Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 794: Quay xong, trở về kinh

**Chương 794: Quay xong, trở về kinh đô**
Trung tuần tháng mười hai.
Trong một tháng trở lại đây, theo quá trình quay "Vô Gian Đạo" đi vào giai đoạn hậu kỳ, độ ăn ý giữa các diễn viên ngày càng cao, tiến độ quay phim diễn ra nhanh hơn rất nhiều so với dự trù.
"Vô Gian Đạo" thuộc loại hình điện ảnh có phong cách khẩn trương, ức chế, nhưng ở hiện trường quay phim lại tương đối vui vẻ.
Đối đãi với điện ảnh, Đàm Việt dĩ nhiên là vô cùng nghiêm khắc, nhưng vào những lúc rảnh rỗi, hắn cũng thường xuyên đùa giỡn với nhân viên đoàn phim.
Đàm Việt nhận thức rằng trạng thái làm việc tốt nhất là kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi. Cả ngày xụ mặt với nhân viên công tác quả thật có lực chấn nhiếp, bất quá, không một nhân viên nào thích không khí làm việc như vậy.
Trong đoàn làm phim "Vô Gian Đạo" có rất nhiều nhân viên kỳ cựu, từng đi theo Đàm Việt qua nhiều tác phẩm điện ảnh. Bọn họ hiểu rõ khi nào cần chăm chỉ làm việc, khi nào có thể nghỉ ngơi, đùa giỡn.
Người bực bội nhất trong đoàn phim chính là Mã Quốc Lương. Bình thường vốn đã không thích nói chuyện, cộng thêm yêu cầu của nhân vật Trần Vĩnh Nhân, hắn thường xuyên tách xa mọi người, ở một mình.
Lúc này, Mã Quốc Lương đang bất động nằm trong thang máy.
Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của "Vô Gian Đạo".
"Vô Gian Đạo" có hai phiên bản: tiếng Quan Thoại và tiếng Việt. Hai phiên bản có kết cục hoàn toàn khác nhau.
Trong phiên bản tiếng Việt, Lưu Kiến Minh ở trong thang máy g·iết c·hết đại B, người duy nhất còn biết rõ thân phận của mình, ngụy tạo chứng cứ hiện trường, từ đó giúp bản thân thoát tội, tiếp tục cuộc sống nghề nghiệp, cũng coi như là chôn phục bút cho phần hai, phần ba sau này.
Đàm Việt châm chước một phen, quyết định áp dụng kết cục của phiên bản tiếng Quan Thoại.
Lưu Kiến Minh từ trong phim bước ra, thân phận bại lộ, bị bắt giữ. Sau đó, ống kính đặc tả Trần Vĩnh Nhân.
"Cắt." Đàm Việt hô lớn. Toàn bộ phim trường, không ít người nín thở, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Đàm Việt nhìn màn hình, từng khung hình phát ra, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Không lâu sau, anh cầm loa lên, lớn tiếng nói: "Ta tuyên bố, 'Vô Gian Đạo' chính thức đóng máy!"
Phim trường vốn yên tĩnh trong nháy mắt như đập nồi, sôi trào.
Năm tháng, từ mùa hè quay đến mùa đông, đối với mỗi người mà nói đều đặc biệt không dễ dàng.
"Đóng máy rồi!"
"Rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi rồi, về đến nhà ta muốn nằm ườn hai ngày."
"Ta muốn ở Hồng Kông thêm mấy ngày, trở lại kinh đô nhất định rất lạnh."
"Còn chưa chơi chán sao? Năm tháng không về nhà, không nhớ nhà à?"
Mã Quốc Lương nằm trong thang máy đứng lên, sờ dấu đạn giả như thật trên trán, trong lòng không có quá nhiều cao hứng.
Nhân viên làm việc vội vàng đến, lau chùi vết máu trên người hai vị diễn viên.
Mã Quốc Lương đứng ngơ ngác, còn chưa thoát khỏi nhân vật, trong lòng vẫn suy tư về cuộc đời của Trần Vĩnh Nhân.
Nằm vùng hơn mười năm, tất cả cấp trên đều bị g·iết, tổ chức của Hàn Sâm bị tiêu diệt. Vốn cho rằng đại thù được báo, không ngờ hung thủ lại là người khác.
Đàm Việt thông báo một chút, để mọi người im lặng: "Lần này tiệc đóng máy chúng ta sẽ tổ chức ở Thuận Lợi sơn thủy trang viên. Thời gian cụ thể sau khi quyết định, sẽ thông báo cho mọi người!"
"Đàm tổng đại khí."
"Thuận Lợi sơn thủy trang viên! Nghe nói những người từng đến đó kể lại có rất nhiều trò vui."
"Dĩ nhiên, lần trước ta đến, bên trong có đồ ăn, trò chơi, phong cảnh đều rất tuyệt!"
Phim trường lại một lần nữa vang lên tiếng hoan hô.
Đàm Việt an bài nhân viên làm việc thu dọn máy quay và các dụng cụ khác, nhận ra sự dị thường của Mã Quốc Lương ở bên cạnh.
"Mã lão sư, không sao chứ?" Đàm Việt đưa cho anh một chai nước.
Vết máu trên người Mã Quốc Lương đã được xử lý sạch sẽ, những nhân viên xung quanh tạm thời rời đi trước.
Nhận lấy chai nước, anh thở dài: "Không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng."
"Thực ra ban đầu khi mời anh đảm nhận vai này, tôi cũng có lo lắng." Đàm Việt đem những suy nghĩ ban đầu của mình nói cho Mã Quốc Lương.
Đối với diễn viên, một trong những điều tốt nhất chính là được trải nghiệm những cuộc đời khác nhau.
Diễn viên dễ dàng nhập tâm vào nhân vật như Mã Quốc Lương, cần một khoảng thời gian mới có thể thoát ra được.
"Qua mấy ngày thì sẽ ổn thôi." Mã Quốc Lương trên mặt gượng cười.
Đàm Việt gật đầu rồi rời đi. Việc thoát khỏi nhân vật phải dựa vào chính bản thân anh.
Sau khi chụp ảnh kỷ niệm "Vô Gian Đạo", phó đạo diễn chỉ huy mọi người thu thập đạo cụ ở hiện trường.
Trợ lý đi theo chạy tới: "Đàm tổng, ký giả truyền thông đã đến."
"Để cho bọn họ trực tiếp đến phòng họp của chúng ta, tôi sẽ qua đó ngay." Trong quá trình quay phim, Đàm Việt không tiếp nhận phỏng vấn của bất kỳ ký giả truyền thông nào. Bây giờ, "Vô Gian Đạo" đã đóng máy, anh chọn ra mấy đơn vị truyền thông.
Sau khi xác nhận hiện trường không có vấn đề gì, Đàm Việt đi tới phòng họp.
Trong phòng họp có hơn mười người, là năm ký giả truyền thông tương đối nổi tiếng ở Hồng Kông.
Nhân viên quay phim và phóng viên lập tức vây quanh.
Đàm Việt cười nói: "Các vị không nên gấp gáp, tất cả ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện."
Đem những người này an bài phỏng vấn ở phòng họp là để tránh tình trạng hỗn loạn.
Sau khi phóng viên ngồi xuống, Đàm Việt ngồi đối diện năm người ký giả: "Chúng ta bắt đầu thôi."
"Đàm đạo, xin hỏi ngài đồng ý phỏng vấn lần này có phải vì 'Vô Gian Đạo' đã quay xong không?"
"Không sai." Đàm Việt cũng không giấu giếm. Trở lại kinh đô nhất định sẽ có chó săn chụp ảnh, ngoại giới cũng có thể đoán được việc "Vô Gian Đạo" đã đóng máy.
"Ngài cảm thấy 'Vô Gian Đạo' có thể đạt được doanh thu phòng vé như thế nào? Ôm kỳ vọng gì?"
"Tôi cũng không biết rõ bộ phim này cuối cùng sẽ có thành tích phòng vé ra sao, kỳ vọng thì đương nhiên càng cao càng tốt."
Năm người ký giả đều cười một tiếng.
"'Vô Gian Đạo' là một bộ phim cảnh sát hình sự, ngài có cảm thấy áp lực về doanh thu phòng vé không?"
"Áp lực dĩ nhiên sẽ có. Nếu như rạp chiếu phim bây giờ có một bộ phim cảnh sát hình sự đang chiếu, các bạn có đi xem không?"
Một ký giả cười trả lời: "Nếu là phim của Đàm đạo diễn, tôi nhất định sẽ đi xem!"
Trong bầu không khí thoải mái vui vẻ, buổi phỏng vấn kết thúc.
Cửa khách sạn.
Trợ lý đi theo nói: "Đàm tổng, tất cả mọi người trong đoàn phim đã lên xe buýt."
"Chúng ta cũng đi thôi."
Một chiếc xe thương vụ rời khỏi khách sạn, đi thẳng đến sân bay. Đi cùng Đàm Việt còn có Mã Quốc Lương và Trương Văn Hoa.
Sau một ngày nghỉ ngơi tại khách sạn, đoàn phim "Vô Gian Đạo" bắt đầu hành trình trở về kinh đô.
Đàm Việt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhất thời rất cảm khái.
Ở Hồng Kông trải qua năm tháng, gần như mỗi ngày đều bận rộn từ sáng đến tối mịt. Ngoại trừ ngắm cảnh đêm vài lần, anh còn chưa được nghiêm túc ngắm nhìn thành phố này. Trong đầu anh nghĩ, đợi khi có thời gian rảnh, nhất định phải dẫn Trần Tử Du cùng đi du ngoạn.
Mã Quốc Lương hơi nhắm mắt, tựa vào ghế, trạng thái đã tốt hơn nhiều.
Xe rất nhanh đến sân bay. Chuyến bay về kinh đô là do Thôi Xán Entertainment bao trọn, những nhân viên còn lại đã lên máy bay.
Ba người tiến vào lối đi VIP, lên máy bay.
Nửa giờ sau, máy bay cất cánh, hướng về kinh đô.
Năm tháng quay phim, mỗi người đều rất mệt mỏi. Trên máy bay dị thường yên tĩnh, gần như đều nằm nhắm mắt dưỡng thần. So với lúc mới đến, khiến người ta cảm thấy không phải là cùng một nhóm người.
Hơn ba giờ sau, loa phát thanh trên máy bay vang lên giọng nói của nữ tiếp viên hàng không.
Đám người vừa rồi còn không khí trầm lặng giống như vừa hít thuốc lắc, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Máy bay sắp hạ cánh.
"Oa! Rốt cuộc cũng trở về."
"Con chó nhà tôi nhờ bạn nuôi hộ, không biết bây giờ còn nhận ra tôi là chủ không?"
"Bất kể bên ngoài tốt bao nhiêu, về nhà vẫn là thoải mái nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận