Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 300: Thiên Vương

**Chương 300: Thiên Vương**
Trong phòng khách, Tề Tuyết không hề bật đèn.
Trong bóng tối, ti vi ở đó, nàng cũng ở đó.
Chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ chiếc ti vi mới khiến cho căn phòng có được một chút ánh sáng le lói.
Trong tầm mắt của Tề Tuyết, chỉ có chùm ánh sáng này.
Từ trong ti vi, giọng nói của người kia vang lên.
"Quanh quẩn qua bao nhiêu tủ kính, ở qua bao nhiêu quán trọ.
Mới sẽ thấy điểm số cách cũng không oan uổng.
Cảm tình là dùng để xem, hay là dùng tới cất giấu vật quý giá.
Để cho thời gian ngày ngày cũng trải qua khó quên."
Tề Tuyết đột nhiên cảm thấy khó chịu, tim nàng như bị ai đó bóp nghẹn, đau nhói.
Nàng đã thấy thông tin tr·ê·n m·ạ·n, tối nay hắn sẽ hát một ca khúc do chính mình sáng tác, trong lòng không tránh khỏi có chút tò mò, sự hiếu kỳ đã khiến nàng phải tức tốc lái xe từ đoàn làm phim trở về nhà.
Thì ra, ca khúc nguyên sang mà hắn muốn hát, lại là một bài hát như vậy.
"Chịu đựng qua bao lâu h·o·ạ·n nạn, ướt dài hơn hốc mắt.
Mới có thể biết thương cảm là yêu di sản.
Lưu lạc mấy cái g·i·ư·ờ·n·g đôi, đổi qua mấy lần tín ngưỡng.
Mới để cho chiếc nhẫn nghĩa vô phản cố trao đổi, Đem một người ấm áp, chuyển tới một cái khác l·ồ·ng n·g·ự·c.
Để cho lần trước phạm sai lầm tỉnh lại ra mơ mộng.
Mỗi người đều là như vậy, hưởng thụ qua lo lắng đề phòng.
Mới cự tuyệt làm ái tình chịu tội dê con."
Tí tách.
Tí tách.
Tí tách.
Tề Tuyết hít sâu một hơi, rút một tờ khăn giấy, lau vội gò má.
Trong ti vi, giọng hát của Đàm Việt nhẹ nhàng chậm rãi, không hề c·u·ồ·n·g loạn, cũng không có sục sôi dâng trào, tựa như đang thủ thỉ kể một câu chuyện.
Chính trạng thái tự sự này lại càng làm cho Tề Tuyết thêm chua xót, nghẹn ngào.
"Nhớ lại là bắt không tới ánh trăng nắm c·h·ặ·t thì trở nên hắc ám, Để cho giả tạo bóng lưng tan biến tại quang đãng.
Ánh mặt trời tr·ê·n người lưu chuyển, đợi toàn bộ nghiệp chướng được t·h·a· ·t·h·ứ.
Ái tình không ngừng đứng, muốn lái hướng địa lão t·h·i·ê·n hoang.
Yêu cầu nhiều dũng cảm."
Tề Tuyết mím c·h·ặ·t đôi môi, sống mũi c·a·y c·a·y, cả người run lên từng đợt.
Nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày bản thân lại trở nên đa cảm như vậy.
Bài hát này quả thật rất hay, nhưng tại sao mình lại có thể yếu đuối mà k·h·ó·c lóc như thế này?
Tề Tuyết không hiểu vì sao mình lại k·h·ó·c, thậm chí đến giờ phút này, nàng còn chưa p·h·át hiện ra, nước mắt trong khóe mi đang tuôn rơi lã chã.
Nếu như phải tìm ra một nguyên nhân, có lẽ là nàng đã nghe được một điều gì đó lay động trái tim mình trong từng lời ca tiếng hát. Giống như có những ca khúc ít người biết đến, thậm chí còn không quá êm tai, nhưng vẫn có một vài người lại vô cùng yêu t·h·í·c·h nó.
Giờ phút này, trong cảm nhận của Tề Tuyết, bài hát này đã vượt qua cả ranh giới của êm tai hay khó nghe, mà nó đã đi sâu vào trong tâm khảm nàng.
"Ánh nến chiếu sáng bữa ăn tối, chiếu không ra cái câu t·r·ả lời.
Yêu không phải ấm áp mời kh·á·c·h ăn cơm.
Tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g phủ kín cánh hoa, ôm khiến nó lớn lên.
Quá chật chội liền lái đến khác thổ nhưỡng, Cảm tình cần người thay ca, đến gần đổi lấy kỳ vọng.
Kỳ vọng mang đến thất vọng tuần hoàn ác tính.
Ngắn ngủi luôn là lãng mạn, rất dài tổng hội bất mãn.
Đốt xong tốt đẹp thanh xuân đổi một cái bạn già."
Đang miên man trong dòng cảm xúc, tâm tình đang bi thương, đột nhiên lại nghe được ca từ "đổi một cái bạn già", Tề Tuyết nhất thời sững s·ờ, rồi tức giận mắng một tiếng khốn kiếp.
Hắn viết bài hát này, thật là nham hiểm!
"Nhớ lại là bắt không tới ánh trăng nắm c·h·ặ·t thì trở nên hắc ám.
Để cho giả tạo bóng lưng tan biến tại quang đãng.
Ánh mặt trời tr·ê·n người lưu chuyển, đợi toàn bộ nghiệp chướng được t·h·a· ·t·h·ứ.
Ái tình không ngừng đứng, muốn lái hướng địa lão t·h·i·ê·n hoang.
Yêu cầu nhiều dũng cảm.
Ngươi không phải thất vọng, r·u·ng động đến tâm can là vì, Đẹp nhất bình thường."
Đàm Việt hát xong, không đợi tiếng vỗ tay từ phía dưới sân khấu vang lên, liền xoay người rời đi, lúc này, ánh đèn mới bắt đầu chầm chậm sáng lên, nhưng tr·ê·n sân khấu, người đã không còn ở đó nữa.
« Music talent show » kết thúc.
Tề Tuyết dụi dụi mắt, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi tới trước máy truyền hình, "rắc" một tiếng tắt phụt đi.
Nàng nghiến răng bất mãn, hát thì hay đấy, nhưng điều làm nàng vẫn không thể nào nguôi ngoai được, chung quy vẫn là câu hát kia – "đổi một cái bạn già."
Mặc dù ban đầu chính là nàng đề nghị l·y h·ôn, kiên quyết l·y h·ôn, thế nhưng những lời "đổi một cái bạn già", tuyệt đối không được phép nói ra, đặc biệt là Đàm Việt lại càng không được nói.
Tề Tuyết đi tới trước tấm gương lớn trong phòng tắm, đứng im ngắm nhìn.
Người trong gương sở hữu khuôn mặt trái xoan, đôi mắt trong veo, ngũ quan tinh tế, mái tóc dài màu nâu hơi rối, toát lên vẻ lười biếng. Tổng thể diện mạo vẫn toát lên vẻ thanh xuân t·h·iếu nữ, nhưng nếu nhìn kỹ, khóe mắt nàng đã xuất hiện một vài nếp nhăn cực kỳ mờ nhạt.
Vài phút trôi qua, ánh mắt Tề Tuyết không hề chớp, nàng chỉ lặng lẽ nhìn bản thân mình trong gương, rất lâu sau, mới khẽ mở lời: "Ngươi thật đáng gh·é·t."
Không rõ là nàng đang nói ai khác, hay đang nói người trong gương, hay thậm chí là đang nói chính bản thân mình.

Ở một diễn biến khác, tại nhà của Tôn Lam.
Nàng cũng vừa xem xong « Music talent show », nhưng nàng không hề tắt ti vi đi, cũng không hề tùy ý đi lại xung quanh, mà chỉ ngây người nhìn vào màn hình ti vi, trong đầu vẫn còn văng vẳng giai điệu của « Tình Yêu Đổi Dời ».
"Bài hát này thật là dễ nghe."
Sau khi lấy lại được tinh thần, Tôn Lam cảm thán từ tận đáy lòng.
Nàng rất muốn nghe lại bài hát này một lần nữa, muốn được xem lại màn biểu diễn đó một lần nữa, nhưng chương trình « Music talent show » tr·ê·n ti vi đã kết thúc mất rồi.
Tôn Lam thở dài, có chút phiền muộn, nhưng cũng không đến mức quá mức tiếc nuối. Dù sao thì hiện tại đang là thời đại của Internet, không có gì là không thể tìm thấy tr·ê·n m·ạ·n cả, sau khi « Music talent show » được phát sóng, chắc chắn tr·ê·n m·ạ·n sẽ xuất hiện hàng loạt video ghi lại màn trình diễn « Tình Yêu Đổi Dời » và bản phối lại « Ngộ Không » của Đàm Việt.
Tôn Lam cầm điện thoại di động lên, tìm tới nhóm hâm mộ của Đàm Việt mà nàng đã gia nhập.
Tối hôm nay được nghe một ca khúc hay như vậy, nàng rất hy vọng có thể cùng những người bạn khác chia sẻ cảm xúc, và nhận được sự đồng cảm. Giống như có một vài người, khi xem phim, xem kịch thường có thói quen mở phần bình luận, đọc tiểu thuyết thì có thói quen xem bình luận ở mỗi chương, cũng là cùng một dạng tâm lý, chính là hy vọng tìm được những người có chung sở t·h·í·c·h, đem những cảm xúc vui vẻ của bản thân chia sẻ cùng với những người khác, đó là một việc có thể khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc.
Quả nhiên, đúng như những gì nàng nghĩ, trong nhóm người hâm mộ, tràn ngập những lời bàn luận liên quan đến việc Đàm Việt hát « Tình Yêu Đổi Dời ».
Nhìn vào những bình luận lướt qua nhanh chóng, mọi người đều vô cùng k·í·c·h ·đ·ộ·n·g, phấn khởi, và bày tỏ sự yêu t·h·í·c·h cuồng nhiệt đối với bài hát này.
"Bài hát mới của Đàm lão sư quả nhiên không làm tôi phải thất vọng, anh ấy hát hay quá, thật là một t·h·i·ê·n tài âm nhạc!"
"Ô ô ô, tôi đã k·h·ó·c khi nghe Đàm lão sư hát, bài hát này quá cảm động, khi nghe, trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh của người kia."
"Tình yêu ngây ngô của thuở t·h·iếu thời có thể sẽ không kéo dài được lâu, nhưng ít nhất nó sẽ là một ký ức tươi đẹp trong suốt quãng đời thanh xuân."
"Ai, tối muộn rồi, nghe bài hát này xong lại không ngủ được. Tôi có thể xem thông tin của nàng ấy cả trăm lần, nhưng tôi sẽ không chủ động tìm nàng ấy nữa, đây là sự quật cường cuối cùng của tôi, tôi không thể để nàng ấy biết được tôi còn vương vấn nàng ấy nhiều như thế nào, tôi thật sự rất nhớ nàng ấy, nhưng lần này tôi nhất định sẽ chịu đựng."
"Yêu t·h·í·c·h Đàm Việt lão sư vô cùng! ! ! Cầu xin hãy sớm ra mắt bản thu âm « Tình Yêu Đổi Dời », tôi muốn nghe đi nghe lại."
"Nói ở đây cũng không có tác dụng gì cả, tôi nghĩ chúng ta có thể cùng nhau vào Weibo của Đàm Việt lão sư để kiến nghị, hy vọng « Tình Yêu Đổi Dời » sẽ sớm được ra mắt bản thu âm."
Hiện tại, có lẽ số người biết đến Đàm Việt vẫn chưa phải là quá nhiều, nhưng mị lực của một ca khúc hay lại là thứ mà không ai có thể chối từ.
Sau khi « Music talent show » được p·h·át sóng, tr·ê·n m·ạ·n xuất hiện vô số những lời bàn tán liên quan đến « Tình Yêu Đổi Dời », đồng thời cũng xuất hiện rất nhiều video ghi lại cảnh Đàm Việt hát tr·ê·n sân khấu.
Bản thân « Music talent show » đã có một lượng người xem không hề nhỏ, dù sao cũng là một chương trình có tỷ lệ người xem vượt qua 1%. Thêm vào đó, sức nóng của ca khúc « Ngộ Không » và danh tiếng của Đàm Việt đang lên, video Đàm Việt trình diễn « Tình Yêu Đổi Dời » đã nhanh chóng được lan truyền tr·ê·n m·ạ·n.
Tất nhiên, yếu tố quan trọng nhất vẫn là chất lượng vượt trội của chính bài hát, “rèn sắt phải có thân sắt tốt”, nếu như « Tình Yêu Đổi Dời » có chất lượng không tốt, thì cho dù có tuyên truyền nhiều đến đâu, cũng khó mà có thể tạo được tiếng vang lớn tr·ê·n m·ạ·n.
Tr·ê·n các trang m·ạ·n, trong các vòng bạn bè, tr·ê·n Weibo, trong các nhóm trò chuyện của đồng nghiệp và bạn bè, rất nhiều người đã chia sẻ ca khúc « Tình Yêu Đổi Dời ».
Trong một thời gian ngắn, độ phổ biến của ca khúc « Tình Yêu Đổi Dời » tăng lên nhanh chóng, hơn nữa tốc độ cũng không hề chậm.
Nếu cứ tiếp tục với tốc độ này, có lẽ « Tình Yêu Đổi Dời » chỉ cần một hai ngày là có thể leo lên top 10 tìm kiếm tr·ê·n Weibo, thế nhưng, ngay trong đêm khuya, mọi chuyện đã xảy ra biến đổi.

Kinh Thành, một khu dân cư cao cấp nằm ở quận Tây Thành, gần khu tr·u·ng tâm, trong một căn biệt thự.
Chu Thụy Minh đang nằm dài tr·ê·n chiếc g·i·ư·ờ·n·g nước ở sân thượng lướt điện thoại di động, khi cảm thấy mắt có chút mỏi, liền ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời đêm, cùng với những vì sao lấp lánh tỏa ra ánh sáng yếu ớt tr·ê·n cao.
Trở thành một nghệ sĩ hạng nhất, đã có thể được coi là một minh tinh lớn, nhưng vẫn chưa thể được xem là một cự tinh.
Chỉ có trở thành nghệ sĩ hàng đầu, mới có thể được tôn xưng là cự tinh, ca sĩ sẽ được gọi là t·h·i·ê·n Vương, t·h·i·ê·n Hậu, còn diễn viên sẽ được gọi là Ảnh Đế, Ảnh Hậu.
Mà trong số những cự tinh xuất sắc nhất đó, những người ưu tú nhất, lại được xem là những người gánh vác nền giải trí Hoa Ngữ, những người này có sức ảnh hưởng nhất định tr·ê·n trường quốc tế, có thể nói là có sức ảnh hưởng to lớn ở Châu Á, là những trụ cột chống đỡ sự x·â·m l·ă·n·g của văn hóa nước ngoài.
Mà Chu Thụy Minh, Chu t·h·i·ê·n Vương, chính là một trong số đó, tuy nhiên, Chu t·h·i·ê·n Vương trong những năm gần đây đã bị không ít người hâm mộ và cư dân m·ạ·n yêu quý "n·h·ổ nước bọt".
Mọi người "n·h·ổ nước bọt" rằng sau khi kết hôn ở tuổi 35, hắn không còn chuyên tâm vào âm nhạc nữa, thế nhưng, album mà hắn phát hành hàng năm vẫn dễ dàng bán được hơn năm triệu bản, thậm chí có những album còn bán được hơn cả ngàn vạn bản, con số khủng khiếp như vậy khiến cho người ta phải hít một hơi lạnh khi chứng kiến sự ấm lên của bầu không khí toàn cầu.
Mọi người "n·h·ổ nước bọt" việc hắn trở nên béo phì, phát tướng, điều này cũng là sự thật, Chu Thụy Minh cũng chưa từng lên tiếng phản bác, khi còn trẻ, hắn rất chú trọng đến hình tượng của bản thân, ai dám chê bai hình tượng của hắn, hắn nhất định sẽ tranh luận đến cùng với người đó, nhưng hiện tại, khi đã bước vào độ tuổi tr·u·ng niên, có vợ, có con, tâm tư muốn quản lý hình tượng của bản thân cũng đã phai nhạt dần. Hiện tại, mỗi khi rảnh rỗi, hắn sẽ lên m·ạ·n xem các video ngắn, lướt Weibo, nhìn thấy những bình luận chê bai hình tượng của mình, chỉ cần không phải là quá đáng, hắn đều cười ha ha, cảm thấy cũng khá là thú vị.
Chu t·h·i·ê·n Vương đang lướt Weibo, xem qua thông tin của một vài hậu bối trong ngành, khẽ lắc đầu, đưa ra vài lời nhận xét, sau đó làm nũng với thái thái đang xem ti vi trong phòng khách, đòi được đút cho ăn, muốn ăn hoa quả.
t·h·i·ê·n Vương Tẩu bật cười, lắc đầu, trong miệng "xì" một tiếng, nhưng tr·ê·n mặt lại tràn đầy yêu thương, đứng dậy đi làm salad trái cây cho Chu Thụy Minh.
Chu t·h·i·ê·n Vương tiếp tục lướt Weibo, thuận tay cầm ly trà sữa bên cạnh lên, tu ừng ực một ngụm lớn, hoàn toàn không hề p·h·át giác ra chiếc cằm và bụng đang ngày một phình ra của mình.
"Ồ?"
Chu t·h·i·ê·n Vương khựng lại, đặt ly trà sữa xuống, ánh mắt hướng về phía màn hình điện thoại di động.
Tr·ê·n màn hình điện thoại, là một đoạn video, trong khung hình có một hình tam giác, biểu thị video còn chưa được p·h·át.
Chỉ là điều thu hút sự chú ý của Chu t·h·i·ê·n Vương chính là tiêu đề của video, hoặc là nói, một vài chữ trong tiêu đề đó, "Đàm Việt bài hát mới".
Mặc dù trong những năm gần đây, Chu t·h·i·ê·n Vương rất ít khi xuất đầu lộ diện, nhưng hắn vẫn luôn quan tâm đến sự p·h·át triển của làng âm nhạc trong nước, dù sao cũng là người đứng đầu trong làng âm nhạc, là một trong những người gánh vác nền giải trí Hoa Ngữ, tự nhiên sẽ có một phần trách nhiệm tr·ê·n vai.
Đối với ca khúc «Stronger » đột nhiên nổi tiếng trong khoảng thời gian gần đây, hắn đã từng nghe qua, và cũng biết đến cái tên Đàm Việt.
Bất quá, cũng chỉ dừng lại ở mức độ biết, chứ không có tìm hiểu sâu hơn. Nhưng nhân đến một cái tuổi nào đó, khi đã tích lũy đủ kinh nghiệm, chỉ cần nghe qua cũng đủ để biết người trẻ tuổi này là một người có tài năng âm nhạc, cho nên điều này đã khiến cho Chu t·h·i·ê·n Vương có chút hiếu kỳ, mở đoạn video này ra.
Video bắt đầu p·h·át, âm nhạc vang lên, khi nghe được đoạn nhạc dạo, ánh mắt của Chu t·h·i·ê·n Vương liền sáng lên, cả đời hắn đã viết ra quá nhiều những ca khúc hay, sự hiểu biết về những ca khúc hay cũng vượt xa những người khác, chỉ cần nghe được một chút nhạc dạo này, sự kỳ vọng của hắn đối với bài hát này liền tăng lên một bậc.
Ít nhất thì, ca khúc này sẽ không hề tệ.
Sau đó, trong video, giọng hát cất lên.
Chu t·h·i·ê·n Vương chăm chú lắng nghe.
Video không dài, chỉ có một lát, nhưng sau khi nghe xong, Chu t·h·i·ê·n Vương vẫn không nhịn được mà gật đầu.
Đây là một ca khúc hay, những ca khúc như thế này, hắn có thể viết ra được, nhưng những người khác lại rất khó có thể.
"Bài hát này rất hay." Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, t·h·i·ê·n Vương Tẩu bưng một đĩa trái cây đến bên cạnh chiếc g·i·ư·ờ·n·g nước, đặt đĩa trái cây lên chiếc bàn trà nhỏ bằng gỗ, nói với t·h·i·ê·n Vương: "Chỉ là có hơi buồn."
Chu t·h·i·ê·n Vương cười ha ha: "Người viết bài hát này là một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi mà, thường t·h·í·c·h viết những ca từ mang hơi hướng bi thương, nhưng phải công nhận là rất hay."
Dừng một chút, Chu t·h·i·ê·n Vương chép miệng, nói với vẻ tiếc nuối: "Nhìn cậu ta, cảm giác như nhìn thấy chính bản thân mình khi còn trẻ, thật giống, đều là những người tài hoa xuất chúng như vậy."
Ánh mắt của t·h·i·ê·n Vương Tẩu lướt qua màn hình điện thoại tr·ê·n tay t·h·i·ê·n Vương, sau đó che miệng cười khẽ, lườm hắn một cái, nói: "Anh lại nói bậy, hai người làm sao có thể so sánh được với nhau?"
Chu t·h·i·ê·n Vương nghe xong, trong lòng vui vẻ, cười nói: "Ha ha ha, vợ nói đúng, thằng nhóc này tuy cũng không tệ, nhưng còn lâu mới có thể so sánh được với anh khi còn trẻ."
Chu t·h·i·ê·n Vương nghĩ tới bản thân mình khi còn trẻ, lúc đó cũng là một chàng trai tuấn tú, nổi tiếng lẫy lừng!
t·h·i·ê·n Vương Tẩu "ồ" lên một tiếng, bĩu môi: "Ý em là, người ta s·o·á·i hơn anh nhiều."
Nghe vậy, Chu t·h·i·ê·n Vương suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu, ánh mắt nhìn Đàm Việt cũng trở nên không mấy thiện cảm: "Vợ à, nói dối không phải là một thói quen tốt, sao em có thể nói d·ố·i như vậy được? Với ngoại hình như vậy, mà còn có thể so sánh được với anh sao?"
Chu t·h·i·ê·n Vương nhìn Đàm Việt trong video, giọng nói dần dần nhỏ lại.
Thằng nhóc này, dáng dấp cao ráo như vậy, không đi đóng phim, lại chạy đến đây ca hát làm gì.
Tuy rằng Chu t·h·i·ê·n Vương có chút "ghen tị" với vẻ ngoài tuấn tú của Đàm Việt, nhưng cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, ở địa vị và vị trí của hắn hiện tại, ngoại hình đã không còn là yếu tố quan trọng nhất nữa.
Ngược lại, hắn càng coi trọng tài năng âm nhạc của Đàm Việt hơn.
Ở phía dưới bên phải của video này, có ba dấu chấm nhỏ, Chu t·h·i·ê·n Vương nhấn vào, một loạt các tùy chọn hiện ra, Chu t·h·i·ê·n Vương chọn chia sẻ.
Biểu tượng chuyển sang giao diện chỉnh sửa bài đăng tr·ê·n Weibo, phía dưới khung nhập liệu, chính là đoạn video Đàm Việt đang hát mà hắn vừa trích dẫn.
Đối với những người mới tài năng trong làng âm nhạc, Chu t·h·i·ê·n Vương luôn không hề keo kiệt trong việc giúp đỡ, trong những năm qua, số lượng ca sĩ mà hắn đã từng dìu dắt đã không đếm xuể.
Không cần suy nghĩ nhiều, rất tùy ý, hắn viết một câu vào khung nhập liệu – "Lùn dầu, không tệ nha."
PS:
Cảm ơn 【MO LJO】 đại lão đã ủng hộ 1000 Qidian tiền.
Cảm ơn 【tinh không vật ngữ】 đại lão đã ủng hộ Tề Tuyết 1000 Qidian tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận