Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 867: « bão táp »

**Chương 867: Bão Táp**
Sau khi rượu đã quá ba tuần, mọi người vừa uống rượu vừa ôn lại chuyện cũ.
Hứa Ngạn nâng ly rượu, nói: "Mã lão sư, có thể phỏng vấn ngài một chút không, trước khi điện ảnh công chiếu, ngài có cảm thụ gì?"
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Mã Quốc Lương.
Mã Quốc Lương chép miệng, thở dài nói: "Điện ảnh nội địa của chúng ta ở thị trường nước ngoài không được hoan nghênh, nói thật trước khi công chiếu tôi vô cùng thấp thỏm, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Đàm tổng, làm cho Đàm tổng thất vọng."
Ngô Công ở bên cạnh tiếp lời: "Không sai, trong mười người nước ngoài, có thể gặp được một người từng xem qua điện ảnh nội địa đã là tương đối hiếm thấy. Để trước khi điện ảnh công chiếu có đầy đủ độ nóng, chúng ta có thể nói đã dốc hết tâm sức để tuyên truyền."
Đàm Việt nâng chén rượu lên, nói: "Mặc dù quá trình rất gian khổ, nhưng cũng may lần này chúng ta thu hoạch rất tốt, sự vất vả bỏ ra của mỗi người đều là xứng đáng."
Mọi người cụng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Đặt ly rượu xuống, Đàm Việt cảm giác điện thoại di động trong túi đang rung, lấy ra xem thì thấy Trần Tử Du gọi điện tới, sau đó anh tìm một nơi yên tĩnh để nghe máy.
"Tử Du."
"A Việt, sắp xong rồi sao?"
Đàm Việt nhìn đồng hồ đeo tay, mới phát hiện bữa cơm đã kéo dài hơn một tiếng.
"Bây giờ đến đây đi." Mặc dù vài người vẫn chưa tận hứng, nhưng cộng thêm thời gian Trần Tử Du đi trên đường, Đàm Việt đoán chừng khi cô đến nơi thì cũng vừa lúc kết thúc.
"OK!"
"Trên đường chú ý an toàn."
Trần Tử Du "ừ" một tiếng rồi cúp điện thoại, thay giày xong cầm chìa khóa xe đi xuống nhà để xe.
Đàm Việt quay lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục trò chuyện cùng mọi người.
"Ngô tổng ở nước ngoài khoảng thời gian này thế nào?"
Ngô Công cười ha hả nói: "Không quen nhất vẫn là ẩm thực ở địa phương, có chút ăn không quen."
Mọi người từ từ nói chuyện, bất tri bất giác lại qua nửa giờ.
Hôm nay mọi người đều kiểm soát rất tốt lượng rượu, đã tận hứng nhưng không ai uống quá nhiều.
Đàm Việt nói: "Chúng ta ra ngoài kia ngắm cảnh đi, cảnh đêm của trang viên rất đẹp."
"Được." Người hưng phấn nhất trong nhóm là Hứa Ngạn, đây là lần đầu tiên anh tới đây.
Cả đoàn người từ phòng ăn đi ra, dưới ánh đèn đường vừa trò chuyện, vừa ngắm cảnh đêm.
Đàm Việt đi cuối cùng, lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Tử Du, hắn rất lo lắng khi cô lái xe một mình buổi tối.
"A Việt."
"Tử Du, tới đâu rồi?"
"Đại khái còn nửa giờ nữa có thể tới trang viên."
"Chúng ta đã kết thúc rồi, đang đi dạo trong trang viên đây." Đàm Việt không yên lòng nói: "Trên đường lái chậm một chút."
"Biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Đàm Việt đi nhanh hai bước theo kịp mọi người.
Hứa Ngạn: "Đi, chúng ta ra phía trước kia xem, chỗ đó nhìn có vẻ rất đẹp."
Một nhóm người ngà ngà say không có mục đích đi dạo trong trang viên.
Sau khi Trần Tử Du đến được Thuận Sơn Thủy trang viên, cô gọi điện thoại cho Đàm Việt: "A Việt, ta đến rồi, các ngươi đang ở đâu?"
"Chúng ta tập trung ở cửa nhà hàng đi, chúng ta lập tức tới ngay."
Trần Tử Du đợi ở cửa nhà hàng bốn, năm phút thì nhìn thấy bóng dáng bảy người.
"Trần tổng!"
Mọi người thấy Trần Tử Du đều lần lượt chào hỏi, trong lòng một loại cảm giác áp bách vô hình khiến cho hơi men vừa mới xông lên đầu tỉnh táo lại không ít.
Trần Tử Du hỏi: "Mọi người không uống nhiều chứ?"
"Yên tâm đi, Trần tổng, chúng ta đã đi dạo hơn nửa canh giờ rồi, hơi men cũng không còn bao nhiêu." Hứa Ngạn lên tiếng trả lời.
Đàm Việt nói: "Chúng ta về thôi."
"Còn bọn họ."
"Yên tâm đi, một lát nữa sẽ có người tới đón."
Trần Tử Du khẽ gật đầu: "Chúng ta về trước, các ngươi trên đường chú ý an toàn."
"Trên đường lái xe chậm một chút."
Sau khi Trần Tử Du đưa Đàm Việt rời đi, những người khác cũng lần lượt ra về.
Hai ngày sau.
Công ty giải trí Thôi Xán, văn phòng tổng tài.
Đàm Việt xoa xoa cổ mình, sau đó cầm lên máy mát xa ở bên cạnh nhìn một cái, cảm thán nói: "Bây giờ càng ngày càng không thể rời xa nó, tuổi tác cao rồi sao? Nhưng ta còn chưa kết hôn, chưa có con mà."
Sau khi cúi đầu xử lý văn kiện một thời gian dài, hắn cảm giác cổ và xương cổ của mình có chút không thoải mái.
Đeo máy mát xa lên, Đàm Việt tiếp tục cúi đầu xử lý văn kiện trong tay.
Ngô Công đã trở lại làm việc chính thức, Đàm Việt xem qua bộ phận văn kiện của bộ phận PR trên cơ bản không có vấn đề gì lớn, cẩn thận xem qua rồi ký tên vào trang cuối cùng của văn kiện.
Đàm Việt bắt đầu lật xem các tư liệu do các nghệ sĩ nộp lên.
Lần trước Đàm Việt đồng ý mấy lời mời gameshow, cũng đã bắt đầu thu âm, biểu hiện của các nghệ sĩ công ty cũng rất tốt. Chỉ cần có thể duy trì được như vậy, có thể thu hút được không ít người hâm mộ.
Công ty có nhiều nghệ sĩ như vậy, Đàm Việt không thể nào toàn diện chiếu cố hết được, điều duy nhất hắn có thể làm là tìm cho họ một ít tài nguyên tốt.
Cơ hội đã bày ra trước mắt, có thể nắm bắt hay không, phải dựa vào chính bản thân bọn họ.
Nhìn biểu hiện của các nghệ sĩ trong tiết mục, Đàm Việt lộ ra nụ cười yên tâm vui vẻ.
Văn kiện từng phần từng phần được xem qua, cho đến khi khép lại phần văn kiện cuối cùng, Đàm Việt thở phào nhẹ nhõm, tháo máy mát xa xuống vận động cổ. Cầm ly trà vẫn còn hơi ấm còn lại lên, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Vào đi."
Trần Diệp nói: "Đàm tổng, đạo diễn Lâm Thanh Dã tới tìm ngài."
"Để anh ta vào đi."
Đàm Việt đặt ly trà xuống, trong lòng suy tính không biết Lâm Thanh Dã tìm mình có chuyện gì? Dù sao Lâm Thanh Dã rất ít khi chủ động tìm hắn.
"Lâm đạo, mời vào."
"Cảm ơn." Lâm Thanh Dã cầm mấy tập tài liệu ngồi xuống đối diện Đàm Việt.
Trần Diệp pha nước xong rồi rời đi.
Đàm Việt không trực tiếp hỏi anh ta có việc gì, mở miệng nói: "Lâm đạo, gần đây đang bận công việc gì?"
Lâm Thanh Dã trả lời: "Khoảng thời gian này ta đều dành để học tập, học làm sao để trở thành một đạo diễn giỏi."
Đàm Việt nói: "Anh vốn dĩ đã là một đạo diễn giỏi rồi."
Chỉ thấy Lâm Thanh Dã lắc đầu: "Mục tiêu của ta là đạo diễn đỉnh phong trong nước, đến vị trí đó còn có một khoảng cách không nhỏ."
Nhớ tới trước kia Đàm Việt còn ở bên cạnh mình học một thời gian về cách đạo diễn, phảng phất như trong nháy mắt, bây giờ Đàm Việt đã tiến quân vào làng giải trí quốc tế, còn đạt được thành tích khiến người khác phải chú ý.
Mà bản thân mình dường như vẫn dậm chân tại chỗ, Lâm Thanh Dã đối với hiện trạng của mình càng ngày càng không hài lòng, khoảng thời gian này anh điên cuồng học tập kiến thức về đạo diễn.
Thành công của « Lang Gia Bảng » khiến anh không thể chờ đợi thêm, muốn tiếp tục nâng cao thực lực của bản thân.
Đàm Việt an ủi: "Anh đã rất xuất sắc rồi, loại chuyện này cứ từ từ, không nên gấp gáp."
Hắn cũng không biết nên khuyên Lâm Thanh Dã như thế nào, dù sao không phải ai cũng giống như hắn.
Lâm Thanh Dã khẽ gật đầu, anh tự nhiên cũng biết rõ đạo lý này, nhưng trong lòng luôn có một loại cảm giác sốt ruột.
"Đàm tổng, đây là mấy kịch bản, ta muốn nhờ ngài xem qua giúp."
Thì ra tập văn kiện trong tay Lâm Thanh Dã là kịch bản.
Thực hành mới có thể kiểm nghiệm được kết quả học tập.
Mấy kịch bản này đều là do anh ta tỉ mỉ chọn lựa, quyết định chọn một trong số đó để làm bộ phim truyền hình tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận