Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 685:

**Chương 685:**
PS: Các huynh đệ, chuẩn bị đi ăn cơm, hôm nay đụng phải một cái "cao hiệu tửu cục" (tiệc rượu kéo dài), đây là ta đúng giờ phát hành, không biết phía sau còn có thể hay không thể sửa đổi đến, nếu như không đổi được, chúng ta ngày mai buổi sáng lại thay đổi.
. . .
«Võ Lâm Ngoại Truyện» tập thứ bốn mươi có tựa đề là "Khánh trung thu hảo mộng du nhất nhật, kinh ba chiết khách sạn tụ thủ" (Mừng trung thu một ngày mộng đẹp, trải qua trắc trở khách sạn sum vầy).
Đêm trung thu, mọi người nhớ nhà nóng lòng, tâm tình sa sút. Tiểu Quách cho rằng, nếu như ban đầu không tới nơi này, mà là tiếp tục xông pha giang hồ, không chừng bây giờ đã là một đời nữ hiệp rồi. Miệng To nói, nếu như ta ban đầu một mực làm bộ đầu, không chừng bây giờ đã là Tứ Đại Thần Bộ. Bạch Triển Đường cho rằng, nếu như ban đầu học là y thuật, bây giờ đã là một đời thần y rồi. Mọi người giả thiết, ở kỳ diệu trong nháy mắt, mộng tưởng trở thành sự thật. . .
Nội dung cốt truyện của tập này rất xuất sắc, biên kịch "não động đại khai" (mở rộng trí tưởng tượng), khiến cho khán giả được xem "ăn no thỏa mãn" (xem đã đời).
Bất quá, điều hấp dẫn nhất người xem, lại chính là bài hát vang lên ở cuối tập này, hoặc có lẽ là, bài hát này có từ soạn lại mà làm bối cảnh âm nhạc.
"Minh nguyệt kỷ thì hữu? Bả tửu vấn thanh thiên. Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên. Ngã dục thừa phong quy khứ, hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn. Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian." (Trăng sáng có tự khi nào? Nâng chén hỏi trời xanh. Không biết cung điện trên trời, đêm nay là năm nao. Ta muốn cưỡi gió bay về, lại sợ lầu quỳnh điện ngọc, trên cao lạnh lẽo vô cùng. Múa lượn dưới bóng trăng, sao giống ở nhân gian).
"Chuyển chu các, đê ỷ hộ, chiếu vô miên. Bất ưng hữu hận, hà sự trường hướng biệt thì viên? Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn. Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên." (Trăng soi gác tía, trăng đến bên nhà, trăng chiếu người không ngủ. Trăng không nên có hận, cớ sao cứ tròn khi người ly biệt? Người có buồn vui hợp tan, trăng có mờ tỏ đầy vơi, việc này xưa nay khó vẹn toàn. Chỉ mong người trường cửu, ngàn dặm cùng nhau ngắm trăng.)
Mà khi «Võ Lâm Ngoại Truyện» tập thứ bốn mươi này kết thúc, lấy bài ca này làm mồi dẫn, trong nháy mắt liền "bạo toàn võng" (gây sốt toàn mạng Internet).
Đại đa số người đối với thơ từ không có nghiên cứu quá sâu, nhưng trong xã hội hiện đại với trình độ giáo dục phổ cập rất cao, "cơ sở thẩm mỹ" (năng lực cảm thụ cái đẹp cơ bản) vẫn có.
Đối với bài ca này, tất cả mọi người có thể lãnh hội được vẻ đẹp của nó.
Đêm khuya, Weibo, tổ thảo luận đề tài «Võ Lâm Ngoại Truyện».
"Trời ơi, sau khi xem xong tập thứ bốn mươi, ta đều bị bài hát kia làm cho ngây ngẩn cả người, viết hay quá, đẹp quá, ta liền vào internet cố ý tra một chút, a, căn bản không có tung tích gì của bài hát kia, đây là Đàm Việt lão sư viết sao?"
"Nhất định là Đàm Việt lão sư viết, hắn lúc trước cũng không phải là không có viết qua."
"Luận về tài hoa, thật là bội phục Đàm Việt lão sư, quá trâu!"
"Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên. Đây là bài từ viết về trung thu hay nhất mà ta từng nghe qua, hơn nữa phổ nhạc xong, hát cũng rất êm tai a."
Buổi trưa.
Kinh thành, trong nhà Trần Diệp.
Khi Trần Diệp tan làm về nhà, liền ngửi thấy mùi rau hẹ mới mẻ, đi tới phòng bếp, liền thấy cha đang gói sủi cảo, nhân bánh làm bằng rau hẹ trứng gà.
"Ba, hôm nay ăn sủi cảo ạ?" Trần Diệp hỏi.
Trần Kiên thấy nữ nhi, gật đầu ngoắc tay nói: "Mẹ của ngươi sắp về rồi, ngươi nhanh đi rửa tay, tới giúp ta gói sủi cảo, đợi lát nữa nếu như ăn cơm muộn làm lỡ giờ nghỉ trưa của mẹ ngươi, nàng cũng không tha cho ngươi đâu."
"Xì." Trần Diệp khinh thường liếc mắt một cái, bất quá vẫn là đi rửa tay rồi giúp cha làm sủi cảo.
Trong gia đình họ Trần, tình thế là nữ cao nam thấp, hơn nữa Diệp Văn đặc biệt coi trọng việc nghỉ trưa, nếu như làm lỡ giờ nghỉ trưa của mẹ, Trần Diệp ngược lại là không có gì, "ti tiện" cha (chỉ người cha sợ vợ) phỏng chừng sẽ thảm.
Trần Diệp dời qua một cái ghế, ngồi ở đối diện cha, xắn tay áo lên bắt đầu làm sủi cảo.
Gói được một lúc, Trần Diệp nhìn về phía cha, nói: "Ba, bạn của con viết một bài từ, con đọc cho ngài nghe, ngài đánh giá một chút nhé?"
Cha của Trần Diệp là Trần Kiên, ở nhà tuy là một người "thê quản nghiêm" (sợ vợ), nhưng chủ yếu là do địa vị của Diệp Văn quá cao, Trần Kiên ở Kinh thành vẫn rất có danh tiếng, là giáo sư viện văn học của đại học Kinh thành, đồng thời còn là chủ tịch danh dự của hiệp hội thơ từ Kinh thành, "văn hóa thành tựu" (thành tựu văn hóa) là phi thường cao.
Bình thường có người muốn bái phỏng ông, cũng không nhất định có biện pháp.
Trần Kiên nhíu mày, vừa gói sủi cảo, vừa nói: "Được, ngươi đọc cho ta nghe một chút, ta sẽ chỉ điểm cho người bạn này của ngươi."
Rất rõ ràng, Trần Kiên không quá để ý.
Bất quá đây mới là bình thường, nếu như nói đến "xử thế" (xử lý công việc, đối nhân xử thế) hoặc là chốn quan trường, trình độ của ông quả thực còn non nớt, nhưng nếu như nói đến tác phẩm văn học hoặc là thơ từ tiểu thuyết, vậy ông có thể nói chuyện ba ngày ba đêm.
Hơn nữa bản thân ông là chủ tịch danh dự hiệp hội thơ từ Kinh thành, bình thường cũng hay làm thơ viết lời, hàng năm cũng sẽ viết mười mấy bài, trong đó còn có hai bài thơ được chọn vào sách "giáo phụ" (sách tham khảo) của học sinh trung học, tuy không phải tài liệu giảng dạy, nhưng có thể được chọn vào "giáo phụ", cũng đủ để chứng minh "tài nghệ" (tài năng) của Trần Kiên ở lĩnh vực thơ từ.
Trần Diệp cười một tiếng, nhớ lại một chút, nói với cha: "Ba, con đọc đây, ngài có thể nghe."
Nói xong, Trần Diệp liền cất giọng đọc:
"Minh nguyệt kỷ thì hữu? Bả tửu vấn thanh thiên. Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên. Ngã dục thừa phong quy khứ, hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn. Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian."
Khi đọc xong phần đầu của bài từ, Trần Kiên đã ngây ngẩn cả người, vỏ bánh sủi cảo trong tay không biết từ lúc nào đã rơi xuống bàn, nhân bánh bên trong rơi vãi một mảnh.
"Phần sau đâu? Mau đọc, mau đọc." Trần Kiên không nhịn được lên tiếng thúc giục.
Đối với phản ứng của cha, Trần Diệp không nhịn được ha ha cười lên, sau đó, dưới sự thúc giục của Trần Kiên, đọc nốt phần sau của bài ca: "Chuyển chu các, đê ỷ hộ, chiếu vô miên. Bất ưng hữu hận, hà sự trường hướng biệt thì viên? Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn. Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên."
Làm Trần Diệp đọc xong câu "Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên", Trần Kiên trừng đôi mắt vốn đã to thành "lưu viên" (tròn xoe), lớn tiếng nói: "Hảo từ, đây thật là hảo từ, viết quá hay!"
Trần Diệp "ồ" một tiếng, nhìn cha hỏi "Ba, bài ca này so với ngài viết thì thế nào?"
"Một trời một vực!" Trần Kiên trịnh trọng nói.
Trần Diệp nói: "Ai là bùn nhão? Ai là mây?"
Trần Kiên lúng túng ho nhẹ một tiếng, "Tự nhiên ta là bùn nhão."
Trần Kiên cũng coi là "đầy bụng từ tảo" (có tài văn chương), nhưng khi nghe được bài ca này, loại cảm giác tươi đẹp đó, loại rung động và kích động xuất phát từ nội tâm đó, thật là khó mà nói nên lời.
"Đây là tác phẩm của vị danh nhân nào? Tên bài từ là gì?" Trần Kiên hỏi.
Trần Kiên vừa mới nói xong, còn không chờ Trần Diệp trả lời, bên ngoài phòng bếp liền truyền đến một giọng nữ ôn nhu: "Đây là Đàm Việt viết, ngày hôm qua xuất hiện trong tập thứ bốn mươi của «Võ Lâm Ngoại Truyện». . . Đúng rồi, Tiểu Diệp, tên bài ca này ngươi có biết là gì không? Trong ti vi hình như không viết."
Cùng với âm thanh đi vào, là mẹ của Trần Diệp, vợ của Trần Kiên, Cục trưởng Tổng cục Văn hóa Diệp Văn.
Thì ra vừa rồi lúc Trần Kiên và Trần Diệp hai cha con đang nói chuyện, Diệp Văn đã về đến nhà rồi, chỉ là hai người quá chuyên chú, không có chú ý tới việc Diệp Văn đã về.
Trần Diệp lắc đầu, nói: "Cái này con cũng không biết rõ, quay đầu lại con sẽ hỏi Đàm tổng."
Diệp Văn kéo qua một cái ghế ngồi xuống, nói: "Bài ca này bây giờ đang rất nổi tiếng, mọi người đều đang thảo luận, có người nói bài ca này vừa ra, sau này sẽ không ai dám viết từ về trung thu nữa rồi."
Trần Kiên tràn đầy đồng cảm gật đầu, so với mẹ con Diệp Văn và Trần Diệp, ông mới là nhà thơ chuyên nghiệp, càng hiểu hơn vẻ tươi đẹp và ưu tú của bài ca này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận