Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 216: Điền Văn Bân phải nghĩ biện pháp

**Chương 216: Điền Văn Bân phải nghĩ cách**
Sau khi ký hợp đồng với Thôi Xán Ngu Nhạc, mặc dù Trần Tử Du vẫn hy vọng Đàm Việt có thể sớm đi làm, nhưng không còn gấp gáp như mấy ngày trước, thậm chí một ngày gọi mấy cuộc điện thoại giục Trần Tử Du mau chóng đến công ty.
Trước mắt, Chu San sẽ đưa Đàm Việt đến công ty để thu xếp chỗ ở và làm quen, nghỉ ngơi hai ngày rồi mới bắt đầu đi làm.
.
Trong khi Đàm Việt đang ở kinh thành, an nhàn hưởng thụ vẻ đẹp của thủ đô Lam Tinh Hoa, thì các lãnh đạo cấp cao của đài truyền hình Hà Đông lại một phen nhốn nháo.
Ngay vừa rồi, Đài trưởng Điền Văn Bân đã gọi điện thoại liên tục, yêu cầu toàn bộ lãnh đạo cấp cao trong đài đến phòng họp số một để họp khẩn.
Trong phòng họp số một, mọi người bàn tán xôn xao.
"Ngọa tào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải đi kinh thành họp sao? Sao lại gấp gáp triệu tập họp như vậy?"
"Đài trưởng nhanh như vậy đã từ kinh thành họp trở về rồi hả? Không ở lại kinh thành chơi vài ngày sao?"
"Ha ha, còn chơi bời gì nữa? Ông làm như ông không tim không phổi vậy? « Nhổ Nước Bọt Đại Hội » xảy ra chuyện vào thời điểm quan trọng này, Đài trưởng sẽ vô duyên vô cớ đến tổng cục bên kia họp sao? Ta đoán tám phần mười là bị gọi lên phê bình một trận."
"Không thể nào? Đây chính là Đài trưởng đó, coi như trong hệ thống văn hóa tổng cục, Đài trưởng của chúng ta đều là nhân vật có số có má, cứ như vậy bị gọi lên phê bình sao?"
"Sao lại không thể nào? Đài trưởng ở trong đài, trong tỉnh là nhân vật lớn, nhưng ở kinh thành trong tổng cục lại không có địa vị cao như vậy. Hơn nữa, văn hóa tổng cục có nhiều lãnh đạo lớn như vậy, cục trưởng sẽ không ra mặt, nhưng coi như phó cục trưởng, vậy cũng đủ chúng ta Đài trưởng uống một bình."
"Cũng phải, nhanh như vậy đã trở lại, còn gấp gáp triệu tập họp, không biết ông ta ở kinh thành đã gặp phải chuyện gì đây."
Cuộc thảo luận hơi lắng xuống khi Điền Văn Bân bước vào phòng họp với vẻ mặt nghiêm trọng.
Điền Văn Bân đi tới vị trí chủ tọa của bàn họp ngồi xuống, sắc mặt nghiêm túc dọa người, đôi môi mím chặt, ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng lúc này của hắn không tốt.
Hiện tại tâm trạng của Điền Văn Bân đúng là không tốt. Ngày hôm qua, phó cục trưởng văn hóa tổng cục Trương Thiết Sơn gọi điện thoại tới, yêu cầu hắn lập tức đến trụ sở chính của văn hóa tổng cục ở kinh thành, có chuyện quan trọng muốn gặp mặt nói chuyện.
Điền Văn Bân đoán chừng, kể từ khi nhậm chức tới nay, để an ổn trải qua giai đoạn chuyển giao này, gỡ bỏ chữ "Đại" trên đầu, hắn đã làm rất nhiều chuyện đều là cố gắng ổn định, chỉ cần đủ ổn định, đợi ba tháng sau, vị trí Đài trưởng đài truyền hình Hà Đông của hắn coi như ngồi vững, khi đó có thể thở phào nhẹ nhõm.
Có thể mặc dù hắn làm việc rất cẩn thận, nhưng vẫn xảy ra sơ suất. Theo lời Trương Thiết Sơn, đó chính là đã xảy ra vấn đề lớn, thậm chí khiến cho cục trưởng, phó cục trưởng văn hóa tổng cục nghi ngờ năng lực của hắn có vấn đề lớn.
Sở dĩ Điền Văn Bân tức giận như vậy vào buổi sáng còn có một nguyên nhân khác, buổi sáng khi hắn đi kinh thành, trong lòng còn có chút thấp thỏm, dù sao trong điện thoại Trương Thiết Sơn giọng điệu rất nghiêm túc, nhưng đến kinh thành sau, Trương Thiết Sơn đột nhiên gọi điện thoại cho hắn, không gặp hắn trong cao ốc văn hóa tổng cục, mà là gặp hắn ở một nhà hàng bên cạnh cao ốc tổng cục.
Điền Văn Bân thở phào nhẹ nhõm, trước đây đều là họp trong cao ốc, lần này lại hẹn ở nhà hàng, có lẽ không nghiêm trọng như mình nghĩ, có lẽ Trương Thiết Sơn còn muốn mời mình ăn cơm?
Điều khiến Điền Văn Bân tức giận là, hắn ở trong nhà hàng, lại bị Trương Thiết Sơn giáo huấn một trận, mặc dù Trương Thiết Sơn cũng nể mặt hắn không nói quá trực tiếp, nhưng vẫn khiến Điền Văn Bân buồn bực vô cùng. Hơn nữa, Trương Thiết Sơn hạ lệnh, bất luận thế nào, cũng phải làm lại « Nhổ Nước Bọt Đại Hội ».
Sau đó Điền Văn Bân mới phát hiện, Trương Thiết Sơn thực sự đói, mới gọi mình đến nhà hàng nói chuyện, căn bản không có ý mời mình ăn cơm.
Sau một trận phê bình ở kinh thành, Điền Văn Bân lập tức không ngừng vó ngựa chạy về từ kinh thành, trước tiên triệu tập hội nghị trong đài.
Trên đường, hắn đã có một vài ý tưởng, làm thế nào để kéo tỉ lệ người xem của « Nhổ Nước Bọt Đại Hội » trở lại.
Hắn vẫn luôn biết lãnh đạo văn hóa Tổng cục rất coi trọng « Nhổ Nước Bọt Đại Hội », nhưng không ngờ lại coi trọng đến vậy. Lần này từ trong miệng Trương Thiết Sơn, hắn đã hiểu rõ một tin tức, nguyên lai trong cục có một kế hoạch phát sóng ra nước ngoài những chương trình tạp kỹ ưu tú, « Nhổ Nước Bọt Đại Hội » là một trong những chương trình nòng cốt nhất.
Hơn nữa, kế hoạch này còn do cục trưởng Diệp Văn chủ đạo.
Biết tin tức này, Điền Văn Bân tại chỗ thiếu chút nữa hộc máu mắng chửi người!
Sớm biết văn hóa tổng cục còn có chuyện này, hắn bất luận thế nào cũng sẽ không đột nhiên nhét Lâm Khải Phong vào, ít nhất cũng phải đợi vị trí của hắn ngồi vững vàng, kế hoạch phát sóng này kết thúc.
Ánh mắt của Điền Văn Bân quét qua trên mặt mọi người, nói: "Liên quan tới « Nhổ Nước Bọt Đại Hội », mọi người hãy nói lên quan điểm của mình."
Trong lòng mọi người đều đã có dự tính, nhưng thực sự cần phải nghiêm túc phát biểu ý kiến chỉ có mấy người tham gia nhiều vào « Nhổ Nước Bọt Đại Hội », ví dụ như Diêu Sùng, Tổng thanh tra bộ phận quan hệ công chúng. Bởi vì tham gia khá nhiều, Cao Kiến và mấy chủ quản bộ phận quan hệ công chúng cũng đều được gọi đến tham dự hội nghị.
Điền Văn Bân nghe mọi người phát biểu xong, nhướng mày, ý kiến của mọi người đều là làm thế nào trên cơ sở « Nhổ Nước Bọt Đại Hội » hiện tại, để nâng cao tỉ lệ người xem. Đương nhiên Điền Văn Bân cũng muốn làm như vậy để có thể làm lại « Nhổ Nước Bọt Đại Hội », nhưng trong lòng hắn không nắm chắc việc làm như vậy có thành công hay không. Chương trình kỳ thứ mười một, trong đài tuyệt đối là đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn khiến hắn thất vọng.
Điền Văn Bân liếc qua Tổng thanh tra vệ tinh đài truyền hình Hà Đông Diêu Sùng, người vẫn ngồi đó chưa nói chuyện, trực tiếp điểm danh nói: "Diêu tổng, ông là Tổng thanh tra vệ tinh đài truyền hình, ông nói xem cách làm của ông thế nào."
Diêu Sùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Điền Văn Bân, suy nghĩ một chút, nói: "Được."
Lời nói của mọi người vừa rồi hắn đều đã nghe, có rất ít người nhắc tới Đàm Việt. Diêu Sùng rõ ràng, trước đó Điền Văn Bân đích thân đi mời Đàm Việt không có kết quả, trở về với một mũi đầy tro, mọi người đều sợ đụng vào Điền Văn Bân, không dám nhắc tới Đàm Việt.
Nhưng Diêu Sùng từ đầu đến cuối đều cảm thấy, trước mắt « Nhổ Nước Bọt Đại Hội » chỉ có một vấn đề, cũng là vấn đề quan trọng nhất, đó là thiếu nhân vật quan trọng của tiết mục.
Mà Đàm Việt so với « Nhổ Nước Bọt Đại Hội » có tầm quan trọng như là nhân vật linh hồn cốt lõi, « Nhổ Nước Bọt Đại Hội » có thể có thành tích, có thể có vị thế hiện tại, có thể nói chính là dựa vào Đàm Việt, không có Đàm Việt, chương trình này muốn tiếp tục phát triển, độ khó quá lớn, chẳng những với việc làm lại một chương trình hiện tượng cấp.
Nhưng trình độ của đài truyền hình Hà Đông, Diêu Sùng quá rõ. Nếu như có bản lĩnh này, đã sớm làm ra một chương trình tỉ lệ người xem phá ba, sao lại đến một chương trình tỉ lệ người xem phá hai cũng không làm được?
Nói cho cùng, vẫn là không có thực lực.
Diêu Sùng nói: "Đài trưởng, tôi cảm thấy nếu đơn thuần từ cơ cấu đã có của « Nhổ Nước Bọt Đại Hội » hiện tại mà bắt tay vào, thì rất khó đưa chương trình trở lại thành tích tỉ lệ người xem phá ba."
Trước đây khi họp, mọi người đều sẽ tranh luận đỏ mặt tía tai, nhưng lần này lời nói của Diêu Sùng lại không ai phản đối.
Thực sự là không nói ra miệng, không biết nên phản bác cái nhìn của Diêu Sùng thế nào.
« Nhổ Nước Bọt Đại Hội » kỳ thứ mười một bất luận là đội hình khách quý hay là quy mô tuyên truyền, đều là chưa từng có, nhưng nhiều tài nguyên như vậy đổ vào, tỉ lệ người xem lại không tăng mà còn giảm đi.
Tỉ lệ người xem là không giấu được, kinh thành đài truyền hình tự mình có thể thống kê tỉ lệ người xem, văn hóa tổng cục cũng có thể thống kê tỉ lệ người xem chương trình, hơn nữa mỗi ngày đều sẽ công bố tỉ lệ người xem của một ngày trước lên trang web chính thức để cho cư dân mạng tra cứu.
Rất nhiều người ngồi đây đều đã xem qua đồ thị đường cong tỉ lệ người xem của « Nhổ Nước Bọt Đại Hội » kỳ thứ mười một, toàn bộ chính là đi xuống một đường thẳng tắp. Tỉ lệ người xem mở đầu rất cao, so với các kỳ trước còn cao hơn một chút, nhưng sau đó tụt dốc thê thảm, càng về sau số người xem càng giảm bớt đến dọa người.
Cuối cùng, tỉ lệ người xem trung bình chỉ có 2,15%. Nhìn ra cả nước, tỉ lệ người xem phá hai các chương trình đều là hiếm hoi, nhưng cũng phải xem so sánh với ai.
« Nhổ Nước Bọt Đại Hội » trước kia có thành tích gì? Đó là chương trình tạp kỹ có tỉ lệ người xem đứng đầu cả nước, tỉ lệ người xem phá ba, ổn định ở mức 3,4%, 3,5%.
So sánh như vậy, cũng có thể thấy được chương trình kỳ này kém thế nào. Đây là do tỉ lệ người xem mở màn cao kéo theo, nhìn theo xu hướng này, tập tiếp theo mở màn chiếu phỏng chừng sẽ không có nhiều người xem như vậy, đến lúc đó tỉ lệ người xem chẳng phải sẽ còn xuống dưới 2% nữa sao?
Tình huống như vậy, làm sao mọi người có thể không có sự chênh lệch trong lòng!
Rất nhiều đồng nghiệp cảm thấy đài truyền hình Hà Đông rốt cuộc sắp quật khởi đều có chút tâm trạng, bị người ta xem thường nhiều năm như vậy, vừa mới vênh váo, xương sống liền bị chặt đứt, lại còn bị người trong nhà giải quyết tận gốc, nhất định là có tâm tình bất mãn.
Ngoài mặt, không ai dám nói gì, nhưng khi không có ai, trong đài liên quan tới việc « Nhổ Nước Bọt Đại Hội » bắt đầu sa sút, vẫn luôn có lời oán thán.
Tất cả mọi người đều nhìn Diêu Sùng, muốn xem Diêu Sùng có thể nói ra phương pháp gì khác hay không.
Mà một số người có suy nghĩ nhanh nhạy, đã đoán Diêu Sùng lát nữa muốn nói gì.
Diêu Sùng nhìn Điền Văn Bân, nói: "Đài trưởng, tôi cảm thấy bây giờ biện pháp thích hợp nhất để có thể cứu vãn « Nhổ Nước Bọt Đại Hội » chính là đi tìm Đàm Việt, đưa Đàm Việt trở lại trong đài."
Hầu như tất cả mọi người ở đây đều biết vai trò của Đàm Việt đối với « Nhổ Nước Bọt Đại Hội ».
, nhưng không ai dám nói, cũng là bởi vì sợ chọc giận Điền Văn Bân, bây giờ Diêu Sùng nói ra, rất nhiều người cũng nín thở, lặng lẽ quan sát sắc mặt của Điền Văn Bân.
Tuy nhiên, khác với tưởng tượng núi lửa bùng nổ của mọi người, Điền Văn Bân không tức giận, sắc mặt cũng không sa sầm, ngược lại hơi dừng lại mấy giây, liền gật đầu đồng ý một cách thần kỳ!
"Ừm, Diêu tổng giám nói đúng, Đàm lão sư là nhân viên kỳ cựu của đài chúng ta, hơn nữa « Nhổ Nước Bọt Đại Hội » là do hắn một tay làm ra, nói về hiểu rõ « Nhổ Nước Bọt Đại Hội », không ai có thể so sánh với hắn."
Dừng một chút, Điền Văn Bân tiếp tục nói: "Có thể đưa Đàm Việt trở lại là tốt nhất, tuy nhiên chúng ta cũng không thể dồn toàn lực, phải chuẩn bị hai phương án."
"Cao chủ nhiệm, « Nhổ Nước Bọt Đại Hội » kỳ thứ mười hai quay chụp, anh phải giám sát chặt chẽ, mỗi một đoạn chương trình đều phải đảm bảo chất lượng, như vậy đi, mỗi khi quay xong một phần, anh hãy gửi cho tôi xem."
Điền Văn Bân lần này cần phải vô cùng nghiêm túc, lần trước hắn cũng đã rất cẩn thận, đã dành rất nhiều tâm tư, nhưng lần này càng không thể sai sót, nếu như không thể đưa Đàm Việt trở lại, hắn sẽ đích thân giám sát chương trình, mỗi một đoạn đều phải giám sát chặt chẽ, phải cẩn thận tra xét.
Cao Kiến hít sâu một hơi, nhất thời cảm thấy đầu óc căng thẳng, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì nhận nhiệm vụ này, gật đầu nói: "Đài trưởng, tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Điền Văn Bân ừ một tiếng, trịnh trọng nói với nhân viên các bộ phận khác đang ngồi: "Các người phải phối hợp toàn lực, tất cả lấy chất lượng, tỉ lệ người xem « Nhổ Nước Bọt Đại Hội » làm trụ cột."
Mọi người chỉ là phối hợp, áp lực không lớn như Cao Kiến, cũng sảng khoái gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, Điền Văn Bân quay đầu nhìn về phía Diêu Sùng, nói: "Diêu tổng, còn làm phiền ông tra xét tình trạng hiện tại của Đàm Việt, địa chỉ nhà hắn, địa chỉ và số điện thoại của cha mẹ hắn, trước kia hắn là đài truyền hình thành phố Tể Thủy, bên kia tài liệu gốc hẳn là đầy đủ hơn, ông có thể đến bên kia điều tra."
Sắc mặt của Diêu Sùng như thường, gật đầu. Nói thật, hắn cũng không muốn lau đít cho Điền Văn Bân, hắn có ấn tượng rất tốt với Đàm Việt, lần đó ở dạ tiệc công ty châu báu, hắn còn thay Đàm Việt nói chuyện.
Nếu như Điền Văn Bân vẫn là Phó đài trưởng, cho dù chức vụ cao hơn Diêu Sùng, Diêu Sùng cũng sẽ không nể mặt hắn nhiều, nhưng bây giờ Điền Văn Bân là người đứng đầu trong đài, Diêu Sùng cũng không chịu nổi áp lực.
Điền Văn Bân phân phó mọi chuyện xong, tâm trạng vẫn luôn kìm nén mới thoáng được giải tỏa, tuy nhiên hắn cũng biết, bây giờ còn chưa phải lúc thở phào. Lần này đi kinh thành, Trương Thiết Sơn tìm hắn nói chuyện, đều xoay quanh chương trình « Nhổ Nước Bọt Đại Hội » này, tổng cục bên kia rất coi trọng.
Trương Thiết Sơn không nói nếu mình không thể khiến « Nhổ Nước Bọt Đại Hội » khởi tử hồi sinh, hậu quả sẽ là gì, nhưng Điền Văn Bân không muốn thử hậu quả này.
Thời gian gấp, Điền Văn Bân trực tiếp tan họp, để mọi người tự đi làm việc, hắn lại dặn dò Diêu Sùng một phen, yêu cầu Diêu Sùng mau chóng tra được tài liệu của Đàm Việt.
Hiện tại tình huống này, không phải lúc giận dỗi, quả thật Đàm Việt mới là phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề.
"Diêu tổng giám, tra được tin tức thì cho tôi biết, chúng ta cùng đi, tôi về nghỉ ngơi trước."
Từ sáng sớm đã đi kinh thành, đến bây giờ họp ở trong đài, Điền Văn Bân tinh thần luôn căng thẳng, thể xác và tinh thần tương đối mệt mỏi. Ở kinh thành căn bản không nghỉ ngơi được, cũng không có thời gian nghỉ ngơi, trở lại đài, nơi quen thuộc này, mới dám nghỉ ngơi một chút.
Diêu Sùng gật đầu đồng ý.
Kinh thành.
Lục Liễu Sơn Trang, một khu dân cư cao cấp.
Nhà của Đàm Việt, đây là nhà ở do Thôi Xán Ngu Nhạc sắp xếp, cũng có thể nói là nhà trọ công nhân viên, chỉ có điều Đàm Việt suy đoán, mình có phải là được đối đãi đặc biệt, hay là đãi ngộ cấp cao quản?
Đàm Việt tuyệt đối không tin trong công ty mỗi nhân viên đều có thể ở nơi thoải mái như vậy. Căn nhà không lớn không nhỏ, hơn một trăm năm mươi mét vuông, ba phòng ngủ hai phòng khách hai phòng vệ sinh, còn có ban công lớn.
Nhà tốt như vậy, cho dù công ty Thôi Xán Ngu Nhạc có nhiều tiền, cũng không thể hào phóng cho toàn thể nhân viên mỗi người thuê một căn.
Từ phòng ngủ đi ra, không đánh răng trước, mà là xuyên qua phòng khách, đi tới trước cửa kính.
"Phạch" một tiếng, rèm cửa sổ màu trắng tinh bị kéo ra, ánh mặt trời sáng ngời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Đàm Việt giơ tay trái lên che mắt, đợi dần dần thích ứng với độ sáng của ánh mặt trời, mới chậm rãi thu tay về.
Kéo cửa kính ra, đi ra ban công, cảm thụ không khí mát mẻ, có thể thấy cây xanh rậm rạp trong tiểu khu, cùng với khu phố buôn bán phồn hoa ở xa xa, đường phố xe cộ qua lại như nước.
Kinh thành, khu vực trung tâm thành phố, mỗi mét vuông đều trên hai trăm ngàn.
Chậc chậc chậc, Đàm Việt phỏng chừng, tiền thuê nhà mỗi tháng của mình, có lẽ không kém tiền lương của mình là bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận