt nghỉ việc, cuối cùng khi đưa tin tr·ê·n m·ạ·n·g, tin tức chân thực rất ít được báo cáo, đều là những tin tức mập mờ.
Xem tin tức tr·ê·n m·ạ·n·g, Hứa Ngôn cảm thấy buồn bực, nếu có một cơ quan truyền thông dám chỉ đích danh chỉ ra Điền Văn Bân, vậy thì tốt.
Theo Hứa Ngôn, Đàm Việt sở dĩ kiên trì rời khỏi đài tỉnh như vậy, cũng là vì Điền Văn Bân áp chế, nếu không sự nghiệp đang tr·ê·n đà phát triển của Đàm Việt, sao có thể buông tha tiền đồ tốt đẹp này, không thể không từ chức khỏi đài tỉnh.
Lúc Hứa Ngôn đang buồn bực, suy nghĩ làm thế nào để bản thân mình tiến lên, khuấy động đài tỉnh cho càng thêm hỗn loạn, thì đột nhiên điện thoại di động vang lên một tiếng "đinh đông".
Hứa Ngôn cầm điện thoại di động lên xem, là âm thanh nhắc nhở của Weibo, thông báo cho hắn một tin, Weibo của Đàm Việt có cập nhật mới.
Hứa Ngôn có lẽ trước đó đã theo dõi Weibo của Đàm Việt, khi đó Đàm Việt còn chưa có danh tiếng như bây giờ, số lượt theo dõi Weibo cũng không nhiều, không hơn Hứa Ngôn bao nhiêu người theo dõi, mà bây giờ số người hâm mộ Weibo của Hứa Ngôn vẫn chưa vượt quá mười ngàn, lượng người theo dõi của Đàm Việt đã vượt quá bốn triệu.
Hứa Ngôn biết lúc này Đàm Việt hẳn đã trở về căn nhà cũ của cha mẹ hắn, hơn nữa tâm trạng cũng tương đối kém, dù sao ai m·ấ·t việc cũng không thoải mái, hơn nữa Đàm Việt vốn đang có tiền đồ phát triển rất tốt trong đài.
Hứa Ngôn bây giờ thật sự khó chịu thay cho Đàm Việt, năm nay chắc sẽ t·r·ải qua không vui vẻ. Theo Hứa Ngôn, Đàm Việt t·r·ải qua thật quá lận đận, nửa năm trước Đàm Việt và Tề Tuyết l·y h·ôn, hắn đồng tình với Đàm Việt, sau đó Đàm Việt gặp đại biến, quyết chí tự cường, từng bước trở thành nhân vật c·ô·ng chúng có chút danh tiếng cả nước, Hứa Ngôn vừa bội phục vừa vui mừng, cảm thấy Đàm Việt rốt cục khổ tận cam lai, sau khi l·y d·ị không những không trầm luân, mà n·g·ư·ợ·c lại phát triển tốt hơn.
Chỉ có điều bây giờ, cục diện vốn đang phát triển lại chuyển biến xấu đi, hơn nữa bây giờ tr·ê·n m·ạ·n·g tin tức liên quan tới việc Đàm Việt nghỉ việc lan truyền rộng như vậy, thành phố Tể Thủy nơi nào cũng có người thảo luận, cha mẹ Đàm Việt chắc cũng đã biết, năm nay có thể t·r·ải qua thoải mái mới là lạ.
"Không biết lão Đàm p·h·át cái gì? Không phải là lời lẽ đa sầu đa cảm chứ?"
"Hay lại là ngoài miệng nói với bạn tr·ê·n m·ạ·n·g rằng mình vẫn ổn?"
Hứa Ngôn cau mày nhìn Weibo tr·ê·n điện thoại di động, thấy nội dung Weibo, đồng t·ử Hứa Ngôn co lại, Đàm Việt vừa mới p·h·át một bài Weibo, lại là một bài Văn Ngôn Văn.
"t·h·i·ê·n có bất trắc phong vân, nhân có sớm tối họa phúc. Ngô công bách túc, được không cùng xà; hùng kê lưỡng sí, phi bất quá nha. Mã có thiên lý chi trình, vô kỵ bất năng tự vãng; nhân có trùng t·h·i·ê·n chi chí, phi vận bất năng tự thông." (Trời có gió mây bất trắc, người có họa phúc sớm tối. Rết trăm chân, đi không bằng rắn; gà trống có cánh, bay không qua quạ. Ngựa có đường thiên lý, không người cưỡi không thể tự đi; người có chí tận trời, không gặp vận không thể tự thông.)
"..."
"Ta hô! Nhân s·ố·n·g một đời, phú quý bất năng tận dụng, bần t·i·ệ·n bất năng tự khi, thính do thiên địa tuần hoàn, luân hồi tại thử." (Than ôi! Người s·ố·n·g một đời, phú quý không thể dùng hết, nghèo khó không thể lừa mình, nghe theo trời đất tuần hoàn, luân hồi ở đây.)
Xem xong bài Weibo Văn Ngôn Văn mà Đàm Việt p·h·át, Hứa Ngôn không nhịn được hít một hơi, t·h·i·ê·n văn chương này viết như thế nào, hắn không biết, nhưng ý tứ muốn biểu đạt trong đó, Hứa Ngôn có thể nhìn ra một ít.
Từ t·h·i·ê·n văn chương này, Hứa Ngôn nhìn thấu tâm trạng của Đàm Việt bây giờ không hề kém.
Đối mặt với sự nghiệp không như ý, Đàm Việt có thái độ lạnh nhạt.
Mặt khác, Hứa Ngôn đọc đi đọc lại t·h·i·ê·n văn chương này bốn, năm lần, nụ cười tr·ê·n mặt càng ngày càng nhiều.
"Người này, thảo nào bị nhiều người nói là tài t·ử, quả thật có chút tài năng, ha ha."
Hứa Ngôn cũng vì lo lắng cho Đàm Việt, nên tâm trạng mới có chút buồn bực, bây giờ thông qua t·h·i·ê·n văn chương tr·ê·n Weibo này, Hứa Ngôn biết trạng thái của Đàm Việt vẫn rất tốt, tâm trạng của mình cũng thả lỏng.
Rắc rắc.
Chụp lại màn hình điện thoại di động, tìm tài khoản trò chuyện của Đàm Việt, gửi ảnh chụp màn hình, sau đó gọi điện thoại tới.
Đinh đinh đinh.
Điện thoại di động reo không mấy giây, thì Đàm Việt bắt máy.
"Này, mập mạp."
"Lão Đàm, bài Văn Ngôn Văn tr·ê·n Weibo là do chính ngươi viết sao?"
"Ừ, tạm thời coi là vậy đi, ngươi thấy rồi à?"
"Thấy rồi, còn xem nhiều lần, người tốt, tuy rằng không hiểu, nhưng không hiểu vẫn thấy n·ổi."
"Ha ha."
"Biết ngươi tâm trạng không tệ là được rồi, khi nào trở lại? Chúng ta cùng đi uống chút nhé."
"Sang năm đi, năm nay phải ở nhà cũ bên này, mấy năm rồi không cùng người nhà đón Tết, năm nay dự định ở cùng người nhà."
"Vậy được, ngươi ở cùng người nhà đi, ta ra ngoài ăn bữa cơm."
"Mập mạp, ngươi cũng về nhà sớm với thúc thúc, dì đi, cuối năm rồi, không về thì không hay lắm."
"Không về, ta nói với bọn họ là ta làm thêm giờ trong đài, nếu về sớm, lại còn bị ép đi xem mắt."
"..."
Cúp điện thoại, Đàm Việt cất điện thoại di động, tính toán đợi một hồi mua chút rau cải gì đó, rồi trực tiếp về nhà cũ, tình hình gia đình Hứa Ngôn, Đàm Việt biết rõ, tuổi tác Hứa Ngôn đã lớn, ngoài miệng cả ngày la hét muốn có bạn gái, nhưng hành động thực tế gần như bằng không, cha mẹ Hứa Ngôn tuổi đó rất nhiều người đều là ông bà, an hưởng tuổi già, làm con trai mà bạn gái còn chưa có, tự nhiên tương đối sốt ruột.
Cho nên mấy năm nay, hàng năm vào dịp Tết, Hứa Ngôn đều đối mặt với những buổi xem mắt quy mô lớn, khi được sắp xếp dày đặc, một ngày có thể xem mắt sáu, bảy lần.
Hứa Ngôn từ ban đầu không làm trái, nhưng sau đó không chịu n·ổi sự phiền nhiễu, bây giờ Tết cũng không muốn về nhà.
Gọi một chiếc xe, trực tiếp lao tới chợ rau, mua một túi lớn rau cải.
Lúc mua thức ăn, Đàm Việt còn nghe được nội dung tán gẫu của mấy bác gái xung quanh.
"Đàm Việt sau này không làm người chủ trì « N·h·ổ nước bọt đại hội » nữa hả?"
"Đúng vậy, ta xem tr·ê·n tin tức nói rồi, Đàm Việt sau này sẽ không ở đài truyền hình tỉnh Hà Đông nữa."
"Tiểu t·ử này ta rất t·h·í·c·h, thực sảng k·h·o·á·i, nói năng mạch lạc rõ ràng, mấu chốt là được người ta yêu t·h·í·c·h, nếu không làm MC ở « N·h·ổ nước bọt đại hội » nữa, ta thật sự có chút không quen."
"Nghe nói Đàm Việt không phải xuất thân từ người chủ trì chuyên nghiệp, nếu đổi người chủ trì, nói không chừng sẽ chủ trì tốt hơn."
"Ai mà biết được? Ta còn nghe nói Đàm Việt có quan hệ không hòa hợp với lãnh đạo đài, nên mới bị vội vàng cho nghỉ việc, sách sách sách, Đàm Việt này là người địa phương chúng ta, không biết khi nào có thể gặp được hắn, còn có thể xin chữ ký."
"A, Lão Trương, ông ngày nào cũng ở đây, Đàm Việt trước đây từng đến chợ rau của chúng ta mua thức ăn, hồi đó hắn vẫn còn ở đài truyền hình thành phố, chưa n·ổi danh như vậy, không hề có dáng vẻ người n·ổi tiếng, thái độ rất thân t·h·iết."
"Tốt như vậy một người, đáng tiếc."
"Người trẻ tuổi ưu tú như vậy, đầu tiên là tình cảm tan vỡ, bây giờ sự nghiệp lại xuống đáy, đúng là đáng tiếc."
"Ta xem Weibo của hắn rồi, p·h·át một t·h·i·ê·n văn chương rất dài, còn dùng văn ngôn văn viết, rất có ý tứ, đọc lên rất lợi h·ạ·i, xem không hiểu lắm, nhưng cảm thấy bây giờ tâm trạng của Đàm Việt vẫn điều chỉnh rất tốt."
Đàm Việt gần đây tr·ê·n m·ạ·n·g thấy rất nhiều cuộc thảo luận về hắn, chỉ là tr·ê·n thực tế đây là lần đầu tiên hắn thấy quần chúng bàn luận về tình trạng gần đây của hắn, nghe một lát, cảm giác mới lạ tan đi, liền xách một túi lớn rau cải rời đi, không ai ngờ rằng Đàm Việt mà bọn họ vừa nói trong miệng, lại ở ngay bên cạnh họ.
Bắt một chiếc taxi ven đường, Đàm Việt ngồi vào trong xe, nói với tài xế đi đến khu nhà cũ ngoại ô, liền lấy điện thoại di động ra xem.
Sau khi hắn p·h·át « Hàn Diêu Phú » tr·ê·n Weibo, Đàm Việt có thể cảm giác rõ ràng, người hâm mộ Weibo của mình, lại tăng thêm một tầng.
Bên dưới Weibo, cư dân m·ạ·n·g khen ngợi như nước triều.
"Ta nghe người ta nói, đây là một bài phú, viết rất hay, cố ý đến xem thử nguyên văn."
"Đàm lão sư ngưu p·h·ê, giáo viên ngữ văn của chúng ta hôm nay trong lớp dành hẳn một tiết học để nói về bài phú này, nhất thời kính nể Đàm lão sư như t·h·i·ê·n nhân!"
"Đúng vậy, bài phú này viết rất hay."
"t·h·i·ê·n có bất trắc phong vân, nhân có sớm tối họa phúc. Câu này, nghe một chút đã thấy rất có đạo lý!"
"Ta là xem giảng giải của Vương Văn Diễm lão sư tr·ê·n m·ạ·n·g, mới cố ý đ·u·ổ·i theo đến xem thử, viết thật sự quá hay! Nhất là sau khi Vương Văn Diễm lão sư thêm chú t·h·í·c·h cho bài phú này, sách sách sách, nhất thời p·h·át hiện Đàm lão sư tài hoa đầy mình."
"Vương Văn Diễm? Vương Văn Diễm nào? Giáo sư Vương Văn Diễm của viện văn học đại học Kinh Thành sao?"
"Đúng vậy, chính là bà ấy, bà ấy là giáo sư văn học n·ổi danh cả nước, là giáo sư khách mời của rất nhiều trường đại học danh tiếng, ta vốn không cảm thấy bài phú của Đàm lão sư hay đến mức nào, nhưng xem Vương Văn Diễm lão sư giảng giải, mới biết mình quá nông cạn."
"Nói như thế nào đây? Chỉ có hai chữ —— ngưu p·h·ê!" (tuyệt vời)
"Ha ha ha, không hổ là nam thần của ta, Đàm Việt lão đại, yêu ngươi!"
Đàm Việt mượn « N·h·ổ nước bọt đại hội » đang được phát sóng, bản thân nhiệt độ đã không thấp, huống chi hai ngày nay tr·ê·n m·ạ·n·g vẫn còn đồn đại hắn từ chức khỏi « N·h·ổ nước bọt đại hội », nhiệt độ càng cao hơn bình thường một chút.
Đang ở tr·ê·n đầu sóng ngọn gió, Đàm Việt p·h·át một bài « Hàn Diêu Phú », rất nhanh đã thu hút sự chú ý của các cơ quan truyền thông lớn, và rối rít tiến hành đăng tải lại bản tin.
Tin tức liên quan tới việc Đàm Việt viết ra « Hàn Diêu Phú » tr·ê·n m·ạ·n·g nhanh chóng lan rộng, rất nhiều cư dân m·ạ·n·g đều thấy, cảm thấy viết không tệ, ít nhất đọc lên không hiểu n·ổi, tuy đại đa số đều là người bình thường chú ý đến « Hàn Diêu Phú », nhưng cũng có một số chuyên gia về văn học chú ý tới, trong đó có Phó viện trưởng viện văn học đại học Kinh Thành, nhà văn học n·ổi tiếng, giáo sư Vương Văn Diễm.
Sau khi xem « Hàn Diêu Phú », giáo sư Vương Văn Diễm đ·á·n·h giá rất cao, lúc ấy ngay tại Weibo bày tỏ sự tán dương cao độ đối với bài phú này.
Nghe đạo có trước sau, t·h·u·ậ·t nghiệp có chuyên môn, chuyên gia cũng đứng ra nói là hay, những người khác vốn đã cảm thấy viết không tệ, lần này càng t·h·e·o sát phía sau, đăng tải lại « Hàn Diêu Phú » rồi kèm theo b·iểu t·ình khen ngợi không dứt.
Đàm Việt cất điện thoại di động, mắt khép hờ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Cuộc tranh luận sôi n·ổi về « Hàn Diêu Phú » tr·ê·n m·ạ·n·g khiến hắn có chút kinh hỉ, hắn đã nghĩ tới việc sẽ có một chút ảnh hưởng trong vòng người hâm mộ của mình, nhưng không ngờ lại tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy.
Suy nghĩ một chút về địa vị của « Hàn Diêu Phú » tr·ê·n địa cầu trước đây, cho dù mình chỉ lấy ra một đoạn trong đó, có thể có nhiệt độ như bây giờ, cũng là hợp tình hợp lý, mà thật sự có thể được nhiều người yêu t·h·í·c·h tiếp nh·ậ·n, kéo theo việc lưu lượng tr·ê·n người mình lại tăng thêm một tầng, cũng coi như là chuyện tốt ngoài ý muốn.
...
Đài truyền hình tỉnh Hà Đông.
Trong phòng làm việc của tổng thanh tra Diêu Sùng.
Mấy ngày nay, Diêu Sùng tâm trạng không tốt, vẫn là vì chuyện của Đàm Việt.
Mặc dù cái nồi đen khiến Đàm Việt nghỉ việc sẽ không đổ lên người mình, nhưng đài truyền hình vệ tinh vất vả lắm mới có một nhân tài ưu tú, cứ như vậy rời đi, Diêu Sùng tâm trạng có thể tốt mới là lạ.
Mấy ngày nay, Diêu Sùng vẫn luôn chú ý tới Đàm Việt, nếu có cơ hội, hắn đương nhiên vẫn hy vọng có thể k·é·o Đàm Việt trở lại đài truyền hình tỉnh Hà Đông, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội.
Hôm nay, khi đang xem tin tức, hắn đột nhiên thấy Đàm Việt p·h·át nhánh từ « Hàn Diêu Phú » tr·ê·n Weibo.
"« Hàn Diêu Phú » ?"
"Đây là cái gì?"
Diêu Sùng ôm lòng hiếu kỳ, mở tin tức này ra.
Mấy phút sau, Diêu Sùng xem xong « Hàn Diêu Phú », sắc mặt đã thay đổi, vẻ ổn định ban đầu tr·ê·n mặt, nhiều hơn sự r·u·ng động có thể thấy bằng mắt thường.
Hắn luôn biết Đàm Việt có tài hoa, nhưng không ngờ lại đến trình độ Cẩm Tú đầy bụng như vậy.
Diêu Sùng làm một nhân viên truyền hình có nghiên cứu sâu về văn tự, tu dưỡng văn học tự nhiên cũng không kém, xem bài « Hàn Diêu Phú » này, hắn cũng chỉ có thể nói một câu "Viết được!"
Còn viết hay đến mức nào?
Diêu Sùng tự mình viết không ra, luyện thêm mười năm nữa cũng không viết ra được văn chương trình độ này.
Không riêng gì hắn, Diêu Sùng cảm thấy những người được gọi là đại sư văn học xung quanh mình, chỉ sợ cũng không viết ra được.
Nghĩ tới đây, Diêu Sùng càng cảm thấy đáng tiếc, người có tài như vậy, lại vì nguyên nhân cá nhân của lãnh đạo, mà bỏ lỡ cơ hội.
Bất hạnh!
//tạm nghỉ, đọc cuốn quá nên em làm tiếp,
Bạn cần đăng nhập để bình luận