Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 608: 【 ra biển hoạt động 】 tấm màn rơi xuống

**Chương 608: Hạ màn [Hoạt động ra biển]**
Một trận mưa thu mang theo một trận lạnh, thời tiết kinh thành sau một trận mưa nhỏ liên miên, lại càng thêm rét buốt.
Người đi đường trên phố lớn, quần áo ngắn tay đã không còn, thay vào đó là áo nỉ, áo khoác, thậm chí có người đã khoác lên mình chiếc áo gió mỏng.
Chớp mắt đã là ngày 30 tháng 11.
Kinh thành, cao ốc Tổng cục Văn hóa.
Diệp Văn đặt tay lên ly nước đang bốc hơi nóng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trợ lý vừa mới đưa lên, đây là bảng xếp hạng phim truyền hình mới nhất tham gia hoạt động ra biển.
Ba vị trí đầu vẫn là «Khởi Đầu», «Ngõ Nhỏ», «Gặp Lại Nhau». Sự kinh hỉ mà Diệp Văn mong đợi vẫn chưa từng xuất hiện.
Mà bộ phim có hy vọng lọt vào top 3 là vị trí thứ tư, bởi vì nội dung cốt truyện về sau quá mức cẩu huyết, không ít khán giả bỏ xem, dẫn đến rating giảm mạnh, xuất hiện tình huống tụt dốc không phanh, rating tập cuối thậm chí còn không vượt qua 0.15.
Bất quá đối với Diệp Văn mà nói, lần hoạt động ra biển này có thể nói là tổ chức rất thành công, bản thân cũng có thể giao cho cấp trên một bản báo cáo hài lòng.
Khi nhận được nhiệm vụ này, điều khiến Diệp Văn cảm thấy đau đầu, đó là phim truyền hình tham gia hoạt động phải là phim ngắn tập.
Trước mắt, các nhà sản xuất phim ngắn tập trong nước rất ít, thường thường đều là 30 tập trở lên, thậm chí có phim có thể lên đến năm sáu chục tập.
Đầu tư cho phim ngắn tập, so với phim dài tập không kém là bao, nhưng giá bản quyền lại chênh lệch rất nhiều, giống như Điền Văn Bân bỏ ra 50 triệu mua bản quyền «Khởi Đầu», không chỉ khiến nhân viên đài truyền hình tỉnh thấy phải là một cái giá cao ngất ngưởng, ngay cả không ít người trong giới cũng cảm thấy khó tin.
Độ dài của một bộ phim truyền hình có ảnh hưởng rất lớn đến rating, phim ngắn tập mang đến cho khán giả cảm giác giống như là còn chưa xem được bao nhiêu, đã kết thúc rồi, có những phim vừa mới thu hút được sự chú ý của khán giả, cũng đã chiếu xong toàn bộ.
Ở cùng một chất lượng, độ dài phim truyền hình rating thường sẽ cao hơn.
Nói thật, ban đầu Diệp Văn đối với rating của phim truyền hình tham gia hoạt động ra biển lần này không có yêu cầu quá cao, chỉ cần có một bộ đạt 2% là nàng đã rất hài lòng, như vậy bản thân đối với cấp trên cũng dễ ăn nói.
Bất quá bây giờ thì khác, không chỉ xuất hiện phim truyền hình vượt qua 3%, hơn nữa còn là hai bộ, trước đây đây là một điều không tưởng.
Hai đạo diễn mà nàng coi trọng đã không làm nàng thất vọng, một là đạo diễn gạo cội đại diện cho thế hệ trước, một là đạo diễn trẻ tuổi đại diện cho thế hệ mới.


Ngày hôm sau, ngày 1 tháng 12.
10 giờ sáng, sau khi trang web chính thức của Tổng cục Văn hóa cập nhật tất cả các số liệu, liền đưa ra một thông báo:
[Do Tổng cục Văn hóa tổ chức, hoạt động ra biển đã kết thúc tốt đẹp! Trong quá trình tổ chức hoạt động, các đạo diễn lớn trong nước đã tích cực tham gia, để chúng ta thấy được rất nhiều tác phẩm xuất sắc, có những tác phẩm với ý tưởng đột phá, có tác phẩm để chúng ta ôn lại cuộc sống hàng xóm, lại có tác phẩm bày ra cho chúng ta thấy giá trị quan về tình yêu hiện đại… Trong đó, «Khởi Đầu», «Ngõ Nhỏ», «Gặp Lại Nhau», ba tác phẩm ưu tú đã tỏa sáng, chúng sẽ đại diện cho tác phẩm điện ảnh trong nước vươn ra thế giới, để người nước ngoài cảm nhận được phong thái của nước Bân chúng ta!]
Tin tức này vừa được công bố, liền gây ra cuộc tranh luận sôi nổi trên mạng.
"Hoàn toàn ủng hộ hoạt động này của quốc gia, đã đến lúc để người nước ngoài xem tác phẩm điện ảnh của chúng ta rồi."
"Xem ra danh sách này là dựa theo rating để xếp hạng, cách nói này rất có sức thuyết phục, những truyền thông vô lương kia không thể tùy tiện lợi dụng được nữa."
"Thầy Đàm Việt cũng quá giỏi đi, đạo diễn bộ phim truyền hình đầu tiên là có thể chiếu phim ở nước ngoài, hơn nữa còn được quốc gia大力 tuyên truyền, đạt được thành tích như vậy, trong giới đạo diễn e là người đầu tiên."
"«Khởi Đầu» và «Ngõ Nhỏ», hai bộ phim này tôi đều đã xem qua, chất lượng không thể chê, bất quá «Gặp Lại Nhau» còn chưa có xem, hôm khác có thể đi xem thử."
"Đạo diễn Trương Bách Hào vẫn luôn là đạo diễn mà tôi thích nhất, có thể thấy tác phẩm của đạo diễn Trương ra nước ngoài, trong lòng rất kích động."
"Bây giờ trong đầu tôi đã có hình ảnh, người nước ngoài khi mới bắt đầu xem «Khởi Đầu», khẳng định cũng sẽ hoang mang, giống như tôi lúc đó vậy, mở đầu liền thấy nhân vật chính bị nổ tung, vẻ mặt nghi hoặc, biểu cảm chắc chắn rất hài hước."
"…"
Trợ lý gõ cửa đi vào, nói: "Cục trưởng Diệp, ba tác phẩm ưu tú được chọn cho hoạt động ra biển đã được công bố trên trang web chính thức."
Diệp Văn gật đầu nói: "Được, cô đi liên lạc với công ty Thôi Xán Giải Trí trước, chiều nay tôi muốn đến đó một chuyến, tiện thể chuẩn bị hợp đồng bản quyền hải ngoại của «Khởi Đầu»."
Trợ lý: "Biết rồi ạ."


Buổi chiều.
Diệp Văn đến cao ốc Tâm Duyệt, liền thấy Trần Tử Du và Đàm Việt đã đứng ở cửa nghênh đón.
Cục trưởng Tổng cục Văn hóa đích thân tới, thể diện vẫn phải có.
Diệp Văn cười nói: "Tổng giám đốc Trần, tổng giám đốc Đàm, thật là ngại quá, thời gian này lại tới quấy rầy công việc của các người."
Trần Tử Du nói: "Cục trưởng Diệp tới Thôi Xán Giải Trí, là vinh hạnh của chúng tôi, hoan nghênh cục trưởng Diệp tới chỉ đạo công việc."
Diệp Văn bắt tay với Trần Tử Du xong, đi tới trước mặt Đàm Việt, đưa tay ra: "Tổng giám đốc Đàm, đã lâu không gặp."
Đàm Việt: "Đã lâu không gặp, hoan nghênh cục trưởng Diệp."
Diệp Văn ngẩng đầu nhìn cao ốc Tâm Duyệt, cười nói: "Tổng giám đốc Trần, tổng giám đốc Đàm, đây là lần đầu tiên tôi tới cao ốc văn phòng mới của các người, dẫn tôi đi tham quan một chút được không? Cho tôi xem công ty giải trí hạng nhất lớn thứ ba trong nước là có dáng vẻ gì?"
Trần Tử Du: "Mời vào trong, cục trưởng Diệp."
Đứng sau lưng Đàm Việt, Trần Diệp lặng lẽ vẫy tay với Diệp Văn, cười rất vui vẻ.
Dưới sự hướng dẫn của Đàm Việt và Trần Tử Du, Diệp Văn đi tham quan toàn bộ các tầng làm việc của công ty Thôi Xán Giải Trí.
Mọi người đi tới phòng tiếp khách ở tầng tám, Chu San và Trần Diệp bưng nước trà đi vào, Diệp Văn còn chưa có ngồi xuống, liền mở miệng khen ngợi: "Không hổ là công ty giải trí hạng nhất lớn thứ ba trong nước, bất luận là quy mô công ty hay là số lượng nhân viên, đều đã không thể so với hai công ty giải trí hạng nhất kỳ cựu khác kém hơn."
Từ sau khi công ty Thôi Xán Giải Trí chuyển đến cao ốc Tâm Duyệt, liền thường xuyên nghe Trần Diệp ở bên tai khen ngợi môi trường làm việc mới của bọn họ, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không phải vật thường, không hề kém cạnh công ty Thiên Cảnh Giải Trí và Quảng Mỹ Giải Trí, thậm chí về khí thế, còn vượt qua.
Bên cạnh, Tổng thanh tra ngành kinh doanh nghệ sĩ, Tần Đào nói: "Cục trưởng Diệp, ngài không cần khen chúng tôi như vậy nữa, nếu không chúng tôi sẽ kiêu ngạo mất."
Trong suốt quá trình tham quan, Diệp Văn chưa từng ngừng khen ngợi Thôi Xán Giải Trí.
Diệp Văn mỉm cười trả lời: "Nếu như cô nói các công ty giải trí khác trải qua tôi khen ngợi như vậy, cái đuôi có thể vểnh lên trời, tôi tin. Nhưng muốn nói các người Thôi Xán Giải Trí, tôi cũng sẽ không tin, trong hoàn cảnh cạnh tranh khốc liệt như vậy, Thôi Xán Giải Trí có thể nhanh chóng bộc lộ tài năng trong các công ty giải trí hạng hai, còn từng bước một đem công ty phát triển đến quy mô như bây giờ, thật là không đơn giản. Đặc biệt là tổng giám đốc Đàm của các người, gần đây làm phim truyền hình, đã khiến cho không ít người hâm mộ!"
Mọi người cùng nhau cười.
Diệp Văn nhìn Đàm Việt nói: "Tổng giám đốc Đàm, chuyến này tôi tới, một là muốn đích thân cảm ơn anh đã tham gia hoạt động ra biển lần này. Hiện tại tình hình phim ngắn tập trong nước, chắc hẳn anh cũng có hiểu biết, tình hình rất không ổn, tôi rất vui mừng hoạt động ra biển có thể tổ chức thành công."
Đàm Việt trả lời: "Tham gia hoạt động do quốc gia tổ chức là trách nhiệm không thể thoái thác của chúng tôi, đặc biệt là trong hoàn cảnh hiện tại, đối mặt với sự xâm nhập của điện ảnh nước ngoài, tác phẩm trong nước của chúng ta cần phải vươn ra, được ra nước ngoài biểu diễn tác phẩm văn hóa của nước Bân chúng ta càng là chuyện chúng tôi cầu còn không được, tôi tin tưởng không chỉ là tôi có suy nghĩ như vậy, các vị đạo diễn tham gia hoạt động lần này đều sẽ nghĩ như thế."
Diệp Văn gật đầu, bất kể là lời thật lòng hay là lời khách sáo, Đàm Việt có thể nói ra những lời như vậy, cũng đã khiến Diệp Văn rất cao hứng, hiện tại làng giải trí dưới sự xâm nhập của tư bản, đã dần dần phát triển theo hướng đặt lợi nhuận lên hàng đầu.
Diệp Văn nói: "Bất kể nói thế nào, tổng giám đốc Đàm có thể tham gia hoạt động lần này, đối với tôi mà nói chính là giúp người đang gặp nạn."
Đàm Việt cười gật đầu đáp lại, không nói gì, nếu như khiêm tốn nữa, lời nói sẽ trở nên có chút giả tạo.
Diệp Văn lấy ra một phần hợp đồng, nói: "Tôi lần này tới còn một nguyên nhân khác, chắc hẳn các người cũng đã biết rõ, «Khởi Đầu» đã thể hiện xuất sắc trong hoạt động ra biển, qua một thời gian ngắn, sẽ được tuyên truyền chiếu phim tại một số quốc gia Đông Nam Á và Nam Á, đây là hợp đồng bản quyền hải ngoại của «Khởi Đầu», các người xem một chút."
Đàm Việt cẩn thận xem qua hợp đồng một lần, không có vấn đề gì, liền đưa hợp đồng cho Trần Tử Du, hiện tại việc ký tên cần công ty đại lão bản ký tên.
Trần Tử Du chỉ là xem qua một chút, thật ra chỉ cần là Đàm Việt xem qua, sẽ không có vấn đề, lật tới trang cuối cùng, viết tên mình lên.
Diệp Văn thân là cục trưởng Tổng cục Văn hóa, còn rất nhiều việc phải làm, đơn giản trò chuyện trong chốc lát rồi rời đi.
Trên đường trở về, Diệp Văn nói với trợ lý: "Cô và đạo diễn Trương Bách Hào liên lạc một chút, xem anh ấy có thời gian mang văn kiện đến Tổng cục Văn hóa hay không, nếu không có thời gian, trực tiếp gửi hợp đồng bản quyền hải ngoại của «Ngõ Nhỏ» cho anh ấy cũng được."
"«Gặp Lại Nhau», trực tiếp liên lạc với công ty giải trí của bọn họ, để bọn họ trực tiếp tới."
Trợ lý gật đầu đáp lại, đơn giản ghi chép lại.
Diệp Văn lần này có thể tới công ty Thôi Xán Giải Trí, chủ yếu chính là vì cảm tạ Đàm Việt, không chỉ luôn luôn chiếu cố con gái mình, hơn nữa lần này càng là giúp mình một đại ân.


Buổi tối, gần đến giờ tan làm, Trần Diệp gõ cửa phòng làm việc của Đàm Việt.
"Mời vào."
Đàm Việt vẫn còn đang bổ sung kịch bản «Chiến Lang 2», thấy là Trần Diệp đi vào, hỏi: "Tiểu Diệp, có chuyện gì không?"
Trần Diệp do dự một lát, nắm chặt tay, lấy hết dũng khí nói: "Tổng giám đốc Đàm, tối nay sau khi tan làm… Tôi có thể mời anh ăn một bữa cơm không?"
Ánh mắt của hai người giao nhau, Trần Diệp thanh âm dần dần nhỏ đi: "Chỉ… chúng ta hai người."
Thấy Đàm Việt và Trần Tử Du dần dần trở nên thân mật, dựa vào trực giác của phụ nữ, Trần Diệp đại khái cũng đoán ra mối quan hệ giữa hai người, nhưng nàng có chút chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử lại một lần nữa.
Trong lòng Trần Diệp thầm nói: Đây là lần cuối cùng, thật sự nếu không thành công… ta liền…
Đàm Việt nhướng mày, nói: "Thật xin lỗi, tiểu Diệp, hai ngày này tôi còn phải sửa đổi kịch bản, thật sự là quá bận không có thời gian, tạm thời liền không thể ra ngoài cùng nhau ăn cơm với cô rồi."
Đang lúc Đàm Việt còn muốn nói thêm lời từ chối, liền thấy Trần Diệp gật đầu xoay người rời đi.
Nhìn Trần Diệp cúi đầu đóng cửa lại, Đàm Việt không khỏi cảm thấy có chút đau đầu, hắn dĩ nhiên biết rõ Trần Diệp mời hắn ăn cơm là có mục đích gì, nhưng mỗi lần cũng như vậy cự tuyệt cũng không phải là một biện pháp, dù trong lòng có mạnh mẽ đến đâu cũng không ngăn được nhiều lần cự tuyệt như vậy.
Đàm Việt nhỏ giọng thì thầm: "Hay là lần sau, trực tiếp nói cho cô ấy biết quan hệ giữa ta và Tử Du, cứ như vậy cũng không phải là một biện pháp."
Đàm Việt thở dài một hơi.
Đóng cửa lại, Trần Diệp cũng không hề rời đi, vành mắt đã có chút phiếm hồng, Đàm Việt lần nữa uyển chuyển cự tuyệt, cũng khiến nàng càng tin chắc vào phỏng đoán trong lòng.
Một lát sau, Trần Diệp xoay người rời đi, trong lòng đã đưa ra một quyết định quan trọng.


Diệp Văn về đến nhà, trong phòng dị thường yên tĩnh, Trần Kiên bước nhẹ tới, nhỏ giọng nói: "Hôm nay con gái là bị làm sao vậy, sau khi về đến nhà cứ như vậy ngây ngốc ngồi, nói chuyện với nó, cũng không để ý tới ta."
Diệp Văn nhìn thấy Trần Diệp đang ngồi ngẩn người trên ghế sô pha, nghi ngờ trả lời: "Không biết rõ a."
Trần Kiên nói: "Bà đi nói chuyện với con bé, xem là có chuyện gì xảy ra?"
Hôm nay buổi chiều ở công ty Thôi Xán Giải Trí, khi thấy Trần Diệp vẫn còn rất tốt, buổi tối về đến nhà, sao lại biến thành bộ dạng này.
Trước khi về đến nhà, Trần Diệp hoặc là nằm trên ghế sô pha xem phim, hoặc là ở phòng ngủ chơi điện thoại di động, bây giờ lại yên tĩnh ngồi như vậy, đây là trạng thái chỉ có khi Trần Diệp gặp phải chuyện lớn.
Diệp Văn nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Trần Diệp, vuốt ve vai con gái, nhỏ giọng hỏi: "Là gặp phải chuyện gì sao?"
Trần Kiên cũng theo Mạn Mạn đi tới, nhẹ nhàng ngồi ở một bên trên ghế sô pha.
Trần Diệp biểu tình rất nghiêm túc: "Mẹ, con muốn từ chức ở công ty Thôi Xán Giải Trí."
Diệp Văn sửng sốt, sau đó quan tâm nói: "Tại sao vậy?"
Trần Diệp nhìn thẳng vào mắt Diệp Văn, cố gắng gượng cười: "Mẹ, ban đầu mẹ đưa con đến bên cạnh tổng giám đốc Đàm, không phải là để học hỏi anh ấy sao, con ở Thôi Xán Giải Trí đã một thời gian, đã học được rất nhiều thứ."
Trong mắt Trần Diệp lộ ra vẻ không nỡ, dừng một chút nói: "Con cảm thấy đã đến lúc tìm một công việc thật sự, sống cuộc sống của riêng mình."
Diệp Văn nhìn con gái dáng vẻ nghiêm túc, biết rõ Trần Diệp đã quyết tâm, nói: "Tốt lắm, con đã quyết định, vậy thì làm đi."
Trần Diệp tựa vào trong lòng Diệp Văn, cảm thấy an ủi phần nào cho trái tim đang bị tổn thương.
Trần Diệp nhớ lại từng ly từng tí cùng với Đàm Việt,… chính mình dường như đã quên mất là từ khi nào thì bắt đầu thích Đàm Việt.
Bất quá bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, Đàm Việt đã tìm được người mình thích, mình cũng không cần phải tiếp tục quấy rầy.
Diệp Văn nhẹ nhàng vuốt ve Trần Diệp, vừa vui mừng yên tâm, đồng thời lại có chút đau lòng.
Lúc trước đưa Trần Diệp đến bên cạnh Đàm Việt, chính là hy vọng con gái có thể học thêm chút đồ vật.
Khoảng thời gian này, con gái thay đổi, Diệp Văn cũng nhìn thấy, bất quá Diệp Văn cảm thấy có thể để cho con gái đưa ra quyết định như vậy, không đơn giản là muốn sống cuộc sống của mình, có lẽ cũng gặp phải chuyện tình khác.
Trần Diệp đã không muốn nói, Diệp Văn cũng sẽ không ép buộc.
Hai người sau khi trở lại phòng, Trần Kiên thanh âm nói chuyện như cũ rất nhỏ: "Con gái đây là gặp phải chuyện gì?"
Diệp Văn lắc đầu: "Không biết rõ, bây giờ con gái đã trưởng thành, con bé không muốn nói, chúng ta cũng không nên hỏi. Hiện tại con bé đã quyết định, chứng tỏ đã tìm được biện pháp giải quyết vấn đề."
Trần Kiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận