Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 1022: Phiên ngoại chi Thần Tinh chuyên tập (một )

**Chương 1022: Phiên ngoại về Thần Tinh (một)**
Trương Văn Hoa xoay người, tìm kiếm theo hướng ánh mắt, xuyên qua lớp kính cách âm, nhìn thấy Đàm Việt đang ngồi trên ghế ở phòng ngoài, bóng dáng trầm ổn tự nhiên, tay còn cầm tai nghe.
Lúc này Đàm Việt đang cười nhìn mình, Trương Văn Hoa liền vội vàng đi tới.
"Văn Hoa, hát không tệ! Âm vực rộng, giọng nói êm ái có âm sắc đặc biệt, vô cùng giàu sức biểu cảm."
"Hơn nữa, tình cảm thể hiện rất đúng chỗ, thông qua lối diễn xuất tinh tế, đem những cảm xúc thâm trầm truyền tải liên tục, khơi gợi sự đồng cảm từ người nghe!"
"Hiện tại nghệ thuật ca hát của ngươi so với trước kia lại tiến bộ không ít."
Đàm Việt tán thưởng nói với Trương Văn Hoa, giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi.
Mặc dù hắn không phải ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng tiếp xúc với giới âm nhạc lâu như vậy, nghe thì vẫn có thể cảm nhận được.
"Cố gắng lên! Không ngừng cố gắng! Ta tin rằng sau này ngươi nhất định sẽ trở thành một huyền thoại khác của nhạc đàn Hán Ngữ!"
Nghe được lời tán dương của Đàm Việt, Trương Văn Hoa ngượng ngùng gãi đầu.
"Đàm tổng quá khen, nhưng sau này tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng, xây dựng cho mình một nền tảng vững chắc, tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của Đàm tổng."
Đàm Việt vui vẻ, yên tâm gật đầu, hôm nay hắn vốn làm xong việc ở phòng làm việc, cho nên xuống xem qua tình hình của các bộ phận trong công ty, điểm dừng chân đầu tiên là bộ phận âm nhạc, cũng xem qua các phòng luyện hát và phòng thu âm khác, nhưng hát hay nhất, vẫn là Trương Văn Hoa.
Lúc mới bắt đầu hắn cũng không quấy rầy Trương Văn Hoa, mà ngồi ở bên ngoài trên ghế dài, cầm tai nghe, yên lặng thưởng thức giọng hát của người ca sĩ trẻ tuổi tài hoa nhưng lại rất đỗi khắc khổ này. Khi nghe Trương Văn Hoa luyện tập ca khúc «tinh thần», Đàm Việt cũng nảy sinh sự đồng cảm, nhắm mắt lại cẩn thận lắng nghe. Một người đàn ông đem câu chuyện tình yêu đơn phương đầy bi thương của mình gửi gắm vào ca từ, khẩn thiết thể hiện tâm lý lặng lẽ đứng nhìn người phụ nữ mình yêu thương một người đàn ông khác.
"Đàm tổng, sao ngài lại có thời gian tới đây?"
Trương Văn Hoa là một người tương đối thẳng thắn, thuần phác, trực tiếp mở miệng hỏi
"À, ta ở văn phòng ngồi thấy mệt mỏi, đi xuống tùy tiện đi dạo một chút, vừa vặn đi ngang qua chỗ của ngươi, nghe ngươi hát, rất êm tai, liền ngồi ở đây nghe luôn."
"Đúng rồi Văn Hoa, gần đây không thấy ngươi phát hành album mới? Là gặp phải khó khăn gì sao? Có bất kỳ vấn đề gì ngươi cứ nói ra, công ty sẽ cố gắng hết sức đáp ứng."
Đàm Việt để Trương Văn Hoa ngồi xuống bên cạnh, cùng hắn trò chuyện.
"Đúng vậy, Đàm tổng, tôi muốn nâng cao trình độ và năng lực của bản thân, củng cố nền tảng, cho nên khoảng thời gian gần đây mới không ra album mới."
"Không vội vàng, có thể cưỡng lại sự cám dỗ, Văn Hoa, tâm tính này của ngươi rất không tệ!"
Đàm Việt lại khích lệ, một người trẻ tuổi không chỉ vì cái lợi trước mắt, chuyên tâm mài giũa bản thân, người như vậy rất khó thành công.
"Vậy gần đây ngươi có tính toán gì không? Bước tiếp theo định làm thế nào, đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Thấy Trương Văn Hoa có vẻ muốn nói lại thôi, Đàm Việt liền biết hắn có lo lắng, bèn nói:
"Không sao, ngươi có vấn đề gì cứ nói thẳng, không cần suy nghĩ nhiều."
Một khoảng thời gian rất dài, tinh lực của Đàm Việt phần lớn đặt ở mảng điện ảnh, liên lạc với Trương Văn Hoa cũng giảm bớt rất nhiều, bây giờ nhìn người này có vẻ hơi câu nệ.
"Đàm tổng, sáng sớm hôm nay người đại diện Duyệt tỷ nói với tôi rằng đài truyền hình vệ tinh Kinh Thành có một gameshow âm nhạc muốn mời tôi làm đạo sư, nhưng tôi đã từ chối. Bởi vì nửa tháng sau là thời gian đã hẹn để trao đổi với đại sư vũ đạo Hàn Quốc, tôi không muốn bỏ qua cơ hội này, tôi muốn trước hết nâng cao vũ kỹ của mình, phát triển song song."
"Khoảng thời gian này tôi không định nhận bất kỳ chương trình nào, muốn tập trung nâng cao bản thân, sau này mới có thể tạo ra càng nhiều lợi ích cho công ty."
Nói xong, Trương Văn Hoa nghiêm túc nhìn về phía Đàm Việt, rất sợ đối phương có chỗ nào không vui hay không hài lòng. Dù sao Thôi Xán giải trí công ty đã ký hợp đồng với mình, mà mình không ra album, không đi hát, lại còn từ chối gameshow, đối với công ty mà nói, không tạo ra được giá trị cho công ty. Mà Đàm Việt lại là người đứng thứ hai của Thôi Xán giải trí công ty, chủ quản toàn bộ nghiệp vụ phát triển và công tác cụ thể của công ty.
Thế nhưng, Đàm Việt sau khi nghe xong ý tưởng của Trương Văn Hoa, lại không hề có phản ứng lo lắng như Trương Văn Hoa nghĩ, mà vẫn vẻ mặt vui vẻ nhìn Trương Văn Hoa.
Đàm Việt cũng rất cao hứng khi Trương Văn Hoa có thể có ý nghĩ như vậy, không câu nệ ở lợi ích trước mắt, mà tập trung nâng cao kỹ năng của mình, đó mới là người có tầm nhìn, có suy nghĩ.
"Văn Hoa, ngươi có thể có ý nghĩ như vậy, ta rất vui mừng và yên tâm, nếu chỉ lo lợi ích trước mắt, bất luận là diễn viên hay ca sĩ, cũng không thể lâu dài, lưu lượng chỉ là nhất thời, bản lĩnh của bản thân mới là căn bản."
"Đàm tổng, cảm ơn ngài!"
Trương Văn Hoa nắm tay Đàm Việt, thần tình kích động, phấn chấn.
Đàm Việt vất vả lắm mới rút ra được bàn tay đang bị Trương Văn Hoa nắm chặt, nói với Trương Văn Hoa:
"Ha ha ha, ngươi nha ngươi, đợi sau khi ngươi từ Hàn Quốc trở về, ngươi phải đến tìm ta ngay, ta phải xem ngươi học hành thế nào? Nếu ngươi học không làm ta hài lòng, hừ hừ, vậy thì ngươi sẽ phải nếm mùi đau khổ."
Đàm Việt cùng Trương Văn Hoa lại tán gẫu thêm vài câu, nói chuyện về vài chủ đề khác, sau đó Đàm Việt rời khỏi đó, bởi vì còn có những bộ phận khác Đàm Việt cũng muốn tranh thủ đến xem.
Nhìn bóng lưng Đàm Việt rời đi, Trương Văn Hoa thở dài một hơi, ngược lại không phải hắn và Đàm Việt xa cách, mà là Đàm tổng hiện nay đã vượt xa so với trước kia, đây là đạo diễn đỉnh phong có danh tiếng lớn trên toàn cầu. Mấy năm qua, Đàm tổng ở trên trường quốc tế đã xông pha tạo dựng được danh vọng lớn.
Từ cuộc đối thoại vừa rồi có thể thấy, Đàm tổng đối với mình rất ủng hộ, điều này chứng tỏ Đàm Việt vẫn rất coi trọng mình. Thực ra nhắc tới, Đàm Việt chính là Bá Nhạc của Trương Văn Hoa, ban đầu Trương Văn Hoa ở Thôi Xán giải trí công ty phát triển thật ra không tốt, ban đầu mặc dù là một đỉnh lưu, nhưng cuối cùng là lưu lượng minh tinh, sự phát triển bị hạn chế rất nhiều.
Chân chính huy hoàng chỉ có vài năm, thậm chí thời gian còn ngắn hơn, sau đó, hắn cũng giống như đông đảo lưu lượng minh tinh hết thời khác, không ai còn nhớ tới hắn nữa.
Lúc trước, Trương Văn Hoa cảm thấy mình gần như đã sắp xuống dốc, nhưng hắn vẫn rất may mắn, may mắn là hắn đã gặp Đàm Việt.
Khi đó Đàm Việt đã chỉ cho hắn một con đường mới – hát nhảy.
Từ đó về sau, Trương Văn Hoa cũng bắt đầu thử nghiệm mới, có thể nói, khi đó, hắn gần như đã không còn đường lui, niềm tin cuối cùng chính là con đường mà Đàm Việt đã chỉ ra cho hắn.
Cuối cùng, Trương Văn Hoa cũng không phụ lòng kỳ vọng của Đàm Việt, mỗi ngày bất kể là luyện hát hay luyện vũ đạo, đều vô cùng khắc khổ, người khác luyện hai tiếng, hắn luyện bốn tiếng. Dựa vào sự nỗ lực của bản thân, từng bước trở thành nam ca sĩ có tiềm năng lớn nhất của nhạc đàn Hán Ngữ hiện nay. Đã nhiều năm như vậy, vẫn là đỉnh lưu của Hoa Ngu, không hề xuống dốc.
Có thể nói, nếu Trương Văn Hoa là thiên lý mã, thì Đàm Việt chính là Bá Nhạc!
Vốn Trương Văn Hoa đã định nghỉ ngơi, nhưng sự khích lệ của Đàm Việt lại khiến hắn có thêm động lực, uống một ngụm nước, lại quay trở lại phòng luyện hát, tràn đầy ý chí chiến đấu bắt đầu luyện tập.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận