Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 155: Mạt Mạt thi tiến vào

**Chương 155: Mạt Mạt thi đỗ**
Mười một giờ bốn mươi phút trưa, các nhân viên của tổ tiết mục « Đại Hội Bóc Phốt » lục tục rời khỏi phòng biểu diễn.
Ghi hình suốt hai tiếng đồng hồ khiến mọi người đều mệt mỏi, bất quá nhờ có Đàm Việt chỉ ra từng vấn đề cụ thể, tiến độ quay phim đã được cải thiện đáng kể.
Trịnh Quang đã đi tiễn Nhan Tinh Thần và Lý Nhã, Đàm Việt không muốn đi cùng, nên đã để Trịnh Quang đi một mình.
"Đàm lão sư."
"Chào Đàm lão sư."
"Cùng đi ăn cơm không? Đàm lão sư."
Một vài nhân viên của « Đại Hội Bóc Phốt » thấy Đàm Việt, liền lên tiếng chào hỏi.
Đàm Việt cười xua tay, đi thẳng về phía chỗ ngồi làm việc của mình.
Đến chỗ ngồi, Đàm Việt bưng lên ly cà phê đã nguội trước đó, định bụng uống một hơi cho cạn.
Vừa nhấp một ngụm.
Phốc!
Mặt Đàm Việt biến sắc, không nhịn được phun ra ngay lập tức.
Các đồng nghiệp xung quanh đều giật mình.
Đàm Việt hít ngược một hơi khí lạnh, cảm giác nóng rát trong miệng.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ta rõ ràng đã nhận ly cà phê này một lúc lâu, để ở đây cho nguội, sao đến giờ vẫn còn nóng như vậy?"
Miệng Đàm Việt bị bỏng rát khó chịu, trong lòng cũng không hiểu nổi chuyện cà phê này.
Nhân viên của « Đại Hội Bóc Phốt » bên cạnh thấy Đàm Việt đột nhiên gặp tình huống như vậy, còn đang định hỏi han tình hình, liền nghe thấy một giọng nói thanh thúy vang lên từ phía xa, "Lão đại!"
Rất nhanh, một cô gái mặc áo lông màu trắng từ đằng xa chạy nhanh tới, như thể muốn nhào vào người Đàm Việt.
Đàm Việt ngẩng đầu, nhìn người vừa đến, vẻ mặt ngây ra, mở miệng nghi hoặc hỏi: "Mạt Mạt, sao cô lại đến đây?"
Cô gái chạy tới chính là Mạt Mạt, chỉ là điều khiến Đàm Việt thắc mắc là giờ này Mạt Mạt đáng lẽ phải ở tổ tiết mục « Tối Nay 80 Hậu Bật Thốt Lên Tú » của kênh giải trí chứ, sao lại đột nhiên chạy đến đây.
Mạt Mạt vẻ mặt áy náy, mặt đỏ bừng khẩn trương, "Lão đại, thật x·i·n· ·l·ỗ·i, anh không sao chứ? Đều tại ta, đều tại ta cả."
Nhìn Mạt Mạt luống cuống tay chân, Đàm Việt có chút "trượng nhị hòa thượng không s·ờ được đầu não". (Thành ngữ ý chỉ không hiểu mô tê gì).
Bất quá hắn bây giờ cũng đã nhận ra, việc mình bị bỏng do cà phê, chắc chắn có liên quan đến Mạt Mạt.
"Mạt Mạt, đã xảy ra chuyện gì?" Đàm Việt hít sâu một hơi rồi hỏi.
Thấy dáng vẻ có chút th·ố·n·g khổ của Đàm Việt, Mạt Mạt hơi cúi đầu nói: "Lão đại, ta thấy cà phê trong ly của anh nguội rồi, nên đã đổi cho anh cốc nóng."
Đàm Việt bất đắc dĩ nói: "Ta không hỏi cô cái này, ta hỏi là sao cô lại đến đây?"
Do bị bỏng miệng, Đàm Việt nói chuyện có chút không lưu loát.
Mạt Mạt do dự một chút, ngượng ngùng nói: "Lão đại, anh đừng nói gì cả, để ta thổi cho anh một chút."
Nói xong, Mạt Mạt liền cúi đầu xuống, ghé sát mặt vào trước mặt Đàm Việt.
Đàm Việt bị hành động đột ngột của Mạt Mạt dọa sợ, trợn to mắt, nhất thời không kịp phản ứng, đợi đến khi hoàn hồn, mặt Mạt Mạt đã kề sát trước mặt hắn.
Mắt Đàm Việt chớp chớp, thoáng qua một tia mờ mịt tr·ê·n mặt, chợt mờ mịt biến thành k·i·n·h· ·h·ã·i.
Đàm Việt th·e·o bản năng muốn lùi đầu về phía sau, liền bị một đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại giữ lại.
Mạt Mạt đưa hai tay ra, giữ lấy hai bên má Đàm Việt, khiến hắn không thể cử động.
"Mạt Mạt, cô muốn làm gì?" Đàm Việt trợn to mắt, nhìn Mạt Mạt ở khoảng cách gần, khẽ nuốt nước bọt.
Mặc dù trước đây, khi ở « Tối Nay 80 Hậu Bật Thốt Lên Tú », hắn luôn muốn giữ khoảng cách với Mạt Mạt.
Nhưng không thể không thừa nhận, tiểu cô nương này có dung mạo rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, hơn nữa vóc dáng cũng rất tuyệt.
Đàm Việt vừa mới mở miệng định ngăn Mạt Mạt lại, liền thấy mặt Mạt Mạt dừng lại, cách mặt Đàm Việt chỉ một khoảng bằng chiều dài ngón tay.
Mạt Mạt hít sâu một hơi, chu miệng lên, thổi vào miệng Đàm Việt.
"Hô ~ "
"Hô ~ "
"Hô ~ "
Một mùi thơm nhàn nhạt truyền đến, không biết có phải là có hiệu quả thật hay không, miệng Đàm Việt đã đỡ đau hơn.
Xung quanh, mọi ánh mắt đều sững sờ nhìn Mạt Mạt và Đàm Việt.
"Khụ khụ."
Đột nhiên, một tiếng ho nhẹ vang lên.
Đàm Việt m·ã·n·h mẽ lùi về phía sau, Tránh khỏi sự t·r·ó·i buộc của Mạt Mạt.
Đàm Việt cảm thấy mặt mình đang nóng bừng lên, ngẩng đầu nhìn Mạt Mạt, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn hình như thấy tiểu cô nương mặt đỏ bừng kia đang cười t·r·ộ·m?
Đàm Việt quay đầu nhìn về phía bên kia, Trịnh Quang đi cùng Lý Nhã, Nhan Tinh Thần đang đứng ở đó, dùng ánh mắt khác thường quan s·á·t hắn và Mạt Mạt.
Đàm Việt ho nhẹ một tiếng, nói: "Vừa rồi ta uống cà phê bị nóng, Mạt Mạt... Mạt Mạt... À đúng rồi, sao mọi người lại quay lại?"
Đàm Việt thực sự không nghĩ ra nên nói thế nào, chẳng lẽ nói với những người này là mình bị cà phê nóng là do Mạt Mạt? Mạt Mạt đây là đang thổi vào miệng mình?
Mặc dù sự thật đúng là như vậy, Đàm Việt cũng chưa bao giờ thấy mình da mặt mỏng, nhưng giờ phút này thật sự không thốt ra được.
Trịnh Quang liếc nhìn Mạt Mạt, rồi nói với Đàm Việt: "Lý Nhã lão sư muốn nếm thử món ăn đặc sắc của Tể Thủy chúng ta, đến hỏi xem anh có muốn đi ăn cùng không?"
Vừa rồi Đàm Việt bị bỏng miệng, bây giờ được Mạt Mạt thổi cho mấy cái, cảm thấy đã đỡ hơn, hơn nữa Đàm Việt cảm thấy nên giải t·h·í·c·h rõ ràng với mọi người, "Được, ta cũng đi."
Nói xong, Đàm Việt quay đầu nhìn Mạt Mạt, nói: "Mạt Mạt, buổi trưa cô có việc gì không?"
Mạt Mạt lắc đầu.
Đàm Việt "ừ" một tiếng nói: "Vậy tốt, nếu vậy thì cô cũng đi ăn cùng chúng ta đi."
Nói xong, Đàm Việt rút hai tờ khăn ướt tr·ê·n bàn, lau miệng, rồi đi cùng Mạt Mạt, Trịnh Quang, Lý Nhã và Nhan Tinh Thần ra ngoài.
"Ta nói với mọi người, chuyện vừa nãy là như thế này..."
Đàm Việt chuẩn bị lựa lời, giải t·h·í·c·h cho ba người về chuyện vừa xảy ra.
Mọi người đều hiểu rõ con người Đàm Việt, cũng không trêu chọc quá mức.
Đến Túy Giang Nam, tr·ê·n lầu hai, trong một phòng bao, Trịnh Quang gọi mấy món ăn đặc sắc của thành phố Tể Thủy.
Đàm Việt nhìn về phía Mạt Mạt, nói: "Mạt Mạt, sao cô lại đột nhiên tới đây?"
"Lão đại, ta thi đỗ rồi." Mạt Mạt hất cằm lên, b·iểu t·ình hơi có chút đắc ý.
Đàm Việt hơi khựng lại, có chút không phản ứng kịp, nghi ngờ nói: "Thi đỗ rồi?"
Mạt Mạt gật đầu, nói: "Đúng vậy, thi vào biên chế sự nghiệp đơn vị, ta đã thi đỗ, xin lãnh đạo cho vào « Đại Hội Bóc Phốt », cũng đã được đồng ý rồi, hì hì."
Đàm Việt kinh ngạc nói: "Không phải nói bạn cô muốn thi sao? Hóa ra là cô muốn thi vào vị trí sự nghiệp của đài truyền hình vệ tinh à."
Bên cạnh, Trịnh Quang cũng khen: "Mạt Mạt đúng không, giỏi lắm, vị trí sự nghiệp của đài truyền hình vệ tinh không phải dễ thi đỗ, bất quá làm đạo diễn « Đại Hội Bóc Phốt », ta rất hoan nghênh cô gia nhập tổ tiết mục của chúng ta."
Có thể thi đỗ, chứng tỏ cô nương này vừa thông minh lại vừa cố gắng. Hơn nữa còn xinh đẹp, thanh xuân như vậy.
Để trong tổ tiết mục cũng rất "vừa mắt" a. (Ý là: Đẹp, có thể làm "bộ mặt" cho tổ)
Mạt Mạt cười hì hì, nói: "Cảm ơn Trịnh đạo diễn."
Đàm Việt đột nhiên nhớ ra, thảo nào đoạn thời gian trước ở kênh giải trí, thấy Mạt Mạt có vẻ không được tốt lắm, hóa ra là đang âm thầm ôn luyện.
Thật là...có nghị lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận