Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 236: Nữ nhân này là ai ?

**Chương 236: Nữ nhân này là ai?**
Người bên cạnh có gì đó khác thường, Đàm Việt cũng chú ý tới, xoay người về phía sau nhìn, liền bắt gặp Mạt Mạt ăn mặc phong phanh. Đàm Việt nhất thời khẽ cau mày.
Cầm lên loa phóng thanh để cho mọi người nghỉ ngơi một chút, Đàm Việt liền đi tới chỗ Mạt Mạt.
"Đàm lão sư." Mặc dù trước khi đến Mạt Mạt trong lòng giận dữ nghĩ tới muốn chất vấn Đàm Việt tại sao không tự mình đi đón nàng.
Nhưng khi thật sự đứng trước mặt Đàm Việt, tâm lý bất mãn cùng chất vấn lại không nói ra được, nhìn lên trước mặt thần sắc có chút mệt mỏi của Đàm Việt, Mạt Mạt không những không bất mãn với Đàm Việt, mà ngược lại còn rất là thương tiếc.
Đàm Việt gật đầu một cái, nhìn Mạt Mạt chỉ mặc một chiếc áo khoác, nói: "Nhiệt độ ở kinh thành còn rất thấp, sao lại mặc ít như vậy?"
Mạt Mạt ngập ngừng nói: "Cũng không đến nỗi, không lạnh lắm."
Trước kia nàng rất ít khi mặc tất chân, càng không nói đến loại tất rất mỏng, rất trong suốt như thế này, nhưng lần này nàng muốn mặc cho Đàm Việt nhìn, nhưng Đàm Việt rõ ràng không quá chú ý, điều này làm cho Mạt Mạt không khỏi có chút mất mát.
Đàm Việt nhíu mày, thường thường tr·ê·n đường thấy có cô nương giữa mùa đông mà quần áo lại mỏng manh như vậy, chẳng lẽ không sợ lạnh sao? Hay là thể chất đặc thù?
Đàm Việt nói: "Ta bên này vẫn còn đang bận rộn, không đi được, ta sẽ bảo người đưa ngươi đi nhà trọ công nhân viên, ta cùng Hứa Hẹn trước đó có xem một căn phòng, bố cục và ánh sáng đều rất tốt, liền xin công ty cấp cho."
Nghe Đàm Việt nói vậy, trong lòng Mạt Mạt ấm áp, hắn quả nhiên là quan tâm ta.
Mạt Mạt lắc đầu cười nói: "Lão đại, không cần đâu, ta muốn làm quen với công việc trước đã, đợi tan làm ta lại đi nhà trọ."
Đàm Việt suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Vậy được, ngươi cứ theo ta làm quen một chút vậy."
Trong giảng đường có lò sưởi, ngược lại cũng không lạnh, hơn nữa càng bận rộn thì càng thêm hăng hái.
Cách đó không xa, vài nhân viên tổ Bạch Hổ nhỏ giọng bàn tán.
"Thật sự là đến tìm Đàm lão sư sao?"
"Chậc chậc chậc, dáng dấp thật xinh đẹp, so với nữ minh tinh của công ty chúng ta cũng không hề kém cạnh, nhưng vóc người này cũng quá đẹp đẽ đi, trong công ty chúng ta thật sự không tìm được ai cao ráo như vậy."
"Hơi gầy, hai chân như đôi đũa, Đàm tổng t·h·í·c·h loại này sao?"
"Ồ? Sao lại đến nhanh như vậy? Chẳng lẽ là đồng nghiệp mới tới?"
"Có thể, giống như Lão Hứa, cũng là do Đàm tổng giới thiệu tới sao?"
"Hoắc, ta đi hỏi một chút."
Đàm Việt dẫn theo Mạt Mạt đi hiện trường quay chụp làm quen với chương trình, nói cho nàng biết một chút về các khâu cùng nội dung đại khái của «Joyful Comedians», cụ thể hơn thì trong quá trình quay chụp sau này sẽ rõ ràng, thuận tiện giới thiệu nàng cho đồng nghiệp trong tổ nhận thức một chút.
Hứa Hẹn khoanh hai tay trước ngực, đứng ở phía sau nhìn, chậc chậc lên tiếng. Trước khi đến, hắn nhớ Mạt Mạt đối với việc Đàm Việt không đi đón nàng rất có oán niệm, còn tưởng rằng sau khi gặp mặt sẽ oán trách một phen, không ngờ bây giờ lại ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.
Chậc chậc, lão Đàm cũng chỉ là dáng dấp đẹp trai một chút, tài hoa hơn một chút, năng lực mạnh một chút, chức vị cao một chút, còn có cái gì có thể lấy ra được nữa?
Hình như cũng đủ rồi. Không ít.
Hứa Hẹn thật hâm mộ, lúc nào bên cạnh mình, cũng có thể có một cô em theo đuổi, đúng rồi, trước tiên phải giảm cân đã, mập mạp đều là tiềm lực, chờ mình gầy xuống, phỏng chừng cũng là một soái ca.
"Hứa lão sư?"
Một nhân viên làm việc đi tới, chào hỏi Hứa Hẹn.
Hứa Hẹn quay đầu nhìn một cái, là lão Trần của tổ Bạch Hổ, một người bạn quen biết khi mới vào công ty.
Hứa Hẹn nhếch miệng, vỗ vai lão Trần cười nói: "Lão Trần, vẫn là gọi ta là Lão Hứa đi, chợt nghe ngươi kêu ta là Hứa lão sư, ta đây không quen a."
Lão Trần a một tiếng, hắn cũng muốn người ta gọi hắn là Trần lão sư, nhưng không biết sao mọi người cũng gọi hắn là lão Trần, chưa lên được vị trí tổng sách lược, không ai gọi hắn là Trần lão sư. Người tốt, còn có người không t·h·í·c·h bị gọi là lão sư.
Hứa hẹn: "Trước cứ gọi là Lão Hứa, chờ ta mấy ngày nữa quen rồi hẵng gọi là Hứa lão sư."
Hai năm qua, đầu tiên là khi ở đài truyền hình thành phố Tể Thủy, Hứa Hẹn bị gọi là Tiểu Hứa, sau đó đi theo Đàm Việt, lý lịch tích lũy xong, bắt đầu bị gọi là Lão Hứa, nhưng bị gọi là Hứa lão sư, thì mới ngày hôm qua khi chính thức đảm nhiệm tổng sách lược «Joyful Comedians» mới bắt đầu, nghe còn rất không được tự nhiên.
Lão Trần ha ha cười một tiếng, nói: "Lão Hứa, Người mỹ nữ này là ai vậy? Bạn gái của Đàm tổng? Hay là công ty mới chiêu mộ thực tập sinh?"
Hứa Hẹn cười nói: "Sau này sẽ là đồng nghiệp của chúng ta, thế nào? Đẹp không."
Lão Trần gật đầu một cái, nói: "Là rất đẹp, a, ta thấy ánh mắt nàng ấy nhìn Đàm tổng của chúng ta không đúng lắm nha."
Hứa Hẹn liếc mắt nhìn lão Trần, nói: "Chậc chậc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a."
Lão Trần nghe những lời này xong, nhất thời cả kinh. Đàm tổng thật là có mắt nhìn cao, cô gái xinh đẹp như vậy, lại cũng không để vào mắt.
Quay đầu liếc nhìn Hứa Hẹn bên cạnh, người này giờ phút này chính diện vẻ mặt đầy cá tính, cảm khái hâm mộ nhìn về phía Đàm Việt.
Lão Trần nhẹ giọng nói: "Lão Hứa, ngươi có muốn vợ hay không?"
Nghe vậy Hứa Hẹn sửng sốt, trừng mắt, nhìn về phía lão Trần, nói: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Lão Trần cười nói: "Tuổi của ngươi cũng không nhỏ, vừa vặn ta có một đứa cháu gái, mẹ nó nhờ ta giới thiệu cho nó một đối tượng ở kinh thành, ta thấy ngươi cũng được đó, tuổi trẻ tài cao."
Hứa Hẹn đầu tiên là nghĩ tới bài hát kia của Đàm Việt, bây giờ tr·ê·n Weibo vẫn còn có không ít độ thảo luận. Chợt phản ứng kịp lại, liền xì một tiếng, trợn mắt nói: "Lão Trần, ngươi lão tiểu tử cũng được đó, ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại muốn làm thúc thúc của ta?"
Lão Trần lườm một cái, nói: "Ta đây còn không phải vì muốn tốt cho ngươi sao."
Hứa Hẹn khoát tay, nói: "Ngươi cũng không cần tốt với ta nữa, ta thấy các khách quý cũng khát rồi, ngươi đi chuyển thùng nước cho bọn hắn đi."
Lão Trần gật đầu một cái, : "Được."
Hứa Hẹn nhẹ rên một tiếng, nhìn bóng lưng của lão Trần, còn giới thiệu đối tượng cho ta, ta Lão Hứa là người không tìm được đối tượng sao? Lại nói, lão Trần, với cái bộ dạng quỷ quái này của ngươi, cháu gái ngươi còn có thể đẹp đến mức nào?
.
Bên kia, Đàm Việt giới thiệu xong nhân viên làm việc của tổ tiết mục cho Mạt Mạt, cũng có chút khô miệng, khát nước, đột nhiên một chai nước đưa tới trước mặt, đón ánh mắt mong đợi của Mạt Mạt, Đàm Việt nhận lấy chai nước, ực ực uống.
"Lão đại, nước uống có ngon không?" Mạt Mạt có chút ngượng ngùng nói.
Đàm Việt gật đầu một cái, khẽ cau mày, nói: "Uống rất ngon, còn có chút ngọt."
Mạt Mạt hì hì cười nói: "Ta thấy tr·ê·n bàn bên kia có đường, liền bỏ một ít vào, mệt như vậy, phòng ngừa tụt huyết áp."
Đàm Việt nhẹ nhàng cười một tiếng, đang muốn vặn nắp chai nước suối, liền bị Mạt Mạt nhận lấy, nhìn Mạt Mạt thuần thục vặn nắp bình, cầm chai nước suối như trước kia cầm ly trà ở sau lưng, Đàm Việt không khỏi cảm thấy có chút an lòng.
Giới thiệu xong nhân viên làm việc của tổ tiết mục, Đàm Việt lại bắt đầu giới thiệu cho Mạt Mạt các khách quý tham gia «Joyful Comedians», ngược lại cũng không cần giới thiệu quá cặn kẽ, những người này cơ bản đều là nhân vật tương đối nổi danh trong giới kịch vui quốc nội, có người chỉ giới thiệu sơ lược một chút, có người thì nói nhiều hơn vài lời. Diễn viên kịch ngắn hoặc là nghệ sĩ tướng thanh so với ca sĩ hoặc là diễn viên, độ phổ biến liền muốn giảm đi nhiều, mặc dù thành tích cũng không kém, nhưng đa phần người ưu tú lại không có được chọn vào danh sách nhân vật công chúng.
Đi tới cuối cùng, Đàm Việt hướng Mạt Mạt giới thiệu tổ khách quý cuối cùng.
"Mạt Mạt, vị này là Triệu Đại Bảo lão sư." Đàm Việt hướng Mạt Mạt giới thiệu.
Triệu Đại Bảo đem kịch bản đang xem thu lại, tr·ê·n mặt mang theo nụ cười có chút câu nệ, hướng Đàm Việt, Mạt Mạt chào hỏi.
"Triệu lão sư, ngài khỏe chứ, ta là Mạt Mạt, sau này mong được chiếu cố nhiều hơn." Mạt Mạt khách khí nói.
Triệu Đại Bảo bắt tay một cái, cười nói: "Mạt Mạt lão sư, ngài tốt."
Nghe hai người khách sáo với nhau, Đàm Việt ở bên cạnh cười không nói lời nào. Tính cách của Triệu Đại Bảo có chút hướng nội, bình thường ở tổ tiết mục đều rất trầm mặc, chiều cao chừng khoảng 1m6, làn da khá đen, ở Bân quốc cũng coi như là một diễn viên kịch ngắn có chút tên tuổi, bởi vì tham gia Xuân Vãn tháng trước, được văn hóa tổng cục thu nhận vào danh sách nhân vật công chúng, xếp hạng tam tuyến, thứ hạng so với Đàm Việt còn thấp hơn một chút.
Đàm Việt giới thiệu sơ qua Triệu Đại Bảo cho Mạt Mạt, theo Đàm Việt, tổ hợp của Triệu Đại Bảo có thiên phú kịch vui rất mạnh, ở kỳ đầu tiên của «Joyful Comedians» đều có thứ hạng rất cao. Chỉ có điều bởi vì tiết mục Tống nghệ kịch vui rất ít khi có tiết mục hỏa bạo, mặc dù Triệu Đại Bảo tham gia không ít tiết mục, nhưng tỷ lệ người xem nhìn chung cũng không quá cao, Triệu Đại Bảo cũng không được quá nổi tiếng, nếu như không phải nhờ có Xuân Vãn tháng trước, Triệu Đại Bảo có lẽ bây giờ còn chưa được thu nhận vào danh sách nhân vật công chúng.
"Đàm lão sư, vị này là?"
Đột nhiên, bên cạnh vang lên một giọng nam sang sảng.
Đàm Việt quay đầu nhìn, một thanh niên hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú đi tới.
Đàm Việt nhíu mày, đợi thanh niên đến gần, mới giới thiệu cho Mạt Mạt: "Vị này là Trầm Lượng, Trầm lão sư, là đối tác của Triệu lão sư."
Bề ngoài của Trầm Lượng hoàn toàn trái ngược với Triệu Đại Bảo, so với hắn thì hoạt bát hơn, vóc người thuộc dạng cao gầy, trắng trẻo, bất quá có lẽ do kinh nghiệm chưa đủ hoặc là kỹ xảo còn chưa đạt đến tiêu chuẩn cao, cũng có thể là đơn thuần vận khí không được, Trầm Lượng còn chưa có được thu nhận vào danh sách nhân vật công chúng.
Thật ra theo Đàm Việt, vô luận là Triệu Đại Bảo hay là Trầm Lượng, thiên phú kịch vui đều rất mạnh, hai người kết hợp, có thể nói là một trong những tổ hợp đáng xem nhất của «Joyful Comedians».
Đàm lão sư lại giới thiệu hai bên cho nhau một chút.
Không phải Đàm Việt cố ý bồi dưỡng Mạt Mạt, thật sự là trình độ của nhân viên tổ Bạch Hổ có chút kém cỏi, khiến cho Đàm Việt tốn quá nhiều tinh lực, năng lực làm việc của Mạt Mạt trước kia khi ở «Đại hội n·h·ổ nước bọt» cũng đã rất mạnh rồi, lần này nàng đến, mặc dù khiến cho Đàm Việt có chút đau đầu, nhưng là quả thật có thể giúp Đàm Việt một tay.
"Thế nào?"
Dẫn Mạt Mạt đi một vòng, Đàm Việt cười hỏi.
Mạt Mạt gật đầu một cái, nói: "Đều nhớ cả rồi."
Đàm Việt ừ một tiếng, nói: "Vậy thì tốt."
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Đàm Việt nhìn đồng hồ, cầm lên loa phóng thanh, "Các bộ môn chuẩn bị."
Nửa phút sau đó, Đàm Việt mới tiếp tục hô một tiếng "Bắt đầu."
Kỳ đầu tiên của «Joyful Comedians» tiếp tục bắt đầu quay chụp, có Mạt Mạt phụ trợ, Đàm Việt rốt cuộc cũng buông lỏng hơn rất nhiều, trước khi Mạt Mạt đến, thật sự là hơi mệt mỏi quá sức rồi.
Có thể nói, lượng công việc của «Joyful Comedians» là vượt xa «Đại hội n·h·ổ nước bọt». Lúc ấy khi quay chụp «Đại hội n·h·ổ nước bọt», mặc dù Đàm Việt cũng là người phụ trách chủ yếu, nhưng khách quý của «Đại hội n·h·ổ nước bọt» ít, hắn không cần phụ trách quá nhiều khách quý, chỉ cần quản lý tốt nhân viên làm việc trong tổ là được.
Mà «Joyful Comedians» lại khác, chương trình này mời đến gần tám tổ hợp, hơn mười vị khách quý ở hiện trường, cũng phải chiếu cố đến, đây chính là một hạng mục lớn, Mạt Mạt tâm tư cẩn thận, ở bên cạnh phụ tá Đàm Việt, so với Hứa Hẹn còn thích hợp hơn.
Bất quá Mạt Mạt trẻ tuổi xinh đẹp, chỉ cần đứng ở trong phòng biểu diễn, chính là một đạo phong cảnh tuyến, hấp dẫn không biết bao nhiêu nam nhi.
Nhất là đãi ngộ của Đàm Việt, càng khiến những người xung quanh hâm mộ đến đỏ mắt, Mạt Mạt thuần thục lau mồ hôi tr·ê·n mặt Đàm Việt, khiến cho Hứa Hẹn - chàng thiếu niên ôm mộng xuân xanh kia, trong lồng ngực lại truyền tới tiếng rắc rắc, đó là âm thanh của trái tim tan vỡ.
.
Tầng 66, bên trong phòng làm việc của tổng tài Thôi Xán giải trí.
Trần Tử Du bắt chéo hai chân, ngồi tr·ê·n ghế làm việc. Con mắt khép hờ, thân thể có chút ngả về phía sau, giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu t·h·u·ố·c l·á dành cho nữ, từng sợi sương mù màu trắng chậm rãi dâng lên, lượn lờ trong phòng làm việc.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng làm việc bị gõ, trợ lý Chu San cầm một ít văn kiện đi vào, nghe thấy mùi t·h·u·ố·c l·á trong phòng làm việc, chân mày không khỏi nhíu một cái, nói: "Tử Du tỷ, ngài không phải đã hứa là sẽ bớt hút t·h·u·ố·c l·á sao? Sao bây giờ lại hút rồi?"
Mấy ngày trước Trần Tử Du bị cảm mạo, cổ họng cũng có chút đau, thầy thuốc đề nghị bớt hút yên, Trần Tử Du cũng đã đồng ý, không ngờ bây giờ lại hút một điếu, Chu San đối với việc này rất là bất mãn.
Mặc dù Trần Tử Du là ông chủ của nàng, nhưng nàng từ khi còn học đại học đã bắt đầu đi theo Trần Tử Du, đối với Trần Tử Du có tình cảm như với chị gái ruột của mình, mặc dù cũng giống như những người khác trong công ty sợ Trần Tử Du nổi giận, nhưng càng quan tâm đến sức khỏe của Trần Tử Du.
Trần Tử Du búng tàn t·h·u·ố·c l·á, cuối cùng nhẹ nhàng hút một hơi, đem nửa đoạn t·h·u·ố·c l·á còn lại dập tắt trong gạt tàn, cười nói: " Được, không hút nữa."
Chu San bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đem văn kiện đặt tr·ê·n bàn làm việc của Trần Tử Du, xoay người đi mở cửa sổ phòng làm việc ra, để cho mùi t·h·u·ố·c l·á nhanh chóng tản đi.
Trần Tử Du không để ý đến Chu San, cầm văn kiện tr·ê·n bàn lên xem, chưa được hai phút, liền ngẩng đầu nhìn về phía Chu San nói: "Bên «Joyful Comedians» thế nào rồi?"
Trần Tử Du không tiếc tốn số tiền lớn để đào Đàm Việt về công ty, chính là hy vọng Đàm Việt có thể dẫn dắt mảng tiết mục của Thôi Xán giải trí quật khởi, tạo ra những tiết mục tốt, bây giờ «Joyful Comedians» là tiết mục đầu tiên của Đàm Việt kể từ khi nhậm chức, Trần Tử Du cũng rất coi trọng.
Hơn nữa Trần Tử Du cũng đã xem qua chương trình này, chất lượng nội dung phương diện đúng là rất cao, Trần Tử Du đã yêu cầu những bộ phận khác tận lực phối hợp tuyên truyền, có thể nói đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào «Joyful Comedians».
Chu San nói: "Đàm lão sư đang dẫn người của tổ Bạch Hổ quay chụp ở phòng biểu diễn số 4."
Dừng một chút, Chu San tiếp tục nói: "Ta nghe nói nhân viên của tổ Bạch Hổ quá lâu không có tiếp xúc với những công việc này, thật sự rất vụng về, một đoạn nội dung mà Đàm lão sư đã phải cho dừng lại mấy chục lần."
Nghe vậy Trần Tử Du, khẽ gật đầu một cái, sự tình của tổ tiết mục, nàng cũng biết một ít, theo nàng nghĩ, Mã Quân nên lấy đại cục làm trọng, chủ động giúp đỡ Đàm Việt gánh vác việc quay chụp tiết mục mới, không ngờ lại để cho tổ Bạch Hổ có trình độ kém cỏi nhất quay chụp tiết mục mới.
Vốn dĩ đối với Mã Quân ấn tượng vẫn còn không tệ, bây giờ nhất thời ác cảm không ít.
Bây giờ hoặc là thành tích của «Joyful Comedians» sẽ rất kém, hoặc là sẽ rất tốt, nếu như là do trình độ của tổ quay chụp kém mà dẫn đến «Joyful Comedians» thất bại, thì Trần Tử Du sẽ phải cân nhắc xem có nên cho một vài người không có tầm nhìn đại cục trong tổ tiết mục nghỉ việc hay không.
Người cũ hay không không quan trọng, mấu chốt là có thể hay không làm chậm trễ việc k·i·ế·m tiền của nàng.
"Đàm lão sư cũng đã vất vả rồi." Trần Tử Du gật đầu một cái, đứng lên nói: "Đi, A San, chúng ta đi phòng biểu diễn xem một chút, trước tiên an ủi Đàm lão sư một chút, chờ hắn quay chụp xong tiết mục, ta sẽ tổ chức tiệc ăn mừng cho hắn."
Nói xong, Trần Tử Du dẫn đầu đi ở phía trước.
Chu San theo ở phía sau, "Tử Du tỷ, chờ ta một chút."
Hai người một trước một sau, đi vào thang máy, đi tới tầng 52, hướng phòng biểu diễn số 4 đi tới, dọc đường, rất nhiều nhân viên trong công ty cung kính chào hỏi Trần Tử Du.
Trần Tử Du nhàn nhạt gật đầu, thần sắc ung dung đi tới trước cửa phòng biểu diễn số 4.
Đẩy cửa đi vào, Trần Tử Du vừa mới ngẩng đầu nhìn sang, liền nhất thời ngây ngẩn, con mắt trợn tròn, phảng phất như thấy được chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, biểu hiện tr·ê·n mặt đầu tiên là cứng đờ, sau đó hơi trầm xuống, cuối cùng mới khôi phục lại vẻ ung dung, chỉ là có chút lạnh lẽo hơn mấy phần.
"Nữ nhân này. . . là ai?"
————
PS: Buổi chiều, đột nhiên nhận được điện thoại của một người bạn lâu ngày không gặp, bảo là muốn đưa cho ta một ít đặc sản quê hương, thuận tiện cùng nhau ăn cơm. Dù sao, có bạn từ phương xa tới, cùng nhau ăn bữa cơm, uống chút rượu, vốn dĩ hôm nay đã sắp xếp rất tốt, sẽ viết một vạn chữ. Cố gắng rạng sáng lại viết thêm một chút, sớm muộn gì ta cũng sẽ bù lại!
Ngày mai chắc là không có chuyện gì rồi, viết một vạn chữ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận