Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 921: Hoa khôi

Chương 921: Hoa khôi.
Học viện Hí kịch Ma Đô.
Buổi sáng không có tiết học, Trần Tư Kỳ ngủ đến gần 11 giờ mới mơ màng tỉnh dậy.
Mấy người bạn cùng phòng chung phòng cũng trong tình trạng tương tự.
Tối hôm qua, bốn người ngẫu hứng nổi lên, mua mấy chai bia về ký túc xá uống. Vốn dĩ bình thường mấy người họ rất ít khi uống rượu, nên chỉ vừa mới uống hết một chai, cả bốn người đã cảm thấy chóng mặt.
Tuy rằng không uống quá nhiều rượu, nhưng mấy người cứ như mở máy hát, thức trắng đêm trò chuyện vui vẻ.
Từ tiểu học đến đại học, từ sinh hoạt đến học tập, từ thần tượng yêu thích đến soái ca của trường, mấy người càng trò chuyện càng hăng say.
Mãi đến sau này, bốn người uống hết một két bia đã mua, nằm trên giường bất giác ngủ thiếp đi, cuộc nói chuyện phiếm mới kết thúc.
Trần Tư Kỳ đi vào phòng vệ sinh, nhìn thấy mái đầu tóc tổ gà, quyết định đi tắm, sẵn tiện gột rửa mùi rượu trên người.
Ba người bạn cùng phòng còn lại của Trần Tư Kỳ cũng giống vậy, thu dọn tươm tất đã gần một giờ.
"Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, sau khi ăn xong vừa kịp đi học." Một người bạn cùng phòng có tướng mạo không kém đề nghị, nhưng đứng bên cạnh Trần Tư Kỳ liền có chút mờ nhạt.
"Ý kiến hay."
"Ta cũng không có vấn đề gì."
"Đi thôi."
Bốn người xem qua thời khóa biểu, đem sách vở cần dùng cho buổi chiều bỏ vào túi xách, cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Mặc dù không mập, nhưng con gái luôn cảm thấy mình cần phải giảm cân, ở mấy quán cơm nhỏ quanh trường tùy tiện ăn một bữa, rồi đến khu giảng đường.
Bất kể đi đến nơi nào, mỹ nữ luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, huống chi còn là bốn người.
Bốn người đều là sinh viên khoa biểu diễn, tướng mạo không hề kém cạnh, đi song song với nhau, quả thực là một cảnh đẹp hút mắt.
"Đợi một chút, bạn học Trần Tư Kỳ, ta, ta thích cậu rất lâu rồi, có thể làm bạn gái ta không?"
Trần Tư Kỳ đột nhiên bị chặn lại, bị bó hoa hồng lớn phồng lên xuất hiện trước mặt làm cho giật mình.
"Ngại quá!" Trần Tư Kỳ sớm đã quen với cảnh tượng này, nhưng đối với những người xung quanh mà nói, nhìn thật là náo nhiệt, thậm chí không ít người đã lấy điện thoại di động ra bắt đầu ghi hình.
"Hoa khôi lại bị tỏ tình, không biết lần này có đồng ý không?"
"Ta thấy hơi khó, từ trước đến giờ chưa từng thấy ai thành công."
Phần lớn mọi người đều giữ thái độ hóng hớt.
Thấy xung quanh tụ tập càng ngày càng nhiều người, người tỏ tình cất cao giọng, hy vọng những người xung quanh có thể giúp mình một tay, "Trần Tư Kỳ, từ lần đầu tiên gặp cậu, ta đã thích cậu rồi, hôm nay ta lấy hết can đảm, hy vọng cậu có thể làm bạn gái của ta."
Trần Tư Kỳ cau mày, nghiêng người muốn rời đi, không ngờ lại bị chặn lại.
"Có thể hẹn hò với ta không?"
"Không thể." Hành động này của người tỏ tình rõ ràng chọc giận Trần Tư Kỳ, cô trực tiếp hất bó hoa hồng xuống đất, chạy nhanh rời khỏi nơi đó.
Cô cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Ta đã nói không thể thành công rồi mà!"
"Cũng không biết rốt cuộc hoa khôi thích mẫu người con trai như thế nào, không biết ta có cơ hội không."
"Về ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có."
"Thực ra ta thấy ba cô gái đi cùng Trần Tư Kỳ cũng rất xinh đẹp, không biết có cơ hội xin phương thức liên lạc không."
"Đừng chỉ nghĩ thôi, nếu có ý định thì trực tiếp xin đi, kết quả tệ nhất chỉ là người ta không đồng ý, ngươi cũng không có tổn thất gì."
"Lời nói là như vậy, nhưng ta có chút sợ, nên đi học thôi."
Đám người vây xem dần dần giải tán, người tỏ tình cũng bất đắc dĩ rời đi.
Trần Tư Kỳ chạy đến phòng học, mệt mỏi đến thở không ra hơi.
Cô vẫn là lần đầu tiên gặp phải người dây dưa khó chịu như vậy, lại còn chặn đường không cho cô rời đi, nếu không, cô đã không tức giận đến vậy.
Thực ra trong lòng cô cũng rất thích được tỏ tình trước mặt mọi người, dù sao ai mà chẳng có lòng hư vinh.
Ba người bạn cùng phòng đi tới ngồi cùng Trần Tư Kỳ.
"Tư Kỳ, cậu không sao chứ?"
Trần Tư Kỳ mỉm cười, nói: "Không sao, không sao."
"Người kia sao có thể như vậy, đã từ chối rồi mà còn không để cho rời đi, đáng giận hơn là còn chặn đường Tư Kỳ."
"Tư Kỳ sau này khi ra ngoài một mình nhất định phải cẩn thận một chút, gặp người như vừa rồi, nhất định phải chú ý."
"Ta biết, các cậu cứ yên tâm đi, sau này ta sẽ chú ý." Trần Tư Kỳ gật đầu đáp lời.
Đang lúc mấy người trò chuyện, phía sau lại càng náo nhiệt hơn.
"Các cậu đã đi xem 《 Forrest Gump 》 chưa?"
"Buổi sáng không đi học, vừa hay đi xem."
"Hay không?"
"Phim của Đàm Việt quả thực rất xuất sắc, 《 Forrest Gump 》 là một bộ phim có kỹ thuật cao."
"Thầy Đàm Việt thật lợi hại, đã cho ra rất nhiều phim kinh điển, mỗi một bộ phim đều có doanh thu cao như vậy, phỏng chừng 《 Forrest Gump 》 thành tích cũng sẽ không kém, hơn nữa còn chiếu đồng bộ toàn cầu."
"Diễn xuất của Mã Quốc Lương quá đỉnh, thật sự là diễn vai nào ra vai đó, không biết sau này ta có cơ hội hợp tác với thầy Mã một bộ phim điện ảnh không."
"Ta nghe rất nhiều người nói qua, diễn cùng với Mã Quốc Lương rất thoải mái, ông ấy có thể đưa cậu nhập tâm vào nhân vật."
"Các cậu đã xem 《 Forrest Gump 》 rồi à?" Người bạn ngồi bên cạnh Trần Tư Kỳ nghiêng đầu hỏi.
"Buổi sáng đã xem."
"Thế nào, bộ phim này có đáng xem không?"
"Đó là đương nhiên, phim của thầy Đàm Việt khi nào mà tệ chứ."
Trần Tư Kỳ nghe các bạn cùng lớp nói chuyện phiếm, mở Weibo trên điện thoại, liếc mắt liền thấy hot search 《 Forrest Gump 》, bấm vào thấy rất nhiều người khen bộ phim này.
Tuy cô không có hứng thú với những phim kiểu như vậy, nhưng nghe mọi người ủng hộ, trong lòng không khỏi có chút bứt rứt.
Là sinh viên khoa biểu diễn, phim của Đàm Việt hiện tại chính là tấm gương trong ngành, cô cũng muốn nên đi xem thử bộ phim này.
"Tìm một thời điểm thích hợp, chúng ta cùng đi xem phim đi." Người bạn cùng phòng quay lại.
"Đúng đó, chúng ta cùng đi xem đi, nhiều người như vậy đều nói bộ phim này hay."
"Tư Kỳ, cậu đi theo chúng ta cùng đi xem, bốn người chúng ta cùng nhau."
"Cái này…" Trần Tư Kỳ do dự một chút, lúc ấy cô rõ ràng đã nói không xem bộ phim này, bây giờ lại có chút dao động.
Hai người bạn cùng phòng còn lại cũng bắt đầu khuyên nhủ.
"Đúng đó, Tư Kỳ, ký túc xá chỉ có bốn người chúng ta, ba người chúng ta đi xem phim rồi, chỉ còn lại một mình cậu ở ký túc xá, buồn chán lắm."
"Hôm nay xem phim, coi như quên đi chuyện phiền lòng vừa rồi, coi như giải sầu một chút."
Trần Tư Kỳ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, nghe các cậu, cùng đi xem phim."
"Ta xem thử có vé không, ngày mai buổi sáng cũng không có tiết học."
Bốn người đều mở ứng dụng mua vé trên điện thoại, xem thử buổi tối còn vé không.
"Hình như đều hết vé, cho dù có thì cũng chỉ còn một vé."
"Cứ giao cho ta xử lý." Người bạn ngồi trên cùng nói.
"Các cậu yên tâm, chắc chắn sẽ có cách."
"Các cậu quên rồi sao? Anh của bạn ấy là giám đốc rạp chiếu phim, chuẩn bị mấy vé xem phim chắc không có vấn đề gì."
"Chuyện nhỏ, ta đi gọi điện thoại trước, chờ tin của ta."
Không lâu sau, Trần Tư Kỳ nhìn thấy bạn cùng phòng cười trở lại phòng học, liền biết rõ đã không có vấn đề gì.
"Vé đã được giữ lại, suất chiếu lúc 19 giờ 10 phút."
"Lợi hại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận