Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 190: Trần lão bản cho mua cái biểu

**Chương 190: Trần lão bản mua cho cái đồng hồ**
Đàm Việt nghe tiểu nha đầu nói vậy, nhíu mày, nói: "Hinh Hinh, không thể gọi tỷ tỷ, phải gọi là dì."
Đàm Hinh "ồ" một tiếng, rồi nhỏ giọng thầm thì: "Ta thấy xinh đẹp như vậy phải gọi là tỷ tỷ chứ."
Đàm Hinh quay đầu nhìn về phía Trần Tử Du và Chu San, ngọt ngào gọi:
"Dì khỏe ạ."
"Dì khỏe ạ."
Trần Tử Du luôn luôn lạnh lùng, giờ phút này hoàn toàn giãn ra, đi tới sờ sờ bím tóc nhỏ của Đàm Hinh, cười nói: "Gọi dì hay tỷ tỷ đều được."
Chu San nhìn Đàm Hinh, mắt cũng lấp lánh, đứa trẻ đáng yêu hiểu chuyện, rất khó có ai ghét được.
Chu San nhỏ hơn Trần Tử Du ba tuổi, lúc này nhìn Đàm Hinh cũng không nhịn được tình thương của mẹ dâng trào, liếc nhìn Trần Tử Du trước mặt, chớp chớp mắt, nàng biết Trần Tử Du bình thường thấy trẻ con cũng sẽ có tâm trạng tốt, mà lần này Đàm Việt mang đến cô bé còn đáng yêu nhu thuận như thế, đang ở ngay trước mắt.
Đàm Việt nhìn Trần Tử Du đưa tay sờ gương mặt mũm mĩm của Đàm Hinh, cũng hơi kinh ngạc, hắn vốn còn lo lắng mang Đàm Hinh tới cùng Trần Tử Du ăn cơm, Trần Tử Du sẽ cảm thấy không tôn trọng nàng, nhưng bây giờ nhìn thái độ thân mật của Trần Tử Du với Đàm Hinh, không giống giả vờ.
Mặc dù không biết vì sao Trần Tử Du lại thích Đàm Hinh hoặc là trẻ con, nhưng Đàm Việt cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Dì xinh đẹp, dì thật là đẹp." Đàm Hinh nũng nịu nói.
Nhìn cô bé như nhân vật hoạt hình trước mặt, Trần Tử Du - một lão a di, trái tim đều muốn tan chảy, quay đầu nhìn về phía Đàm Việt, nói: "Đàm lão sư, đứa nhỏ này là?"
Trần Tử Du trước đó đã điều tra qua tài liệu của Đàm Việt, cùng Tề Tuyết ly hôn êm đẹp, không có tranh chấp tài sản, cũng không có con cái.
Đàm Việt cười nói: "Đây là con của chị dâu ta, chị dâu hôm nay có việc ở trường, đem bé giao cho ta trông."
Nghe vậy Trần Tử Du không nhịn được liếc mắt, nói: "Sao có thể nói là giao?"
Nhìn dáng vẻ kiều mỵ này của Trần Tử Du, Đàm Việt trong lòng hơi xao động một chút, thề với ông trời, hắn vừa rồi thật không biết mình có phải là đã động lòng hay không, bất quá, hắn thật sự là lần đầu tiên thấy Trần Tử Du có dáng vẻ này.
Trần Tử Du vốn muốn bóp khuôn mặt nhỏ bé của Đàm Hinh, bất quá do dự một chút, chỉ là nhẹ nhàng sờ một cái.
Suy nghĩ một chút, Trần Tử Du hiếm thấy dịu dàng cười nói: "Buổi chiều dì dẫn cháu đi mua đồ chơi có được không?"
Đàm Hinh nhẹ nhàng lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Đàm Việt.
Đàm Việt khẽ cười, nói: "Cảm ơn Trần tổng rồi, không cần mua cho bé đồ chơi gì đâu."
Trần Tử Du nhìn Đàm Việt một cái, nói: "Không phải là vì anh, ta thật sự thích đứa bé này, bé tên là Hinh Hinh đúng không?"
Nghe được Trần Tử Du nói nàng rất thích Đàm Hinh, Đàm Việt trong lòng không khỏi có chút vui vẻ.
Hơn nữa, vừa mới nhìn Trần Tử Du biểu hiện ra sự dịu dàng với Đàm Hinh, là điều mà Đàm Việt trước đây chưa từng thấy trên người Trần Tử Du.
Hắn vẫn cho rằng, nàng là loại người lạnh như băng.
Đàm Việt nhích người một chút, dự định cùng Đàm Hinh ngồi chung một chỗ.
Không ngờ Trần Tử Du rất tự nhiên ngồi vào bên cạnh Đàm Hinh.
Có đôi khi, nhan sắc thật sự rất quan trọng, đối với tiểu nha đầu Đàm Hinh mà nói, Trần Tử Du hoàn toàn là một người xa lạ, nhưng đối với người xa lạ này, Đàm Hinh lại không hề bài xích, còn cười ha ha với Trần Tử Du.
Đàm Việt gọi phục vụ viên vào, bắt đầu gọi món, tiệm này hắn không thường đến, nhưng cũng biết mấy món nổi tiếng ở Tể Thủy, một tia ý thức cũng nhóm lên, một mặt là hắn quả thật có chút đói, mặt khác cũng là muốn cho Trần Tử Du nếm thử.
Trần Tử Du chỉ là nhìn qua thực đơn, không tham gia gọi món, ngược lại, nàng lại hỏi Đàm Việt nhiều hơn một ít liên quan tới chuyện 【 Lỗ Thiên Hạ 】.
Đàm Việt biết không nhiều, chỉ đơn giản kể lại cho Trần Tử Du nghe.
"Trần tổng cảm thấy rất hứng thú với tiệm này sao?" Đàm Việt hiếu kỳ nói.
Trần Tử Du khẽ cười, nói: "Người nhà ta kinh doanh ăn uống, ta cũng muốn tìm hiểu một chút."
Nói được vài câu, Trần Tử Du liền chuyển đề tài đến chuyện hợp tác giữa « Đại hội chửi đổng » và Thôi Xán Ngu Nhạc sau này.
Đối với tiết mục tạp kỹ có rating số một ở Bân quốc, Trần Tử Du dù có coi trọng hơn nữa cũng không quá đáng, trừ khi sau này một ngày nào đó, nàng đem Thôi Xán Ngu Nhạc phát triển đến trình độ bá chủ thế lực giải trí hạng nhất, có tầm nhìn ra toàn cầu.
Bất quá cho dù là công ty giải trí hạng nhất, đối với loại tiết mục siêu hút khách này cũng nhất định sẽ thận trọng lại càng thêm thận trọng.
"Đàm lão sư, thành tích bây giờ của « Đại hội chửi đổng » vượt quá dự liệu ban đầu của chúng ta, nếu như vẫn dựa theo hợp đồng trước đó, ngược lại có chút không thích hợp."
Trần Tử Du khẽ cười nói.
Đàm Việt nghe vậy khẽ cười một tiếng, nói: "Trần tổng, trước đó chúng ta đã ký hợp đồng rồi, không cần thay đổi nữa."
Đây cũng là lời thật lòng của Đàm Việt, khoảng thời gian này có rất nhiều công ty giải trí tới tìm hắn, thậm chí có người tìm đến cả chỗ Tổng thanh tra, Tổng thanh tra cũng chạy tới hỏi ý kiến của hắn, bởi vì những công ty này đưa ra điều kiện đãi ngộ vô cùng tốt, trong đó bao gồm có thể giúp « Đại hội chửi đổng » trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng.
Bất quá, Đàm Việt có ấn tượng tương đối tốt với Trần Tử Du và Thôi Xán Ngu Nhạc, vẫn luôn không đồng ý.
Trên thực tế, đối với lo lắng hiện tại của Trần Tử Du, Đàm Việt cũng có thể hiểu được, huống chi không chấp nhận những điều kiện tốt hơn của các công ty khác, chỉ là một mình hắn chủ quan mà thôi, không có nghĩa là những người khác cũng có thái độ như vậy.
Các đồng nghiệp trong tổ có muốn không? Lãnh đạo sẽ ra sao?
Đứng ở vị trí tổng phụ trách của « Đại hội chửi đổng », có thể vì tiết mục mưu cầu được nhiều lợi ích hơn, cũng là điều nên làm, nếu Trần Tử Du giữ vững muốn đổi hợp đồng, cho « Đại hội chửi đổng » nhiều lợi ích hơn, hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Hơn nữa, so với việc bỏ ra những cái giá này, thứ nhận lại được còn nhiều hơn thế.
Trần Tử Du khẽ cười một tiếng, không tiếp lời Đàm Việt, nàng và hắn đều đã ngồi đến đây rồi, nói những thứ khác đều không có ý nghĩa gì nữa, nói với Chu San bên cạnh: "Tiểu San, đem hợp đồng mới mà ta đã chuẩn bị trước đó ra đây, đưa Đàm lão sư xem một chút."
Chu San đáp một tiếng, lấy hợp đồng từ trong túi xách ra, đưa cho Đàm Việt.
Đàm Việt nhận lấy hợp đồng, lật xem qua, đại khái liếc mắt mấy cái là biết.
Chủ yếu vẫn là về phương diện chi phí khách mời của « Đại hội chửi đổng », trước đây giá đã tương đối thấp, bây giờ lại bị Thôi Xán Ngu Nhạc giảm xuống gần một nửa.
Hơn nữa phía sau còn có ghi rõ, phí ra sân của nghệ sĩ không bị ảnh hưởng, Thôi Xán Ngu Nhạc sẽ bồi thường bằng tiền mặt cho nghệ sĩ, coi như là một loại phí ra sân khác.
Từng món ăn được bưng lên, Đàm Việt cầm hợp đồng trong tay, nói với Trần Tử Du: "Trần tổng, hợp đồng này ta không có ý kiến, ta giữ lại một bản, thứ hai sẽ bàn bạc với đài truyền hình, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký."
Trần Tử Du nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười nói: "Vậy thì làm phiền Đàm lão sư rồi."
Vừa nói, Trần Tử Du bảo Chu San lấy chiếc đồng hồ đeo tay trước đó đã mua ra, đặt lên bàn, từ từ đẩy tới trước mặt Đàm Việt, nói: "Đàm lão sư, đây là một chút tấm lòng của ta, mong anh nhận cho."
Đàm Việt sáng sớm không có ăn cơm, bụng đang đói cồn cào, dự định ăn cơm, không ngờ Trần Tử Du lại lấy ra một hộp quà.
"Trần tổng, đây là cái gì?" Đàm Việt hơi nhíu mày, không nghĩ tới Trần Tử Du lại muốn tặng quà cho mình.
Trần Tử Du cười nói: "Trên đường về có mua một món đồ chơi nhỏ, không biết Đàm lão sư có thích hay không."
Đàm Việt cau mày nói: "Trần tổng, không cần như vậy."
Vừa nói, Đàm Việt liền mở hộp quà ra.
Trần Tử Du đưa tay nhẹ nhàng đặt lên hộp quà, cười nói: "Đàm lão sư, đừng nhìn vội, về nhà rồi hẵng mở ra, chẳng qua chỉ là một món quà nhỏ ta chọn mà thôi."
Đàm Việt nhìn Trần Tử Du, đón ánh mắt của nàng, gật đầu nói: "Được."
Dừng một chút, Đàm Việt nói tiếp: "Nếu như lễ vật này quá quý trọng, ta vẫn sẽ trả lại cho cô."
Trần Tử Du cười một tiếng không nói gì.
Lúc này bụng Đàm Việt đã bắt đầu kêu nho nhỏ, chỉ là bản thân hắn mới có thể nghe được, giới thiệu với Trần Tử Du và Chu San về các món ăn trên bàn, nói: "Mau nếm thử xem thế nào, ta cũng đã lâu không tới đây ăn."
Vừa nói, Đàm Việt gắp mấy đũa thức ăn cho tiểu nha đầu Đàm Hinh bên cạnh, sau đó liền giơ tay gọi phục vụ viên đang đứng ở cửa, bảo họ nhanh chóng mang cơm lên.
Chu San hơi mím môi.
Trần Tử Du mặt không đổi sắc, chuyên tâm thưởng thức các món ăn trên bàn, nàng từ nhỏ đã ăn mỹ thực nổi danh khắp cả nước, có nhận xét rất sâu sắc về món ăn.
Ăn mấy món đặc sắc mà Đàm Việt nói, Trần Tử Du khẽ gật đầu, chẳng trách có người nói món ăn Sơn Đông là đứng đầu trong tám món ăn chính của Hoa Hạ, mùi vị quả thật không tệ. Hơn nữa đầu bếp của tiệm này làm đồ ăn cũng rất tinh tế, có cái hương vị truyền thống của món ăn Sơn Đông.
Nghĩ đến việc Lão Lưu muốn mua tiệm này, nhất định là sẽ trả giá cao để mời cả đầu bếp về.
Trong đầu Trần Tử Du suy nghĩ sự việc, ngược lại là quên mất Đàm Việt.
Chu San bình thường mặc dù cũng là ăn cơm cùng Trần Tử Du, nhưng trên bàn ăn Trần lão bản có thói quen yên tĩnh, mặc dù nàng muốn trao đổi với Đàm Việt một chút về « Đại hội chửi đổng », nhưng cố kỵ Trần lão bản, ngược lại không quá dám mở miệng.
Tiểu nha đầu Đàm Hinh đảo tròn đôi mắt to, lúc thì quan sát cái này, lúc thì nhìn cái kia.
Bình thường, Đàm Việt ngược lại sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng bây giờ sự chú ý của hắn đều đặt ở việc ăn cơm, cũng không có tinh lực nói chuyện.
Chờ phục vụ viên đem cơm lên, Đàm Việt mới bới một chén cơm, nhìn về phía Trần Tử Du, nói: "Trần tổng, Chu tiểu thư có ăn cơm không?"
Trần Tử Du nhíu mày, lắc đầu nói: "Ta không hay ăn món chính."
Chu San bưng chén của mình, cũng bới một chén, ăn từng miếng nhỏ.
Đàm Việt dùng muỗng tưới nước thịt lên cơm, nói với Chu San: "Chu tiểu thư, món cơm trộn nước thịt này vị rất ngon, cô cũng có thể nếm thử."
Chu San liếc nhìn Trần Tử Du, gật đầu một cái, làm theo dáng vẻ của Đàm Việt, tưới nước thịt lên cơm.
Đàm Việt liếc nhìn Trần Tử Du, thấy nàng đang chuyên chú ăn cơm, nghĩ đến người ta là đại lão bản, chắc hẳn sẽ không nói chuyện khi ăn, dứt khoát không nói gì nữa, cầm đũa lên cắm vào cơm, khuấy động liên tục, phát ra âm thanh xào xạc.
Đẩy cơm về phía Đàm Hinh, Đàm Việt liền bắt đầu ăn.
Tối hôm qua ăn không nhiều, sáng sớm còn chưa ăn cơm, bây giờ khẩu vị có thể nói là mở ra.
"Đúng rồi, ta nghe nói tiệm này sắp bị mua rồi, không biết sau này còn có thể ăn được hương vị này nữa hay không." Đàm Việt lót dạ, trong bụng không còn trống rỗng nữa, nói.
Trần Tử Du cũng đặt đũa xuống, nói: "Ồ?"
"Ngự Thiện Phường cô hẳn là biết chứ? Tập đoàn ẩm thực lớn đó."
"Ừ, biết."
"Ngự Thiện Phường đã bố trí rất nhiều cửa hàng lớn ở tỉnh Hà Đông rồi, hình như dự định mở một chi nhánh ở khu vực này, liền mua lại Lỗ Thiên Hạ."
"Thì ra là vậy."
Hai người nói chuyện không đầu không cuối.
Chu San ở bên cạnh vểnh tai nghe, không biết tại sao, rõ ràng là đề tài rất nhàm chán, hai người hết lần này tới lần khác vẫn nói chuyện không dứt.
Đây không phải là phong cách của Trần đại lão bản mà?
Ăn cơm xong, Trần Tử Du nói ở Tể Thủy còn có một ít việc phải xử lý, cùng Đàm Việt ở cửa 【 Lỗ Thiên Hạ 】 tách ra.
Trần Tử Du và Chu San đi về phía đông, Đàm Việt mang theo Đàm Hinh gọi một chiếc xe, trực tiếp trở về nhà.
Buổi chiều An Noãn trở lại, đón Đàm Hinh đi, tiểu nha đầu ồn ào vừa đi, Đàm Việt trong lòng ngược lại cảm thấy trống vắng.
Đột nhiên, Đàm Việt nhớ tới món quà mà Trần Tử Du tặng cho hắn.
Lấy hộp quà từ trong túi xách ra, mở ra nhìn, lại là một chiếc đồng hồ nam màu xám bạc.
Kiểu dáng rất đẹp mắt, nhìn qua giá cả chắc chắn không rẻ, cầm đồng hồ đeo tay đi tới thư phòng, Đàm Việt mở máy tính lên mạng tra giá cả, mắt nhất thời trợn to.
"Giời ạ."
"Mười vạn tệ!"
Đàm Việt suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không thể nhận chiếc đồng hồ này, cầm điện thoại di động lên, tìm số Trần Tử Du, gọi cho nàng, điện thoại không đổ chuông mấy tiếng, liền được đối phương nhấc máy.
"A lô, Đàm lão sư."
"Trần tổng, ta vừa mới tra giá chiếc đồng hồ mà cô tặng ta, quá quý trọng, ta không thể nhận được."
"Không đắt đâu, hơn nữa ta cảm thấy chiếc đồng hồ này rất hợp với khí chất của Đàm lão sư."
"Không được, Trần tổng, bây giờ cô đang ở đâu? Ta mang đến trả cho cô."
"Ta đã về kinh thành rồi."
"Nhanh như vậy sao. Vậy đi, ta gửi chuyển phát nhanh cho cô."
"A, Đàm lão sư, ta không thích dùng chuyển phát nhanh, hay là thế này, sau này anh có thời gian đến kinh thành, có thể mang đến cho ta, như vậy có được không?"
"Được."
Đàm Việt suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Bây giờ « Đại hội chửi đổng » càng ngày càng nổi tiếng, sau này đi công tác ở vùng khác tần suất chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó mang đến cho nàng cũng được.
Ban ngày gặp mặt, Đàm Việt cảm thấy rất thoải mái, bây giờ hắn ngược lại có chút mong đợi lần gặp mặt sau sẽ như thế nào rồi.
.
Kinh thành, Thôi Xán Ngu Nhạc.
Trong phòng làm việc của tổng tài, Trần Tử Du cúp điện thoại, vừa bực mình vừa buồn cười.
"Cái anh Đàm lão sư này, thật là cố chấp."
Bất quá, trên thương trường người nói năng ngọt xớt, trong ngoài không đồng nhất đã thấy rất nhiều, người như Đàm Việt ngược lại khiến nàng có chút thưởng thức.
Trần Tử Du trước đó đã cho người điều tra tài liệu của Đàm Việt, trong tài liệu có một thông tin khiến nàng nhớ rất kỹ. Khi Đàm Việt và Tề Tuyết ly hôn, nếu như cưỡng ép đòi bồi thường, có thể nhận được một khoản tiền không nhỏ, nhưng Đàm Việt hình như là ra đi tay trắng?
Mặc dù Đàm Việt để lại căn nhà kia, nhưng theo Trần Tử Du, chút tài sản này chẳng khác gì ra đi tay trắng.
.
PS:
Cảm ơn đại đại 【 mặt ngoài huynh đệ mà thôi 】 10000 Qidian tiền khen thưởng. 【 thiếu chương + 1 】
Cảm ơn đại đại 【 Lam Hải thấy kình 】 6000 Qidian tiền khen thưởng.
Cảm ơn đại đại 【 Đông Phương Minh hỏa 】 500 Qidian tiền khen thưởng.
Cảm ơn đại đại 【 Zhanghengtao 】 500 Qidian tiền khen thưởng.
Cảm ơn đại đại 【 tất dặm tất dặm Orz 】 500 Qidian tiền khen thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận