Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 215: Đàm tổng!

**Chương 215: Đàm tổng!**
Đàm Việt đi theo Trần Tử Du đến phòng làm việc của tổng tài.
Sau khi thấy không gian làm việc rộng rãi này, Đàm Việt âm thầm tặc lưỡi hít hà. Hắn cũng từng trải qua phòng làm việc của đài trưởng đài truyền hình tỉnh Hà Đông, đã rất lớn, nhưng bất luận là diện tích chiếm giữ hay là mức độ trang hoàng xa hoa, đều không bằng phòng làm việc của Trần lão bản trước mắt.
Một nửa phong cách phòng làm việc truyền thống, bàn làm việc, tủ hồ sơ, gỗ Tông Hoàng, các loại, nửa còn lại là dùng nệm màu trắng lát thành.
Tư bản gia đáng ghét.
"Đàm lão sư, mời ngồi." Trần Tử Du đưa Đàm Việt đến trước bàn trà, để Đàm Việt ngồi lên ghế sofa.
Cầm lên bình nước bằng sứ trắng, rót nước cho Đàm Việt, đây là bình trà đã ngâm từ lúc đợi Đàm Việt.
Mặc dù Trần Tử Du không quá hứng thú với việc uống trà, nhưng từ nhỏ thấm nhuần trong không khí gia đình thích trà đạo, đối với đủ loại trà nổi tiếng vẫn có hiểu biết rất nhiều.
Bình thường nàng không mua lá trà, nhưng thỉnh thoảng sẽ có người tặng quà. Mặc dù số lá trà người ta tặng nàng không nhiều, nhưng Trần Tử Du cũng chưa từng uống qua, lâu ngày, để dành được, ngược lại cũng cất giữ một nhóm trà tương đối có danh tiếng.
Đàm Việt nhận lấy nước trà, cười nói cảm ơn, đặt ly trà lên bàn trà. Đàm Việt lấy từ trong túi xách ra tờ giấy A4 đã in sẵn, nói với Trần Tử Du: "Trần tổng, đây là một vài điều kiện tôi muốn trước đó, cũng là điều kiện để tôi gia nhập Thôi Xán Giải Trí, cô xem qua đi."
Đàm Việt đi thẳng vào vấn đề nói ra điều kiện của mình.
Đàm Việt dự định sẽ phát triển trong giới giải trí, gông cùm xiềng xích bên trong đài truyền hình quá nhiều. Đối với Đàm Việt mà nói, bây giờ Thôi Xán Giải Trí là một lựa chọn rất tốt, không, là lựa chọn tốt nhất trước mắt của hắn.
Đương nhiên, không phải là lựa chọn duy nhất.
Đàm Việt rất coi trọng cành ô liu mà Trần Tử Du đưa ra, nhưng lại không đến mức không vào Thôi Xán Giải Trí thì không được. Nếu như lần này Trần Tử Du không thể đáp ứng điều kiện của mình, Đàm Việt tình nguyện tốn thêm thời gian tìm công ty khác để hợp tác. Loại công ty lớn tương đối khó nói chuyện, Đàm Việt sẽ lựa chọn công ty nhỏ.
Trần Tử Du nhận lấy mấy tờ giấy A4 Đàm Việt đưa tới, nhìn lướt qua, xem xét cách thức, đều là điều kiện Đàm Việt đưa ra, liền gật đầu, cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện thoại, "A San, cô đến phòng làm việc của tôi một chuyến."
Trong chốc lát, cửa phòng làm việc liền bị gõ hai cái, Chu San đẩy cửa đi vào, nhìn về phía Trần Tử Du, nói: "Trần tổng."
Trần Tử Du gật đầu một cái, đưa mấy tờ A4 của Đàm Việt cho Chu San, nói: "A San, đây là một số điều kiện cần phải thêm vào trong hợp đồng hợp tác của chúng ta với Đàm lão sư, cô đem những thứ này nghĩ vào, sau đó in hợp đồng ra."
Chu San gật đầu, tiến lên nhận lấy mấy tờ A4, xoay người muốn rời đi.
Đàm Việt rất kinh ngạc, mặc dù các khoản tự mình viết không nhiều, nhưng rất chi tiết, chủ yếu liên quan đến bản quyền, tương đối mà nói bất kể là đối với cá nhân hay là đối với công ty, đều rất trọng yếu. Hơn nữa mới vừa rồi Trần Tử Du chỉ nhìn lướt qua, tuyệt đối chưa nhìn ra nội dung thực chất gì, đã khinh địch đồng ý như vậy. Đàm Việt tuy rằng vui mừng với thái độ của Trần Tử Du, nhưng để sau này không có mâu thuẫn gì xuất hiện, vẫn lên tiếng gọi lại Chu San.
"Chu tiểu thư chờ một chút."
Chu San dừng bước, quay đầu nhìn về phía Đàm Việt.
Đàm Việt nói với Trần Tử Du: "Trần tổng, mấy điều kiện này tôi đề nghị cô vẫn là nên xem qua một chút."
Trần Tử Du ha ha cười một tiếng, ánh mắt kiên định, nói: "Đàm lão sư, có thể mời được anh gia nhập công ty Thôi Xán Giải Trí chúng ta, chính là chuyện tốt nhất, còn lại chỉ cần là điều kiện thực sự tôi đều có thể đáp ứng anh."
Trần Tử Du nhìn về phía ánh mắt của Đàm Việt rất thành khẩn, hơn nữa nàng là Chân Nhãn nhìn Đàm Việt đã lâu rồi, là loại khát vọng trong lòng, khát vọng nhân tài ưu tú của một bà chủ lớn trong ngành Giải Trí.
Bình thường mà nói, Trần Tử Du rất xem trọng lợi ích kim tiền, nhưng bây giờ liên quan đến việc có thể đào Đàm Việt tới hay không, nàng đối với mấy thứ này cho phép lợi ích liền tương đối không coi trọng như vậy. Dưới cái nhìn của nàng, chỉ cần có thể lôi kéo Đàm Việt, không khác gì đào được một tòa kim sơn ngân sơn.
Nàng không cầu Đàm Việt có thể làm ra tiết mục siêu cấp hỏa bạo cấp hiện tượng như « Hội Nghị Thổ Tào », nhưng làm ra tiết mục kém hơn « Hội Nghị Thổ Tào » một bậc, thậm chí hai bậc, hiện tại chính là thứ Thôi Xán Giải Trí đang thiếu.
So với đài truyền hình, môi trường phát sóng trực tuyến vốn tương đối khó khăn, hơn nữa Thôi Xán Giải Trí ở phương diện này khởi bước cũng đã chậm không ít, dẫn đến so với công ty lớn cùng cấp bậc, sản xuất tiết mục kém một mảng lớn, thị phần chiếm giữ cực thấp!
"À, này..."
Đàm Việt hơi kéo khóe miệng, nhìn Trần Tử Du trước mặt, hắn ngược lại có chút không biết nên tiếp tục thế nào, không thể làm gì khác hơn là ho nhẹ một tiếng, nói tiếng cảm ơn với Trần Tử Du.
Chu San đi làm việc, Đàm Việt và Trần Tử Du ngồi trên ghế sofa trò chuyện.
Ánh mắt của Đàm Việt theo bản năng quét qua Trần Tử Du, đột nhiên lông mày hơi nhíu lại không thể nhận ra, sự chú ý bị tóc của Trần Tử Du dẫn đi một chút. Trong ấn tượng của Đàm Việt, tương đối sâu khắc vẫn là hình tượng tóc ngắn của Trần Tử Du.
Lần đầu tiên Đàm Việt gặp Trần Tử Du, Trần Tử Du có một mái tóc ngắn không chút tạp chất, lưu loát, chỉnh tề, mà khi lên mạng tìm được một ít hình ảnh của Trần Tử Du, tất cả đều là tóc ngắn.
Mà bây giờ, Đàm Việt trong lúc bất chợt phát hiện, Trần Tử Du đã để tóc dài hơn rất nhiều, có lẽ đã không thể gọi là tóc ngắn.
Trần Tử Du ban đầu vẫn nghiêm túc nói chuyện với Đàm Việt, nhưng rất nhanh nàng liền phát giác trạng thái của Đàm Việt, mặc dù Đàm Việt cố ý che giấu, nhưng Trần Tử Du là ai? Luận tình thương, chỉ số thông minh thậm chí còn năng lực làm việc, Đàm Việt nếu như không có nội tình thâm hậu khổng lồ của người hai thế giới, sợ rằng khắp mọi mặt đều bị Trần lão bản treo lên đánh.
Trần Tử Du hô hấp nhỏ trất, có chút ưỡn ngực, để cho Đàm Việt có thể nhìn cẩn thận hơn một chút, dĩ nhiên chỉ là tóc.
Lúc trước Trần Tử Du không có quá nhiều ý tưởng về kiểu tóc, cân nhắc càng nhiều là chỉ cần tóc không trở ngại hiệu suất làm việc của mình là được.
Đương nhiên, cũng có liên quan tới việc nàng độc thân từ trong bụng mẹ, có câu nói nữ vì người mình thích mà trang điểm, nàng ngay cả người mình thích cũng không có, làm sao nghĩ đến kiểu tóc nào tốt hơn?
Mấy tháng trước, vì muốn đào Đàm Việt, đã để Chu San tìm người trong đài truyền hình Hà Đông chú ý Đàm Việt, muốn hiểu thêm một chút, tận lực đào người về. Chu San cũng thật chuyên cần, thường thường đem chuyện của Đàm Việt ở trong đài nói cho nàng nghe, lâu ngày, lại có cảm giác như đang xem phim truyền hình dài tập.
Có một lần, nghe được Đàm Việt nói thích phụ nữ tóc dài, Trần Tử Du mới nhìn mái tóc ngắn của mình có chút không được tự nhiên, sau đó dứt khoát liền trực tiếp để dài.
Không biết từ lúc nào, hai người không nói gì, bầu không khí có chút cổ quái.
Đàm Việt cảm thấy mình rất giỏi ăn nói, khi ở trong đài, rất nhiều người cũng rất bội phục tài ăn nói của mình, nhưng giờ khắc này, Đàm Việt đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.
Khẩn trương không giải thích được, phải biết, ban đầu khi hắn nói chuyện với đài trưởng đài truyền hình tỉnh Doãn Lương Quân không có khẩn trương, khi đối chọi gay gắt với Điền Văn Bân cũng không có khẩn trương, mà bây giờ lại cảm thấy nhịp tim của mình gia tốc. Đàm Việt nhẹ nhàng hít sâu, muốn để cho nhịp tim chậm lại, nhưng ánh mắt theo tiềm thức rơi vào khuôn mặt trắng nõn tinh xảo dưới ánh mặt trời của Trần Tử Du, không khỏi lặng lẽ nuốt nước miếng.
Khuôn mặt này rất quen thuộc, xuất hiện trong giấc mộng của Đàm Việt rất nhiều lần. Lúc trước hắn luôn nói với bản thân, sở dĩ nằm mơ thấy gương mặt này, chỉ là bởi vì giống bạn gái Giai Giai kiếp trước, nhưng trên thực tế Đàm Việt cũng biết, Trần Tử Du và Giai Giai không hề giống nhau, đây chỉ là một cái cớ mình tự tìm, che giấu tại sao lại luôn nằm mơ thấy người khác.
Đàm Việt cảm thấy, rõ ràng không quen biết với người ta, lại nhiều lần nằm mơ thấy người ta, đây là sắc bĩ mới làm, hắn bình thường da mặt rất dày, nhưng ở phương diện này, da mặt lại rất mỏng.
Trần Tử Du không biết Đàm Việt đang suy nghĩ gì, nàng ngược lại là nhớ tới lần đầu tiên có giao tiếp cùng Đàm Việt, người này sau đó nói gì mà mình lớn lên giống bạn hắn, cho tới để cho hắn nhận lầm người, bị mình đạp trúng chỗ yếu hại.
Trần Tử Du thầm nghĩ, mình và người bạn kia của hắn thật rất giống chứ?
Lúc mới bắt đầu Trần Tử Du còn nghĩ đây chỉ là một cái cớ Đàm Việt muốn bắt chuyện với mình, dù sao nhiều năm như vậy, nàng tuổi trẻ tài cao, vóc dáng tướng mạo cũng là nhất đẳng, bên người tự nhiên không thiếu thanh niên tuấn kiệt muốn theo đuổi, các loại thủ đoạn bắt chuyện, đã trải qua vô số, sớm đã hết sạch kiên nhẫn.
Chỉ là sau khi tiếp xúc lâu với Đàm Việt, mới phát hiện Đàm Việt không phải loại người như vậy, nửa năm trôi qua, trong lòng Trần Tử Du, Đàm Việt đã được gắn mác chính nhân quân tử. Hắn nếu nói mình lớn lên giống một người bạn của hắn, vậy thì hẳn là vậy đi.
"Đàm lão sư, nếm thử một chút tay nghề của ta."
"Trần tổng tay nghề thật giỏi."
Trần Tử Du đặt bình trà xuống, cười nói: "Cha mẹ ta đều thích uống trà, ta từ nhỏ cũng coi như là thường nghe thấy, học được một ít đồ vật về trà đạo."
Đàm Việt có chút bừng tỉnh gật đầu, vừa rồi nhìn thủ pháp pha trà như nước chảy mây trôi, cực đẹp của Trần Tử Du, liếc qua chính là người có thành tựu rất sâu. Đàm Việt còn có chút thán phục và xấu hổ, nghĩ thầm khó trách Trần Tử Du chưa tới 30 tuổi đã tạo dựng được công ty lớn như vậy trong giới giải trí, đây tuyệt đối là tinh anh chỉ số IQ cao, chủ trì một công ty lớn như vậy, lại còn có thời gian đi học nghệ thuật uống trà. Nếu so sánh lại, nếu như mình không có trí nhớ về địa cầu trong đầu làm nội tình, tuyệt đối sẽ bị Trần Tử Du đánh cho tan nát.
Có lúc không bàn tới phương diện khác, chỉ nói riêng về chỉ số thông minh, tình thương của một người, khoảng cách giữa người và người thật là đáng kinh ngạc. Rất nhiều người cảm thấy thư sinh sẽ đi học đọc ngốc, người học giỏi liền không thông nhân tình thế cố, tình thương liền thấp, đây là chém gió!
Không loại bỏ có người học giỏi tình thương thấp, nhưng đây không phải là thường lệ, càng nhiều là người đi học được, chỉ số IQ cao, ở phương diện đối nhân xử thế cũng là vừa chạm vào đã thông.
Đàm Việt nghe Trần Tử Du nói, đoán chừng nhà nàng hẳn là loại thư hương môn đệ, tuy nhiên thư hương môn đệ thế nào, lại có thể bồi dưỡng được một cô con gái biết làm ăn như vậy?
Hai người từ từ trò chuyện, Trần Tử Du giới thiệu cho Đàm Việt tình huống trong công ty, chủ yếu là hiện trạng ngành tiết mục.
Công ty Thôi Xán Giải Trí là một trong những công ty Giải Trí lớn, các ngành đều đầy đủ hết, nhưng ngành chủ lực ngoài ngành kinh doanh nghệ sĩ ra, chính là ngành phim truyền hình. Các ngành khác còn có ngành điện ảnh, ngành âm nhạc cùng với ngành tiết mục mà Đàm Việt sau này chủ quản.
Trong đó ngành có thành tích kém cỏi nhất, vẫn luôn kéo chân sau công ty, chính là ngành tiết mục. Từ khi thành lập tới nay, báo cáo năm hàng năm, các bộ môn đều báo cáo lãi bao nhiêu, chỉ có ngành tiết mục là cần công ty không ngừng đổ vốn vào.
Tiết mục giải trí khó thực hiện, nhất là phát sóng trực tuyến, bất luận là độ khó thu hút người xem và số lượng người xem, hay là nhân tài làm tiết mục, đều tương đối khó tìm. Hơn nữa bản thân công ty Thôi Xán Giải Trí là một công ty mới, mặc dù phát triển nhanh chóng, nhưng dù sao thời gian ngắn ngủi, có ưu thế sở trường đồng thời, cũng có những điểm yếu chưa bù đắp được. Hơn nữa ngành tiết mục cũng là Thôi Xán Giải Trí sau khi ngành ưu thế phim truyền hình bộ, ngành điện ảnh phát triển lâm vào khốn cảnh mới thành lập, thời gian thành lập không dài, trong vòng căn bản còn chưa tạo được danh tiếng.
Nhìn thị trường dần dần bão hòa, bị các công ty giải trí lớn chia một chén canh, mà công ty Thôi Xán Giải Trí ngay cả hớp canh cũng không uống được, Trần Tử Du trong lòng dĩ nhiên là sốt ruột, đây cũng là nguyên nhân phá lệ khát vọng Đàm Việt đến.
Thông qua Trần Tử Du giới thiệu, Đàm Việt có nhận biết và hiểu rõ kỹ lưỡng hơn đối với công ty Thôi Xán Giải Trí, hơn nữa cũng coi như biết tại sao vị phó tổng giám đốc Mã của ngành tiết mục vẫn luôn lạnh mặt với hắn.
Trước khi Đàm Việt đến, ngành tiết mục không có thiết lập vị trí Tổng Thanh Tra, người phụ trách ngành tiết mục là Trần Tử Du kiêm nhiệm, phía dưới chính là phó tổng giám đốc Mã Quân. Mà Trần Tử Du là tổng tài, bà chủ lớn của công ty, tự nhiên không thể có bao nhiêu thời gian ở ngành tiết mục, cho nên rất nhiều chuyện lớn nhỏ của ngành tiết mục, đều là Mã Quân quản lý, trên danh nghĩa là phó tổng giám đốc, trên thực tế quyền hạn đã tương đương với tổng thanh tra của các ngành khác.
Đàm Việt đoán chừng, vị phó tổng giám đốc Mã kia đã coi mình là tổng thanh tra ngành tiết mục, hắn hiện tại Đàm Việt đột nhiên xuất hiện, trong lòng nhất định là khó chịu.
"Đàm lão sư, lão Mã này, năng lực và tài hoa đều có, chính là tính tình quá mức thẳng thắn, bất quá không có ý xấu, hôm nay đột nhiên nhìn thấy vị cấp trên mới này, có thể có chút đột ngột, xin đừng trách hắn."
Trần Tử Du giải thích một chút với Đàm Việt.
Đàm Việt gật đầu, nói: "Tôi biết."
Lúc hai người nói chuyện, Chu San gõ cửa hai tiếng, sau đó liền đẩy cửa đi vào, trong tay còn nắm hai bản hợp đồng vừa mới in.
"Trần tổng."
Chu San đưa hợp đồng cho Trần Tử Du, Trần Tử Du cầm lên một bản hợp đồng mở ra xem, sau đó gật đầu, đưa cho Đàm Việt, nói: "Đàm lão sư, ngài cũng xem qua, nếu không có vấn đề gì chúng ta liền ký hợp đồng."
Vừa nói, Trần Tử Du chuyển ánh mắt về phía Chu San, Chu San hiểu ý đi đến bàn làm việc bên kia, cầm bút và con dấu của Trần Tử Du tới.
Đàm Việt liếc nhìn hợp đồng, liên quan tới vấn đề bản quyền tiết mục mình làm, đều đã ghi vào trong hợp đồng, phàm là tiết mục mình làm ra, bản quyền tất cả đều thuộc về hắn.
Hơn nữa, điều hấp dẫn ánh mắt Đàm Việt còn có tiền lương, áp dụng là lương cơ bản cộng thêm chia phần trăm. Nhìn lương cơ bản và phần chia, Đàm Việt trong lòng kích động, đây không phải là điều kiện hắn đưa ra, hẳn là Trần Tử Du đã thêm vào.
Hắn hiểu qua tình hình tiền lương liên quan trong giới, cao tầng của các công ty lớn, cơ bản đều là lương cơ bản cộng thêm hoa hồng, đây không phải là nghệ sĩ, có thể cầm chia phần trăm hạng mục. Làm nhân viên quản lý công ty, rất ít có thể cầm hoa hồng hạng mục, hoa hồng mặc dù cũng có thể kiếm tiền, nhưng so với chia phần trăm tuyệt đối không bằng.
Hơn nữa, lương cơ bản một trăm ngàn!
Đàm Việt trừng mắt nhìn, trang này chậm chạp không lật qua, khó trách có người nói phương pháp tăng lương tốt nhất chính là nhảy việc. Mình trước kia ở đài truyền hình vất vả làm tiết mục tích cóp tiền như vậy, chính là muốn mua chiếc xe tốt, còn suy nghĩ gom mấy năm mới có hy vọng, nhưng nếu có thể cầm tiền lương của Thôi Xán Giải Trí, nửa năm cũng không cần.
Đàm Việt ho nhẹ một tiếng, đem bản quyền, tiền lương lương cơ bản cùng chia phần trăm chỉ cho Trần Tử Du xem, cuối cùng xác nhận một lần, Trần Tử Du đúng là biết rõ tình tiết sự kiện và đồng ý, mới đè nén kích động trong lòng, ký tên mình lên hợp đồng.
"Hợp tác vui vẻ, Đàm tổng."
Ký xong Trần Tử Du cũng thở phào nhẹ nhõm, vịt đã nấu chín, rốt cuộc đã ăn vào trong miệng, nàng cười rạng rỡ, đứng lên đưa tay trái về phía Đàm Việt.
Đàm Việt sửng sốt một chút, chợt phản ứng kịp, Trần Tử Du đây là đang gọi mình, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Hợp tác vui vẻ, Trần tổng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận