Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 698: Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan 2

**Chương 698: Vân tưởng y thường hoa tưởng dung 2**
Trần Kiên nghe xong, lắc đầu nói: "Còn mười phút nữa, cho dù Đàm Việt rất có tài hoa, nhưng thời gian ngắn như vậy cũng rất khó viết ra được thơ hay. Hơn nữa ta cảm thấy Đàm Việt đồng ý làm ngoại viện, chỉ là lừa gạt mà thôi."
Trần Diệp biết rõ lời cha nói có lý, nhưng nàng không muốn từ bỏ. Vạn nhất có kỳ tích phát sinh thì sao? Năng lực của Đàm Việt, Trần Diệp đã tự mình chứng kiến rất nhiều lần, bất luận thành c·ô·ng hay không, nàng đều muốn thử một phen.
Trần Diệp trả lời: "Chúng ta cứ thử một lần đi, không được thì cũng không có tổn thất gì."
Trần Kiên do dự một chút, nói: "Được, con đi gọi điện thoại cho cậu ta, nói rõ tình hình đi, không được thì đành vậy."
Trần Kiên vẫn luôn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào hiện trường, rất sợ bỏ lỡ bất cứ điều gì.
Có thể nói, Trần Kiên đối với đề nghị của Trần Diệp không ôm quá nhiều kỳ vọng, bởi vì chỉ còn mười phút nữa, hắn biết rõ đã không kịp để viết ra thơ hay từ rồi.
Trần Diệp vội vàng gọi điện thoại cho Đàm Việt, đem tình huống nói đơn giản cho Đàm Việt một lần, lấy mỹ nhân làm chủ đề, hỏi Đàm Việt có thể làm một bài thơ từ liên quan đến mỹ nhân hay không.
. . .
. . .
Công ty giải trí Thôi Xán, phòng làm việc của Trần Tử Du.
Lúc này Đàm Việt vừa mới bận rộn xong c·ô·ng việc, đang cùng Trần Tử Du ở trong phòng làm việc nói chuyện phiếm, đúng lúc này, Đàm Việt nhận được điện thoại của Trần Diệp.
Đàm Việt hướng Trần Tử Du ra hiệu là Trần Diệp gọi điện thoại đến, liền nhận điện thoại.
"Đàm tổng, tôi đang ở hiện trường hội giao lưu thơ từ hoa nhật, vòng thứ nhất trận đấu lấy mỹ nhân làm chủ đề, còn mười phút nữa là kết thúc. . ."
Đàm Việt nghe Trần Diệp nói xong, biết rõ thời gian cấp bách, tình hình nguy cấp, bản thân mình cần phải dành thời gian để viết ra một bài thơ. Hắn nhìn lên Trần Tử Du kiều diễm ướt át trước mặt, trong đầu linh quang chợt lóe, liền nghĩ tới một bài thơ —— «Thanh Bình Điệu» của Lý Bạch.
Đàm Việt trả lời: "Đừng gấp, đợi ta suy nghĩ."
Đại não của Đàm Việt cấp tốc vận chuyển, nhớ lại nội dung cụ thể của «Thanh Bình Điệu - Kỳ 1».
Đàm Việt vừa gọi điện thoại với Trần Diệp, vừa đọc thơ: "Bài thơ này gọi là —— «Thanh Bình Điệu» đi.
Vân tưởng y thường hoa tưởng dung,
Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.
Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,
Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng."
(Tạm dịch:
Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan,
Gió xuân thổi nhẹ qua hiên, sương hoa nồng nàn..
Nếu không phải người ở mé núi Quần Ngọc,
Thì cũng là thấy ở dưới trăng chốn d·a·o Đài..)
Trần Diệp liền vội vàng nói: "Đàm tổng, làm phiền ngài lặp lại lần nữa, tôi ghi chép lại."
Đàm Việt lại đọc lại bài thơ một lần nữa, chú trọng nhấn mạnh những chữ dễ bị nhầm lẫn.
Trần Diệp vốn chỉ là mang tâm tính thử một lần nhờ Đàm Việt giúp đỡ, không ngờ Đàm Việt lại có thể trong thời gian ngắn như vậy viết ra được bài thơ hay như thế, trong lòng đối với Đàm Việt càng thêm kính phục.
. . .
. . .
Kinh thành, công viên Olympia.
Hiện trường hội giao lưu thơ từ hoa nhật, bầu không khí khẩn trương, không khí phảng phất như ngưng kết lại.
Trần Diệp trong bầu không khí khẩn trương, chậm rãi di chuyển về phía Trần Kiên, nhỏ giọng nói: "Ba, đây là bài thơ Đàm tổng làm, ba xem thử đi ạ."
Trần Kiên vốn không ôm nhiều hy vọng vào việc Trần Diệp tìm Đàm Việt làm thơ, nhưng nếu Đàm Việt đã viết ra, bản thân ông dứt khoát liền xem qua một chút.
Vừa nhìn, Trần Kiên giật mình, thơ hay như vậy, ý tứ tốt đẹp như thế, Đàm Việt lại có thể trong mấy phút ngắn ngủi sáng tác ra được.
Chân mày đang nhíu chặt của Trần Kiên có chút giãn ra, trên mặt hiện lên một nụ cười nồng đậm, có chuyển biến rồi.
Cách thời điểm kết thúc vòng thứ nhất còn ba phút, mọi người ở đây đều cảm thấy sẽ không còn bài thơ mới nào xuất hiện nữa, Trần Kiên đứng lên, cầm tờ giấy A4 trong tay, ngâm khẽ:
"«Thanh Bình Điệu»
Vân tưởng y thường hoa tưởng dung,
Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.
Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,
Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng."
Giờ phút này, Trần Kiên trong lòng dân mạng, giống như anh hùng vậy, ở vào thế ngàn cân treo sợi tóc, đọc lên bài thơ làm tươi đẹp toàn bộ hội trường, mấy nhà thơ của nước nhật cũng vỗ tay khen ngợi không ngớt.
Rất hiển nhiên, có bài thơ này, vòng thứ nhất trận đấu, hiệp hội thơ từ Kinh thành thắng dễ dàng.
Bài thơ này xuất hiện, làm tăng cao lòng tin của những người tham dự của hiệp hội thơ từ Kinh thành, cũng làm giảm nhuệ khí của bên thơ xã nước nhật.
Trước đây, thắng liền ba trận, bên thơ xã nước nhật mơ hồ có chút không coi hiệp hội thơ từ Kinh thành ra gì, thậm chí còn bỏ ra rất nhiều tiền mua được live stream của Chân Long video, vì chính là muốn để cho hiệp hội thơ từ Kinh thành cùng với Bân quốc ở trước mặt mọi người phải bẽ mặt, lấy đó làm nổi bật lên văn hóa thơ ca của nước nhật, cuối cùng là đả kích vào lòng tự tin văn hóa của người Bân quốc.
Đáng tiếc, vòng thứ nhất trận đấu, lại khiến Satō phải bỏ ra rất nhiều tiền làm nền cho đối thủ cạnh tranh.
Lúc này Satō sắc mặt tái xanh, nhưng là tu dưỡng văn nhân khiến hắn vẫn duy trì vẻ mặt mỉm cười, nụ cười gượng gạo như vậy, phảng phất như trong tâm đang nhỏ lệ.
Masa trong lòng thầm tán thưởng bài «Thanh Bình Điệu» này, hắn cảm thấy không có vài chục năm văn học tích lũy cùng đỉnh cấp tài hoa thơ ca thiên phú, thì không thể viết ra được bài thơ hay như vậy. Bân quốc không hổ là Bân quốc, nội tình văn hóa lúc nào cũng khiến người ta phải thán phục.
Kikuyama Kyōto nhìn Masa, nói: "Trường Sơn quân, chúng ta đã khinh thường giới thơ ca Bân quốc rồi, hai vòng tiếp theo chúng ta phải ứng phó cẩn thận, không thể thua nữa."
Masa bình thản nói: "Mỗi một vòng thi đấu, tôi đều nghiêm túc đối đãi."
Kikuyama Kyōto không nói gì, tài nghệ không bằng người vốn đã khiến tâm tình của hắn không vui, một câu nói vô ý của Masa, đã bộc lộ ra năng lực chưa đủ của hắn, một người luôn luôn kiêu ngạo tự phụ như Kikuyama Kyōto, đành cúi đầu.
Trần Kiên càng thêm khen ngợi bài thơ này không dứt, nhưng ông không thể hiện ra ngoài, mà là lẳng lặng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Toàn bộ một góc công viên Olympia này, những người làm thơ của hiệp hội thơ từ Kinh thành cùng với quần chúng Bân quốc vây xem, mỗi người đều hết sức phấn khởi.
Có một vài người lớn tuổi ở xa hội giao lưu một chút, . . . Chen chúc không lại gần được, không nghe được âm thanh nói chuyện của những nhà thơ bên trong, liền hướng người bên cạnh hỏi thăm, bọn họ không hiểu «Thanh Bình Điệu» bài thơ này chất lượng như thế nào, nhưng nghe có người nói là Bân quốc thắng, từng người một đều nhấc cao hứng.
Bên phía hiệp hội thơ từ Kinh thành, có người hướng Trần Kiên bày tỏ kính nể, sau đó Trần Kiên đáp lại rằng bài thơ này không phải ông viết, khiến cho người ta tại chỗ há hốc mồm.
Không phải Trần Kiên viết. . . Vậy là ai?
. . .
. . .
Chân Long video, trong phòng live stream.
Lúc này đã có sáu triệu người xem live stream, số người online vẫn đang tiếp tục tăng lên, khu bình luận càng là sôi sùng sục:
"Ahhh, viết hay quá, đây là ai viết vậy?"
"Trước đó tôi có tra tài liệu, lão soái ca vừa đứng lên là Trần Kiên, nghe nói rất có tài hoa, là giáo sư của đại học Kinh Thành, hẳn là ông ấy viết."
"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. . . Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến, hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng. . . Bài thơ này, thật sự là làm cho tôi có cảm giác kinh ngạc như gặp tiên nhân a."
"Cảm giác bài thơ này có phong vị của những nhà thơ lớn thời cổ đại, viết hay quá!"
"Đúng vậy đúng vậy, bài «Thanh Bình Điệu» này trực tiếp cho vào sách giáo khoa ngữ văn cũng được, không nghĩ tới Bân quốc của chúng ta vẫn còn có nhà thơ đương đại lợi hại như vậy."
"Vừa rồi thật sự là dọa tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh ròng ròng, tôi là giáo viên dạy ngữ văn cấp hai đã hai mươi năm, chuyên tu chính là văn học, đối với văn học cổ đại coi như có nghiên cứu, Kikuyama Kyōto và Masa của nước nhật làm thơ đều rất tốt, ép chúng ta một bậc, tôi còn tưởng rằng Bân quốc chúng ta sắp thua rồi, không nghĩ tới cứ như vậy lật ngược thế cờ! Quá đỉnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận