Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 21: Hi vọng ngươi phối hợp

**Chương 21: Hy vọng ngươi phối hợp**
Sáng hôm nay, Trần Tử Du đến gặp một thương nhân kinh doanh đĩa nhạc ở Hồng Kông để bàn bạc về việc hợp tác, sau khi thỏa thuận xong xuôi, cô cùng thư ký quay trở lại công ty.
Vừa xuống xe, trong đầu còn đang suy nghĩ về lịch trình hôm nay, khóe mắt chợt liếc thấy một bóng đen tiến về phía mình, theo bản năng cô quay sang nhìn.
Đó là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, nhìn có chút quen mắt, nhưng cô không nhớ đã gặp ở đâu.
Trần Tử Du không nói là có trí nhớ siêu phàm, nhưng kinh nghiệm nhiều năm rèn luyện, ít nhất cũng có thể nhớ mặt người khác. Suy nghĩ cẩn thận một chút, cô liền nhớ ra đó là tên lưu manh lần trước gặp ở dưới lầu Đài Truyền hình Hà Đông Tỉnh.
Chuyện này để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Trần Tử Du, ở trung tâm thành phố Tể Thủy, ngay bên ngoài tòa nhà Đài Truyền hình mà còn có thể gặp phải loại lưu manh này, quả thực là một trải nghiệm rất không bình thường.
Thấy tên lưu manh này, Trần Tử Du cau mày, nhưng cũng không quá để tâm, đang định thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi vào cao ốc Trường An, thì người đàn ông bên kia lại vẫy tay về phía cô.
Ở phía sau, thư ký Chu San nhỏ giọng nhắc nhở: "Tử Du tỷ, bên kia hình như có người tìm chị?"
Chu San là một sư muội khóa dưới của Trần Tử Du ở trường đại học, ở trong công ty, cô công khai gọi Trần Tử Du là Trần tổng, còn khi không có ai thì thoải mái hơn nhiều.
Trần Tử Du cũng chú ý tới, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đàm Việt, quan sát thấy Đàm Việt không mang theo dao, axit hay thứ gì tương tự, cô cũng dừng bước.
Đàm Việt tiến lại gần, nhìn ánh mắt cảnh giác của Trần Tử Du, dừng lại cách Trần Tử Du mấy bước, "Xin chào, Trần tổng."
"Anh là ai? Đến đây làm gì?" Trần Tử Du cau mày hỏi.
Đàm Việt bị Trần Tử Du hỏi, chính bản thân cũng cảm thấy có chút đường đột.
Khẽ ho một tiếng, Đàm Việt nói: "Trần tổng, tôi nhớ lần trước có thể chị đã hiểu lầm, lần trước sở dĩ tôi đối xử với chị như vậy, là bởi vì chị trông giống một người bạn của tôi, tôi —— "
"Dừng lại!"
Nghe Đàm Việt nói, Trần Tử Du thiếu chút nữa bật cười.
Loại phương thức bắt chuyện này đã lỗi thời mười năm rồi, vậy mà vẫn còn mang ra dùng. Theo danh tiếng ngày càng lớn, bên cạnh cô thỉnh thoảng lại xuất hiện cái gọi là những thanh niên tuấn kiệt.
Cô đã trải qua rất nhiều phương thức theo đuổi, lần này là cách thiếu kỹ thuật hàm lượng nhất.
Huống chi, Đàm Việt nếu như nói thật, vậy thì càng quá đáng hơn.
Cô giống một người bạn của hắn, đây là ý gì? Cô chỉ là một công cụ thôi sao? Gặp người nhớ người?
Cô lạnh nhạt liếc qua Đàm Việt, không muốn phản ứng với hắn, liền không dừng lại nữa, thẳng tiến vào cao ốc.
"Tử Du tỷ, đây là?" Chu San nhỏ giọng hỏi.
Trần Tử Du lắc đầu, nói: "Không quen biết."
Bên ngoài cao ốc, Đàm Việt há miệng, cảnh tượng này, đúng là đủ khiến người ta lúng túng.
Hít một hơi, Đàm Việt nghĩ thông suốt, hôm nay mình đến tìm Trần Tử Du đúng là quá đột ngột, đừng nói là Trần Tử Du, ngay cả hắn cũng cảm thấy rất đột nhiên.
Bất quá, trước khi gặp Trần Tử Du, Đàm Việt đã nghĩ tới rất nhiều tình huống hai người gặp mặt, nhưng không ngờ lại là như thế này.
Vừa rồi đối mặt với khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ kia, Đàm Việt đã có một loại xúc động, bất quá bị cặp mắt sắc bén kia quét qua, sự rung động bắt nguồn từ kiếp trước liền bị dập tắt.
"Haizz, đây không phải Giai Giai."
Đàm Việt thở dài, ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, không những không thu được kết quả mà còn giúp hắn nhận rõ thực tế.
Thực tế chính là, quá khứ cuối cùng là đã qua, những duyên phận không nắm bắt được cũng theo thời không biến đổi mà tan biến.
Tâm trạng có chút phức tạp, Đàm Việt rút một điếu thuốc châm lửa, đi tới ghế ven đường ngồi xuống, trong đầu suy nghĩ những chuyện này, không khỏi thổn thức.
"Chỉ vậy thôi."
Nghĩ thông suốt rồi, Đàm Việt không khỏi có chút mất hết ý chí, phảng phất một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, trái tim cũng lạnh buốt.
Lần đầu tiên gặp Trần Tử Du, cảnh tượng rõ mồn một trước mắt, bởi vì nhận nhầm thành Giai Giai, bị Trần Tử Du ra đòn hiểm, thật ra lúc đó Đàm Việt không những không tức giận, ngược lại còn cao hứng, cao hứng có thể lần nữa gặp "Giai Giai". Thậm chí sau đó còn biết thêm về những sự tích của Trần Tử Du.
Trong lòng không tự chủ được mà nhớ tới cô.
Nhưng bây giờ, trong lòng Đàm Việt, mọi cảm xúc đều tan biến, rất rõ ràng, người ta Trần Tử Du cũng sắp quên hắn rồi. Hơn nữa, Đàm Việt càng hiểu Trần Tử Du, càng nhiều lần gặp cô, lại càng phát hiện, cô không phải là bạn gái đã ở bên hắn bảy năm ở kiếp trước.
Sau khi Trần Tử Du vào cao ốc Trường An, nhân viên lễ tân vội vàng đứng lên, nói: "Trần tổng, vừa rồi có một vị tiên sinh tìm chị, vừa mới rời đi."
Trần Tử Du gật đầu, trong lòng hiểu rõ chắc là tên lưu manh vừa rồi.
Cô đi thang máy đến tầng có phòng làm việc của mình, dặn dò Chu San vài câu rồi đi vào phòng làm việc.
"Chào Trần tổng."
"Trần tổng."
"Chào buổi sáng Trần tổng."
Trần Tử Du thân thể thẳng tắp, bước đi nhanh nhẹn, đối với những lời chào hỏi của cấp dưới, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.
Trở lại phòng làm việc, Trần Tử Du bật máy tính lên, sau đó nhìn mấy chậu cây xanh trên bệ cửa sổ, cầm bình tưới nước đi tưới cây.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Trần Tử Du phát hiện tên lưu manh kia vẫn chưa đi?
Đặt bình tưới nước xuống, Trần Tử Du khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh.
Nếu Chu San, người hiểu rõ Trần Tử Du, ở đây, nhất định sẽ kêu lên, đây là sắp có người gặp xui xẻo rồi.
Trần Tử Du quay lại bàn làm việc cầm điện thoại di động lên, gọi điện cho cục cảnh sát, sau đó đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống người đàn ông phía dưới.
"A lô, cảnh sát phải không? Tôi muốn báo án."
"Phía dưới cao ốc Trường An có một tên biến thái cứ đi theo tôi. Hắn mặc áo phông trắng và áo khoác đen. Mấy ngày nay tôi bị dọa đến không dám về nhà, hy vọng các anh nhanh chóng xử lý một chút."
"Tôi tên là Chu San, số điện thoại chính là số này."
"Cảm ơn."
Cúp điện thoại, Trần Tử Du liếc xuống dưới lầu, nhìn tên kia còn không biết gì cả, không khỏi cười ha ha, nhưng sau đó xoay người xử lý công việc, bất quá cũng thỉnh thoảng đi qua xem thử.
.
Bên ngoài cao ốc Trường An, Đàm Việt hút thêm hai điếu thuốc, cảm thấy mũi có chút khó chịu, mới hít sâu một hơi đứng lên định rời đi.
Nhưng vừa đi được mấy bước, liền thấy ven đường dừng lại một chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn xanh đỏ.
Đàm Việt dừng bước, tò mò không biết xe cảnh sát sao đột nhiên dừng lại, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
Thích hóng chuyện là bản tính của con người, Đàm Việt cũng không ngoại lệ, trong lòng hiếu kỳ không biết có chuyện gì náo nhiệt, bước chân cũng chậm lại.
Không ngờ, cảnh sát xuống xe, lại chạy thẳng tới chỗ mình.
Đàm Việt khẽ nhíu mày, nhìn xung quanh, xung quanh cũng đâu có ai khác.
"Xin chào, có người tố cáo anh có hành vi theo dõi, bám đuôi, xâm phạm quyền tự do của người khác, chúng tôi cần tiến hành một số câu hỏi, hy vọng anh phối hợp." Một viên cảnh sát nhìn Đàm Việt nói.
Đàm Việt nghe xong sững sờ, miệng cũng kinh ngạc không khép lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận