Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 401: Kiến thức uyên bác, cục trưởng ghé mắt

**Chương 401: Kiến thức uyên bác, cục trưởng ghé mắt**
Đàm Việt nghĩ ra ca khúc chính là "Lên Đường".
"Lên Đường" là do Lô Canh Tuất viết lời và soạn nhạc, Thủy Mộc Niên Hoa biểu diễn. Bài hát này do Lô Canh Tuất viết lời và soạn nhạc, linh cảm của hắn bắt nguồn từ một câu nói: "Mỗi người cả đời sẽ có khá nhiều lần lên đường, phải học cách nói lời tạm biệt với quá khứ bi thương, trân trọng hiện tại." Tên bài hát cũng xuất phát từ những lời này.
Đàm Việt kiếp trước rất thích bài hát này, còn học hát qua một thời gian.
"Lên Đường" kết thúc ca từ là sự phản chiếu nội tâm của Lô Canh Tuất, Lô Canh Tuất cho rằng Thủy Mộc Niên Hoa xuất đạo mười năm, trong lòng đối với mộng tưởng theo đuổi không hề thay đổi, hắn muốn động viên chính mình, cũng muốn mượn ca khúc này nói cho những người nghe phải kiên trì mơ mộng.
Mà ở đủ loại giải thưởng, ca khúc này cũng thu hoạch rất phong phú, từng đạt được giải thưởng âm nhạc tiên phong bảng nội địa thập đại tiên phong Golden Melody Awards, giải thưởng ca khúc bắt đầu truyền bá tốt nhất.
Mắt Đàm Việt hơi nhắm lại, đem bài hát này hát từ đầu đến cuối.
"Ngay tại thời khắc lên đường, Để ta hát cho ngươi một bài.
Khi cô độc phải nhớ tới ta, Chờ đến thời khắc gặp nhau.
Chúng ta lại hát lại bài hát này, Liền giống như chúng ta chưa bao giờ từng ly biệt.
. . ."
Hát mấy câu, Đàm Việt khẽ gật đầu.
Cảm thấy cũng không tệ lắm.
"Lên Đường" từ nhịp điệu đến biên khúc đều trở về trạng thái tự nhiên, đơn giản, ca từ đầy đặn tình cảm, ý vị sâu xa.
Tìm được một chút cảm giác, Đàm Việt lại bắt đầu nghĩ đến vấn đề bài hát và phối nhạc.
Ca khúc này đều là điển hình tác phẩm ca dao trường học (Chú thích: Có lẽ là loại bài hát tự chế, giống mấy bạn sinh viên BK), thuộc làu làu, không có khúc nhạc dạo phối nhạc, mà là hát ra khúc nhạc dạo bộ phận, vận dụng ôn tồn khúc quân hành, tiết tấu dần dần mạnh, sau đó mang ra nhịp điệu của toàn bộ bài hát, cũng làm cho nhịp điệu này càng thêm tươi sáng và có tiết tấu. Bài hát không quá phức tạp, mà là không ngừng lặp lại, khắc họa ra tầng thứ của ca khúc, mang đến cho người ta một loại sức mạnh và cảm giác phấn chấn.
Nghĩ xong hết thảy, Đàm Việt tinh thần chấn động, cầm bút trên bàn, rút ra một tờ giấy A4 từ trong ngăn kéo, liền bắt đầu viết.
Bất giác, việc này đã trở thành thói quen của hắn, viết tay ca khúc trên giấy A4.
Hơn mười phút sau, ca khúc "Lên Đường" đã hiện ra trên tờ giấy trắng.
Đàm Việt nhìn qua, gật đầu, cảm thấy không tệ.
Khi viết bài hát này, hắn đã cảm thấy rất thích hợp với Khương Nguyệt, chỉ cần Khương Nguyệt không quá kém, sẽ không hát không ra hương vị.
Chỉ là, Đàm Việt cũng có chút lo lắng, từ trong tài liệu lúc trước của Khương Nguyệt, nàng giống như Mạt Mạt, không có được huấn luyện chuyên nghiệp ở trường âm nhạc, cho đến khi trở thành luyện tập sinh của công ty giải trí Thôi Xán, mới được học âm nhạc chuyên nghiệp, nhưng thời gian này mới bao lâu?
Đàm Việt thậm chí lo lắng, nghệ thuật ca hát của Khương Nguyệt, vạn nhất không bằng Mạt Mạt, vậy thì có chút khó xử.
Bất quá Mạt Mạt cũng có thể bồi dưỡng được, coi như Khương Nguyệt có xác suất nhỏ không bằng Mạt Mạt, thì huấn luyện như Mạt Mạt là được.
Thật sự là không đỡ nổi, vậy thì thay người.
Công ty giải trí Thôi Xán là một trong những công ty giải trí lớn, tìm nghệ sĩ không khó.
Đem tờ giấy ghi ca khúc "Lên Đường" gấp lại, Đàm Việt bỏ vào ngăn kéo.
Trước không vội vàng đưa cho Khương Nguyệt, còn phải để cho bộ phận bản quyền đăng ký bản quyền ca khúc, đương nhiên, công việc chủ yếu trước mắt vẫn là buổi chiều phải đến tổng cục gặp cục trưởng Diệp Văn.
Buổi trưa ăn cơm, Đàm Việt về phòng làm việc nằm nghỉ trưa một lát, thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đi đến cao ốc văn hóa tổng cục.
Đàm Việt không tự mình lái xe, mà để cho nhân viên công ty đi cùng.
Hắn chưa từng đến cao ốc văn hóa tổng cục, lần đầu tiên không quen thuộc, loại địa phương này không được phép sai lầm, nên để nhân viên công ty đi cùng.
Đến dưới cao ốc văn hóa tổng cục, xe còn chưa dừng hẳn, nhân viên công ty kia liền nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống, khiến Đàm Việt giật nảy mình.
Chỉ thấy người kia nhảy xuống xong, chạy chậm vòng qua chỗ Đàm Việt ngồi, mở cửa xe cho Đàm Việt, cười nịnh nói: "Đàm tổng, chúng ta đã đến."
Thao tác liên tiếp này, làm Đàm Việt có chút kinh ngạc.
"Được."
Đàm Việt nói xong, liền từ trên xe bước xuống.
Đứng ở cửa văn hóa tổng cục, ngẩng đầu quan sát tòa cao ốc này.
Đàm Việt đã từng xem qua cao ốc giải trí Nghiễm Mỹ từ xa, về khí thế, cao ốc văn hóa tổng cục cũng tương đương với cao ốc giải trí Nghiễm Mỹ, liếc mắt sẽ không vượt quá 20 tầng. So với cao ốc công ty giải trí Thiên Cảnh đứng sừng sững ở Ma Đô thì hơi kém một chút, đương nhiên, càng không thể so sánh với cao ốc Trường An.
Chỉ là, chính tòa cao ốc tầm thường này, lại ép không biết bao nhiêu ông lớn trong ngành văn hóa Hoa Điều không ngẩng đầu lên được.
Theo quy định của Bân quốc, văn hóa tổng cục có cấp bậc phó bộ, mà hôm nay mình gặp được cục trưởng Diệp Văn, là người đứng đầu văn hóa tổng cục, cũng chính là đại lão cấp bậc này.
Đàm Việt hít một hơi nhẹ, cùng nhân viên công ty đồng hành bước về phía trước.
Ở cửa văn hóa tổng cục, nhân viên làm việc kiểm tra, Đàm Việt hai người mới vào được thánh địa trong lòng những người làm trong giới giải trí Hoa Điều này.
Đúng như Đàm Việt suy đoán, độ cao của tòa cao ốc này quả thật không cao hơn 20 tầng, là mười chín tầng.
Lúc này, tầng mười chín, trong phòng làm việc của cục trưởng.
Diệp Văn ngồi ở sau bàn làm việc, cúi đầu xem xét một vài văn kiện trên bàn, mà phía sau bên phải bà, là con gái bà Trần Diệp đang đứng.
"Tiểu Diệp, lát nữa Đàm Việt đến, con không được thất lễ, chờ ta và hắn nói xong, con lại xin chữ ký của người ta." Diệp Văn dặn dò con gái.
Có thể thấy được Trần Diệp hôm nay cũng đã chuẩn bị, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt trắng nõn sáng bóng, mái tóc mượt mà, trong đen nhánh có chút ánh vàng.
Trần Diệp rất vui, nhưng cũng có chút khẩn trương, hai tay chắp sau lưng, mười ngón tay đan vào nhau, gật đầu nói: "Mummy, con biết."
Nói xong, Trần Diệp lại không nhịn được hỏi: "Khi nào thì Đàm Việt đến ạ?"
Diệp Văn nhìn thời gian, sau đó cười nói: "Chắc là sắp đến rồi."
Mới rồi có nhân viên làm việc gọi điện thoại cho bà, Đàm Việt đã xuất phát từ giải trí Thôi Xán, công ty giải trí Thôi Xán ở cao ốc Trường An, nằm ở vị trí ven trung tâm thành phố Kinh Thành, cũng coi là trung tâm thành phố, mà cao ốc văn hóa tổng cục, chính là ở khu Đông Thành, trên thực tế khoảng cách giữa hai nơi không xa, đi đường thì khoảng một giờ.
Từ khi nhân viên làm việc gọi điện thoại đến giờ, đã qua một giờ.
Trần Diệp đứng mỏi, đang muốn đến ghế sofa đối diện ngồi một chút, điện thoại riêng trên bàn làm việc của Diệp Văn đột nhiên vang lên.
Diệp Văn cầm điện thoại nghe, sau đó cúp máy, nói với Trần Diệp: "Con đừng đi nữa, đứng ở đây đợi đi, Đàm Việt đến rồi, lập tức lên."
Trần Diệp nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, rõ ràng có chút khẩn trương, đứng sau lưng Diệp Văn, "Mummy, hôm nay con sẽ làm thư ký một ngày cho mẹ, hì hì."
Nghe vậy, Diệp Văn, buồn cười lắc đầu.
Mấy phút sau, bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng bước chân, càng ngày càng gần, dừng lại ở cửa phòng làm việc của mình, ngay sau đó liền vang lên tiếng gõ cửa.
Diệp Văn ngẩng đầu, nhìn con gái bên cạnh, Trần Diệp bây giờ sắc mặt căng thẳng, trạng thái rõ ràng khẩn trương, Diệp Văn dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng thả lỏng, sau đó nhìn về phía cửa phòng làm việc, nói: "Vào đi."
Diệp Văn nói xong, cửa phòng làm việc liền được kéo ra từ bên ngoài, dưới sự hướng dẫn của nhân viên làm việc của văn hóa tổng cục, một thanh niên ngũ quan anh tuấn đi vào, thanh niên anh tuấn cao khoảng 1m8, lông mày thẳng tắp, đôi mắt sáng ngời, đường nét khuôn mặt sâu sắc, anh tuấn nhưng không mất vẻ nam tính.
Thấy Đàm Việt, Diệp Văn khẽ gật đầu, bà đối với bề ngoài của Đàm Việt vẫn tương đối hài lòng, không chỉ riêng trong giới giải trí, hiện tại đang dần nổi lên một bầu không khí.
Bầu không khí gì? Bầu không khí "nương pháo"!
Trước kia "bơ tiểu sinh" tuy nhìn không được tự nhiên, nhưng dù sao vẫn có thể chấp nhận, nhưng "nương pháo" bây giờ, thật sự khiến người ta khó mà chịu đựng.
Ví dụ như ít ngày trước, Diệp Văn xem được một video, một nam hài tử mười bảy mười tám tuổi, cầm một hộp đào đóng hộp, nhăn nhó muốn ăn "đào đào". Lúc ấy Diệp Văn một đôi mày kiếm đều dựng lên.
Hôm qua trong cuộc họp của Quốc Vụ Viện, có lãnh đạo chỉ đích danh muốn dẹp bỏ cổ phong khí này, mà một trong những ngọn nguồn của cổ phong khí này, chính là giới giải trí.
Là cục trưởng văn hóa tổng cục, Diệp Văn cũng bị điểm danh giao phó nhiệm vụ.
Sau khi trở về, Diệp Văn liền mở cuộc họp trong cục, phải nhanh chóng đem nhiệm vụ này phân phối xuống, cố gắng hoàn thành.
Những tiết mục "nương pháo" phải nhanh chóng chỉnh sửa, nếu không chỉnh sửa được thì trực tiếp cấm.
Những nghệ sĩ có phong cách "nương pháo", càng là trọng điểm phê bình, bắt buộc phải chỉnh sửa, nếu không chỉnh sửa, trực tiếp đuổi ra khỏi ngành.
Bây giờ chỉ là trong nội bộ văn hóa tổng cục đang thương thảo phương châm, yêu cầu cụ thể, gần đây sẽ được công bố.
Nam nhân có thể có dáng vẻ đẹp, nhưng không thể "nương".
Đây là phương hướng công việc hiện tại của Diệp Văn, cho nên khi thấy Đàm Việt tràn đầy khí dương cương, bà càng thêm gật đầu trong lòng.
Mà phía sau Diệp Văn, Trần Diệp vốn đã tự thả lỏng một chút, nhưng đột nhiên thấy Đàm Việt, lại căng thẳng trong nháy mắt, đẹp trai quá. . .
Từ trước đến nay, Trần Diệp luôn xem tiết mục cùng mẹ, có xem "Nhổ Nước Bọt Đại Hội" cũng có xem "Hướng Về Cuộc Sống". Đối với tác giả của hai chương trình này tuy Đàm Việt không đến mức sùng bái, nhưng cũng có ấn tượng tốt.
Hơn nữa đối với bài hát của Đàm Việt, Trần Diệp cũng rất thích.
Cộng thêm bài thơ mà hắn viết gần đây, khiến Trần Diệp đối với Đàm Việt kính ngưỡng rất nhiều.
Người có tài hoa, có nhan sắc, nghe nói tính cách cũng rất tốt, ai mà không thích chứ?
Chỗ "thích" này không phải là yêu, chỉ là thưởng thức đối với một sự vật tốt đẹp.
Đối với Trần Diệp mà nói, bây giờ Đàm Việt chính là một sự vật tốt đẹp, cần phải thưởng thức thật tốt.
Khi hai mẹ con Diệp Văn nhìn Đàm Việt, Đàm Việt cũng đang quan sát Diệp Văn, cùng với cô gái phía sau Diệp Văn.
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Đàm Việt phát hiện, cục trưởng Diệp Văn và cô gái phía sau bà, có hơi giống nhau.
Tuy Diệp Văn đã hơn năm mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng tốt, nhìn chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, vì đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo lâu dài, khí thế rất mạnh, về điểm này, cục trưởng Diệp có chút giống Trần lão bản, nhưng cục trưởng Diệp lớn lên ôn uyển hơn một chút, còn Trần lão bản thì sắc sảo hơn, về khí chất, Diệp Văn thiên về thành thục, Trần Tử Du thiên về cường thế.
Mà cô gái phía sau Diệp Văn, nhìn là biết một cô gái nhà bên.
Khí chất rất ôn uyển, điểm này ngược lại có chút giống Diệp Văn.
Nhìn thêm chút nữa giữa lông mày cô gái kia và Diệp Văn có chút tương tự, trong lòng Đàm Việt có chút suy đoán.
Những suy nghĩ này, trên thực tế chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi lại bị đè xuống, Đàm Việt đi tới trước bàn làm việc của Diệp Văn, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Diệp cục trưởng, ngài khỏe."
Diệp Văn cũng đứng lên, rất khách khí bắt tay Đàm Việt, nói: "Xin chào, Đàm lão sư."
Nghe vậy Đàm Việt sửng sốt, liền vội vàng xua tay cười khổ nói: "Lão sư thì không dám, Diệp cục trưởng ngài cứ gọi ta là Đàm Việt hoặc là tiểu Đàm là được."
Diệp Văn nhìn Đàm Việt, cười một tiếng, gật đầu nói: "Được, ta lớn hơn ngươi nhiều, chắc là tuổi cũng xấp xỉ mẹ ngươi, vậy thì gọi ngươi là tiểu Đàm."
Trực tiếp gọi Đàm Việt có chút thẳng thắn, gọi tiểu Đàm thì thân thiết hơn, hơn nữa cũng có thể rút ngắn quan hệ giữa hai người.
Đàm Việt cười gật đầu, nói: "Vâng, Diệp cục trưởng."
Trước khi đến, Đàm Việt còn đang suy nghĩ, Diệp Văn quan lớn như vậy, có thể hay không sẽ ra vẻ quan cách? Nếu như ra vẻ quan cách, lúc đó sẽ như thế nào? Nói không chừng mình còn phải chịu thiệt một chút.
Nhưng trên thực tế sau khi tiếp xúc với Diệp Văn, Đàm Việt liền phát hiện, cuộc gặp gỡ lần này, xem ra không khó khăn như mình tưởng tượng, Đàm Việt nghe nói trong công ty có người nói chuyện với mình, giống như gió xuân ấm áp. Bây giờ Đàm Việt cảm thấy, nói chuyện với Diệp cục trưởng, cũng là như gió xuân ấm áp.
Diệp Văn mời Đàm Việt ngồi xuống, sau đó liếc qua con gái đang đứng ngây ngốc bên cạnh, nha đầu này hình như quên mất lời dặn dò của mình.
"Tiểu Diệp, đi rót cho tiểu Đàm cốc nước đi." Diệp Văn mở miệng nói.
Trần Diệp đột nhiên hoàn hồn, thu ánh mắt từ trên người Đàm Việt lại, sau đó sắc mặt ửng đỏ, cúi đầu, hình như xấu hổ, ngại nói chuyện, đi rót nước cho Đàm Việt.
Nhìn con gái mình quẫn bách, Diệp Văn không nhịn được mỉm cười, biết tính cách con gái là như vậy, hai năm qua tuy có chút phản nghịch, nhưng trong xương cốt vẫn thiên về truyền thống, tính khí cũng ôn nhu, nội liễm.
Đàm Việt trong lòng có chút suy đoán, tự nhiên không dám tùy tiện để cho vị có thể là đại tiểu thư này đi rót trà cho mình, sau khi "Tiểu Diệp" rót trà xong, Đàm Việt cười nói cảm ơn.
"Không có gì." Trần Diệp thanh âm còn mang theo giọng run rẩy rõ ràng, bước nhanh trở lại phía sau Diệp Văn đứng ngay ngắn.
Sau đó, Diệp Văn và Đàm Việt vừa uống trà, vừa ôn chuyện.
Lần đầu tiên tiếp xúc với đại lãnh đạo như Diệp Văn, nhưng Đàm Việt biểu hiện đúng mực, tiến thoái hợp lý, hơn nữa hắn là người của hai thế giới, kiến thức không nói là uyên bác, ít nhất nền tảng vẫn rất có ý mới.
Nói đến hiểu biết về một số chuyện, ... Nội dung Đàm Việt nói, còn có thể làm cho Diệp Văn có cảm giác như có điều ngộ ra.
Càng trò chuyện, ánh mắt Diệp Văn nhìn Đàm Việt dần dần thay đổi, nếu như trước kia Diệp Văn nhận biết Đàm Việt, chỉ là một hạt giống tốt có tài hoa trong giới giải trí, thì bây giờ, hình tượng Đàm Việt trong mắt Diệp Văn, càng thêm một phần thâm trầm, kiến thức thâm trầm! Kiến thức uyên bác!
Diệp Văn cảm thấy, người đang nói chuyện phiếm với mình không phải là một người trẻ tuổi, mà phảng phất là một người có kiến thức rộng, đối với ngành giải trí có vài chục năm nghiên cứu sâu sắc, một quan chức cao cấp hoặc là một ông trùm kinh doanh.
Diệp Văn thậm chí còn nói với Đàm Việt về phương hướng phát triển của làng giải trí sau này, mà Đàm Việt cũng châm chước trả lời, hai người trò chuyện rất sôi nổi.
Trong lúc đó Diệp Văn hỏi Đàm Việt về kế hoạch phát triển cá nhân sau này, câu trả lời của Đàm Việt, khiến Diệp Văn cũng không nhịn được ghé mắt.
...
ps:
Hôm nay 3 chương rồi, mỗi chương 4000 chữ, xin các đại lão cho một phiếu cuối tháng và phiếu đề cử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận