Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 404: Vĩ đại kịch vui nội hạch đều là bi kịch

**Chương 404: Vĩ đại kịch vui, nội hạch đều là bi kịch**
"Đàm tổng."
Hứa Hàng thấy Đàm Việt, lên tiếng chào hỏi.
Âm thầm, Hứa Hàng đều luôn gọi là lão Đàm, cho tới bây giờ không có bởi vì Đàm Việt ngồi ở vị trí cao hơn mà thay đổi.
Nhưng ở nơi công cộng có những người khác của công ty, Hứa Hàng đều như những người khác, gọi là Đàm tổng.
Âm thanh của Hứa Hàng cũng đưa tới sự chú ý của người đối diện hắn.
Người kia quay đầu, vừa vặn đối diện gặp nhau với Đàm Việt, cũng liền vội vàng lên tiếng chào hỏi, "Đàm tổng."
Đàm Việt nhìn rõ mặt người này, mới chợt hiểu, trách sao nhìn quen mắt, nguyên lai là tiểu tử này.
Chu Xán là người mới được công ty chiêu nạp vào mấy tháng trước, lúc đó vốn Chu Xán đã bị loại, là mình cảm thấy hắn có lẽ có chút tiềm lực có thể khai thác, dù sao phong cách khôi hài vô lý kiểu đó, thật sự là khiến Đàm Việt cảm thấy thú vị, hơn nữa có mấy phần quen thuộc.
Trong lòng Đàm Việt suy nghĩ, nếu như bồi dưỡng thêm một chút, đào sâu đặc điểm phong cách vô lý của hắn, sau này có thể hay không đạt đến thành tựu Hỉ Kịch Chi Vương?
Đạt đến thành tựu Hỉ Kịch Chi Vương có lẽ có chút khoa trương, nhưng chỉ cần đạt được một nửa thành tựu của người nam nhân kiếp trước kia, đó cũng là tương đương thành công!
Đàm Việt lúc đó còn nghĩ, muốn tranh thủ thời gian bồi dưỡng Chu Xán, chỉ là sau đó sự tình liên tiếp, thật là quá bận rộn, không cẩn thận liền đem việc bồi dưỡng Chu Xán quên mất.
Đàm Việt gật đầu cười, "Là Chu Xán à."
Trước đó, khi chiêu nạp người mới, chính mình chủ trương đem Chu Xán vào công ty, lúc đó bao gồm Tề Khải, Tần Đào đám người đều không coi trọng việc ký hợp đồng với Chu Xán, một người không xuất thân chính quy, chỉ là một vai quần chúng nhỏ ở thành phố điện ảnh, diễn xuất còn khoa trương như vậy, tướng mạo cũng không xuất chúng, làm sao có thể nổi tiếng đây? Mấy người không coi trọng hắn, cũng không cần hắn.
Cho nên Đàm Việt liền đem Chu Xán an bài vào bộ phận tiết mục mình đang chủ quản, ở «Joyful Comedians» làm một ít công việc, lúc ấy Đàm Việt còn dặn dò Hứa Hàng, sau này có thời gian, có thể thích hợp an bài cho Chu Xán lộ diện một chút trong tiết mục.
Về phần sau đó thế nào, Đàm Việt cũng không biết, bận rộn liền quên cả Chu Xán, càng không cần nói đến những việc khác.
Đàm Việt cười nói: "Các ngươi đang bận không?"
Hứa Hàng lắc đầu, nói: "Trò chuyện một ít công việc, cũng nói chuyện xong rồi."
Chu Xán cũng cười gật đầu.
Nhìn ra được, Chu Xán đối diện với mình, vẫn còn có chút khẩn trương không được tự nhiên, hoặc có lẽ, tính cách của hắn vốn có chút hướng nội.
Đàm Việt hỏi Chu Xán một chút về tình trạng công việc gần đây của hắn, cuối cùng nói có thời gian muốn cùng Chu Xán trò chuyện.
Chu Xán nói cám ơn Đàm Việt, bất quá trong lòng hắn cũng không quá tin Đàm Việt sẽ tìm mình trò chuyện.
Chính mình chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng một đồng, căn bản không có giá trị để Đàm tổng coi trọng, Chu Xán cho rằng, lời nói vừa rồi của Đàm Việt, chỉ là một câu khách sáo mà thôi.
Nhìn Chu Xán rời đi, Đàm Việt quay đầu nói với Hứa Hàng: "Gần đây vẫn bận, thiếu chút nữa quên mất hắn, hắn biểu hiện thế nào?"
Hứa Hàng cũng nhìn bóng lưng Chu Xán, sau đó trả lời: "Ta theo phân phó trước đó của ngươi, sau khi hắn quen thuộc với chương trình của tổ tiết mục, liền an bài cho hắn thỉnh thoảng lên hình lộ mặt, chạy vai quần chúng."
Nói tới chỗ này, Hứa Hàng không nhịn được cười ha ha, nói: "So với tưởng tượng của ta còn tốt hơn, lão Đàm, hắn có thể là thật sự có thiên phú về hài kịch. Chỉ là chạy vai quần chúng, cũng có thể làm cho người ta cười không ngậm được miệng, đủ loại làm quái, hơn nữa loại làm quái này rất khoa trương, nếu như đổi người khác đến biểu diễn, ta phỏng chừng sẽ hỏng bét, nhưng là Chu Xán diễn, lại rất có ý tứ."
Nghe Hứa Hàng nói, trong lòng Đàm Việt cũng nhẹ nhõm, cười nói: "Hẳn là, trước đó ở thời điểm khảo hạch, ta đã cảm thấy hắn biểu diễn rất có ý tứ, ta muốn đem phương thức biểu diễn này của hắn, gọi là vô lý."
Hứa Hàng sững sờ, nghi ngờ nói: "Vô lý?"
Đàm Việt gật đầu, nói: "Đúng, vô lý, Chu thị vô lý phong cách biểu diễn."
"Ngọa tào." Hứa Hàng kinh ngạc, không nhịn được nói tục, "Lão Đàm, ngươi có nhầm không, Chu Xán một vai quần chúng nhỏ, ngươi lại cho hắn một danh tiếng lớn như vậy, cái gì Chu thị vô lý phong cách biểu diễn. . . Không nói gì."
Nhìn Hứa Hàng xem thường, Đàm Việt cũng không để ý, chỉ là cười nhẹ, tự mình nói những thứ này, hắn không hiểu, nhưng đối với mình mà nói lại là một loại tình cảm.
Đàm Việt cười lắc đầu, nói: "Được rồi, ngươi nói tiếp đi."
Xem ra thiên phú biểu diễn hài kịch của Chu Xán vẫn là tương đối khá, ngay cả Hứa Hàng cũng lên tiếng khen, điều này làm cho Đàm Việt càng thêm mong đợi Chu Xán.
Bất quá, lời kế tiếp của Hứa Hàng, lại làm cho Đàm Việt hơi kinh ngạc.
Hứa Hàng sắc mặt cổ quái nói: "Lão Đàm, ta hoài nghi Chu Xán tiểu tử này, chỗ này có phải hay không là có vấn đề?"
Hứa Hàng vừa nói, vừa chỉ vào đầu mình.
Đàm Việt ngẩn người, nói: "Nói thế nào?"
Hứa Hàng: "Người này trên sân khấu và sau sân khấu biến hóa quá lớn, trên sân khấu, ta hoài nghi hắn có chứng 'xã giao ngưu bức', rất cởi mở, ta làm biên đạo «Joyful Comedians» lâu như vậy, gặp qua nhiều khách mời, còn chưa nhìn thấy qua khách mời nào cởi mở hơn hắn. Nhưng là ra khỏi ống kính, xuống sân khấu, người này hoàn toàn giống như biến thành một người khác, có lúc cả ngày không thấy hắn nói một câu, không để ý ai, chỉ vùi đầu làm việc, chính là một người mắc chứng sợ xã giao, trên sân khấu và sau sân khấu chênh lệch quá lớn, cho nên ta hoài nghi hắn có phải hay không tinh thần có chút phân liệt?"
Đàm Việt lườm một cái, nói: "Nói bậy bạ gì đó, ngươi mới tinh thần phân liệt."
Đàm Việt suy nghĩ một chút, nói: "Rất nhiều Joyful Comedians ưu tú, thực ra không giống như bọn họ biểu hiện ra ngoài sáng sủa, hoạt bát, vĩ đại kịch vui nội hạch đều là bi kịch, nếu như ngươi cẩn thận nghiên cứu những đại sư hài kịch quốc tế, phát hiện trong đó một bộ phận tương đối bị chứng minh mắc chứng trầm cảm, còn có mấy người diễn viên hài kịch khác tính khí cũng không tiện, chỉ là không đi kiểm tra mà thôi."
Nhớ tới vị kia kiếp trước, nghe nói tính khí cũng có chút cô độc.
Nghe Đàm Việt nói, Hứa Hàng suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, "Hình như là có chút ấn tượng."
Đàm Việt nói: "Chu Xán, có cơ hội ngươi cho hắn lộ diện nhiều một chút, thời gian dài một chút cũng được, người này sau này có thể bồi dưỡng tốt, qua mấy ngày ta có thời gian, sẽ tìm hắn nói chuyện."
Hứa Hàng nghe vậy, gật đầu, tỏ ý hiểu rõ.
Đàm Việt đi một vòng quanh bộ phận tiết mục, lại đến bộ phận truyền thông mới nhìn một chút.
Thật may đem hai bộ phận đều đặt ở tầng 59, nếu như đặt ở các tầng khác nhau, chính mình không phải mỗi ngày còn phải qua lại thang máy tuần tra sao.
Trở lại phòng làm việc, Đàm Việt gọi điện thoại cho Uông Kiệt.
"Đàm tổng, ngài tìm ta." Uông Kiệt đi tới trước bàn làm việc của Đàm Việt đứng lại hỏi.
Đàm Việt cầm trong tay một tờ giấy trắng, nói với Uông Kiệt: "Tiểu Uông, ngươi đi thông báo Khương Nguyệt, bảo nàng đến phòng làm việc của ta một chuyến."
Uông Kiệt tuổi tác còn lớn hơn Đàm Việt vài tuổi, nhưng theo địa vị Đàm Việt đề cao, mỗi ngày quản lý nhiều việc, bất tri bất giác, phảng phất như mình đã lớn tuổi, đối với cấp dưới, hoặc là gọi thẳng tên, hoặc là thêm một chữ nhỏ, hoặc là họ cộng thêm chức vụ của người đó.
Bất quá Uông Kiệt là do Đàm Việt một tay nhấc lên, trực tiếp gọi chủ quản, ngược lại giống như làm xa cách quan hệ hai người.
Uông Kiệt dường như đã thành thói quen, không cảm thấy gì không thích hợp, gật đầu nói: "Được, Đàm tổng."
Uông Kiệt rời đi, Đàm Việt vuốt ve tờ giấy trong tay, tờ giấy viết ca khúc «Lên Đường».
. . .
Cao ốc Trường An, tầng 57, bộ phận kinh doanh nghệ sĩ, một phòng huấn luyện.
Khương Nguyệt cùng mấy người bạn ở trong phòng, hướng về phía tấm gương lớn luyện múa.
Thời gian nghỉ ngơi, một cô gái chân dài ngồi xuống bên cạnh Khương Nguyệt, cô gái chân dài khoác vai Khương Nguyệt, nghiêng đầu nhìn Khương Nguyệt, "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta vốn định kéo cánh tay ngươi, không nghĩ tới lại khoác lên vai ngươi rồi?"
Khương Nguyệt hừ một tiếng, đưa tay nhéo vào chân cô gái chân dài, nói: "Ngươi mới lùn đó!"
Cô gái chân dài che chân mình, cười nói: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta không nói ngươi lùn, hơn nữa, rõ ràng cũng 1m5 rồi, sao có thể nói lùn đây?"
Những người khác xung quanh cũng cười nghiêng ngả.
Quan hệ giữa mấy người đều rất tốt, thường xuyên trêu đùa nhau, Khương Nguyệt cũng không tức giận, ngược lại cũng cười theo.
Trong mắt Khương Nguyệt, những người bạn nữ sinh chưa trải sự đời này, thật giống như tờ giấy trắng thuần khiết, cho nên Khương Nguyệt rất dễ dàng hòa mình với họ.
Thở dốc một lát, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói với Khương Nguyệt: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi không phải xin đi bộ phận truyền thông mới làm chủ bá sao? Sao đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì?"
Khương Nguyệt nghe vậy, cũng cau mũi, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, đoán chừng là còn chưa chú ý đến ta."
Cô gái tóc đuôi ngựa thở dài, nói: "Ngươi xem ngươi, chúng ta lúc ấy liền nói với ngươi, bộ phận truyền thông mới vừa thành lập, rất nhiều chuyện còn chưa rõ ràng, bây giờ xin đi bộ phận truyền thông mới, tốt hay xấu cũng còn chưa biết. Bây giờ xong chưa, xin đi làm chủ bá, người ta cũng thông qua, chính là không an bài cho ngươi khi nào bắt đầu, cứ lạnh nhạt thờ ơ với ngươi, mà thân thỉnh bộ phận truyền thông mới làm streamer, thì những con đường của bộ phận kinh doanh nghệ sĩ chúng ta, ngươi không thể thân thỉnh, mấu chốt là ngươi còn không có biện pháp gì, lần này chỉ có thể rơi vào tình huống khó xử thôi."
Mặc dù thực tập sinh chưa xuất đạo, nhưng cũng không phải không có độ nổi, bộ phận kinh doanh nghệ sĩ sẽ an bài những chương trình quảng bá nhỏ cho các nghệ sĩ chưa có gì của công ty, vì thực tập sinh sau này xuất đạo mà chuẩn bị.
Cái gọi là nghệ sĩ chưa có gì, chính là trừ bộ phận kinh doanh nghệ sĩ an bài những chương trình quảng bá nhỏ này, không có bất kỳ tài nguyên nào khác, một khi có tài nguyên khác, sẽ không còn là nghệ sĩ chưa có gì, cũng sẽ không thể tham gia những chương trình quảng bá nhỏ này nữa. Bởi vì những chương trình quảng bá nhỏ này, không phải đơn giản chỉ là quảng bá, mà là trong quá trình này, đánh giá tiềm lực của mỗi một thực tập sinh, ảnh hưởng rất lớn đến sau này.
Mọi người ở cùng một vạch xuất phát, mới là công bằng. Nếu như không phải là nghệ sĩ chưa có gì, trên người lại có tài nguyên khác, cuối cùng nhận được phản hồi khẳng định càng nhiều, đối với những nghệ sĩ chưa có gì khác không công bằng.
Khương Nguyệt nghe lời này, cúi đầu, tâm tình cũng trùng xuống.
Nàng từ nhiều năm trước đã ra ngoài lăn lộn xã hội, biết xã hội gian khổ, nếu như muốn quang minh chính đại kiếm nhiều tiền, rất khó, nhưng Khương Nguyệt lại rất khát vọng tiền, khát vọng kiếm thật nhiều tiền, đây là mục tiêu phấn đấu của một cô gái nhỏ bé, Khương Nguyệt tuy muốn kiếm thật nhiều tiền, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới kiếm những đồng tiền không sạch sẽ.
Có thể gia nhập vào công ty giải trí Thôi Xán, Khương Nguyệt rất kích động, làm minh tinh kiếm tiền nhiều a!
Nhưng vào công ty giải trí Thôi Xán cũng sắp một năm rồi, trong một năm này, cơ hồ không kiếm được tiền gì, thậm chí còn không bằng trước kia mình đi làm, mà mình còn phải làm thực tập sinh một năm, thậm chí lâu hơn.
Trong nhà cha mẹ em trai đều cần tiền, Khương Nguyệt có thể làm sao? Mỗi ngày trong huấn luyện an bài nhiều như vậy, cũng khiến nàng tan việc không có thời gian đi làm thêm.
Chính vì khát vọng tiền bạc, mới khiến Khương Nguyệt khi nhìn thấy tin tức bộ phận truyền thông mới chiêu streamer, khi những người khác còn đang quan sát, đã dứt khoát đăng ký.
Trong thấp thỏm, Khương Nguyệt thông qua khảo hạch, lần đó ở trong phòng huấn luyện của bộ phận truyền thông mới, khoảng cách gần nhìn Đàm tổng, Khương Nguyệt tràn đầy mong đợi với công việc.
Nhưng một tuần lễ trôi qua, nàng không nhận được bất kỳ thông báo nào. Mà chương trình quảng bá nhỏ của bộ phận kinh doanh nghệ sĩ, nàng cũng không thể tham gia nữa rồi.
Thật là trộm gà không thành lại mất nắm thóc.
Bên cạnh cô gái chân dài liếc mắt cô gái đuôi ngựa, vỗ nhẹ vào cánh tay Khương Nguyệt, an ủi Khương Nguyệt nói: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, không có chuyện gì, có lẽ là bộ phận truyền thông mới quá bận rộn, chủ quản không chú ý tới ngươi, đợi qua một thời gian là tốt."
"Hoặc là, ngươi có thể đi xin lại, không đi bộ phận truyền thông mới nữa, mặc dù thành công khả năng không lớn, nhưng thử một lần cũng được, vạn nhất có thể thì sao?"
Những người bạn khác cũng rối rít gật đầu đồng ý, bày mưu tính kế cho Khương Nguyệt.
"Đúng vậy đúng vậy, như bây giờ hao tổn không được, hai bên đều chậm trễ."
"Ta lúc ấy đã cảm thấy bộ phận mới này không đáng tin, vừa mới thành lập, cái gì cũng còn chưa có."
"Ta ngược lại cảm thấy Tiểu Nguyệt Nguyệt có thể chờ một chút, dù sao cũng đến bước này rồi. . . Hơn nữa Trần tổng coi trọng bộ phận mới, mọi người đều thấy rõ, sẽ không có vấn đề gì. Lại nói còn có Đàm tổng, mọi người đều nói theo Đàm tổng, nhất định là có thịt ăn, hơn nữa ta cũng không thấy Đàm tổng có chuyện gì là không làm được, chờ một chút thôi."
"Chờ đợi thêm nữa phỏng chừng cũng là chờ không, Mạt Mạt có thể có đãi ngộ tốt như vậy, đó là vì quan hệ thân mật với Đàm tổng, Tiểu Nguyệt Nguyệt với Đàm tổng lại không quen."
"Đúng vậy, bộ phận truyền thông mới nếu quả thật phát triển, trong công ty có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng có thể tới, cần gì phải dùng tới chúng ta những thực tập sinh, nếu như bộ phận truyền thông mới không phát triển được, thì mọi chuyện đều hỏng bét."
Những người bạn nói Khương Nguyệt trong lòng có chút hoảng loạn, sắc mặt do dự, nàng thật sự muốn phát triển ở bộ phận truyền thông mới, cũng mong đợi dưới sự chỉ đạo của Đàm Việt kiếm nhiều tiền, nhưng chờ đợi như vậy quả thật không phải biện pháp, thật chẳng lẽ phải đi xin về làm thực tập sinh chưa có gì?
Đang lúc Khương Nguyệt do dự, cửa phòng huấn luyện bị gõ.
Một vị chủ quản của bộ phận kinh doanh nghệ sĩ, cũng là lãnh đạo của các nàng, dẫn theo một người đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận